“Ưʍ...”
Trong lúc mở cửa, Phương Niên vặn vẹo trong lòng anh, hệt như một nàng mèo.
Giang Ngộ đá cánh cửa ra, anh ôm cô đặt trên giường, chuẩn bị về phòng mình.
Anh vừa đi tới cửa thì nghe thấy giọng nói nũng nịu: “Giang Ngộ, đừng đi.”
Người anh hơi cứng lại, chôn chân tại đó mấy mấy giây, cuối cùng chịu khuất phục bản thân mà xoay người lại.
“Em vừa nói cái gì cơ?”
“Giang Ngộ, em rất nhớ anh.”
Người đang nằm trên giường kia, tỉnh không tỉnh, mà say cũng không say.
Cô nhìn anh, nhẹ nhàng cười, dường như cô gái trong bữa ăn hai tiếng trước với cô là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà anh lại đi trở về trước giường, yên lặng nhìn cô.
“Em say rồi.”
“Không, em không có say.”
Phương Niên ngồi quỳ lên, cô duỗi tayvòng qua cổ anh khiến anh phải cúi đầu xuống.
Rồi sau đó, trước ánh mắt ngạc nhiên của anh, cô ngửa đầu hôn lên đôi môi anh.
Lần hôn này rất khác so với một tháng trước.
Khi ấy, cô là Lệ phi, anh là Hoàng đế, hai người họ đang nhập vai.
Nhưng lúc này, cô càng ngày càng to gan, cũng càng thêm mê người.
Môi cô như được phủ một lớp mật ong, giữa lúc hít thở còn mang theo mùi rượu nồng đậm.
Giang Ngộ biết bản thân anh không nên làm như vậy, nhưng cơ thể lại không nghe lời.
Anh mặc cho cô đưa lưỡi tiến vào, đảo quanh lưỡi anh, nóng bỏng dây dưa.
Âm thanh môi lưỡi mυ'ŧ nhau vang lên rõ mồn một trong phòng, vừa hôn, cô vừa rêи ɾỉ: “Giang Ngộ, sờ em đi...”
Phương Niên bắt lấy tay anh, phủ lên ngực mình.
Hôm nay cô mặc áo len vàng nhạt cổ chữ V, da cô trắng, măc loại màu sắc tươi sáng nổi bậc này, càng tôn lên làn da trắng sứ, mềm mại nõn nà.
Vừa rồi trong phòng bao, những cô gái trang điểm lộng lẫy, bộ ngực sữa lộ đến non nửa, nhưng tầm mắt Giang Ngộ chỉ có cô, chỉ nhìn cô mà thôi.
Trên cổ cô vẫn còn đeo chiếc vòng cổ anh tặng năm ấy.
Dây đeo nho nhỏ làm nổi bật xương quai xanh đều rất thon dài và gợi cảm.
Phút giây này, phía dưới vòng cổ kia, khe rãnh giữa hai bầu ngực tuyết trắng như ẩn như hiện, khiến cho con người ta điên loạn.
Yết hầu lên xuống liên tục, Giang Ngộ khàn giọng nói: “Niên Niên, em biết em đang làm gì không?”
Năm đó, khi cô đề nghị chia tay, anh cũng hỏi như vậy.
Khi ấy, cô nói: “Em biết, Giang Ngộ, em thật sự xin lỗi.”
Mà lúc này, giọng nói mềm mại lại vang lên: “Em biết, Giang Ngộ, em muốn anh chạm vào ngưc em, em muốn tiểu Giang Ngộ đi vào em.”
Giang ảnh đế từng đứng trước mặt hàng chục ngàn khán giả, giờ đây chỉ vì một câu nói của cô, đầu óc nổ tung, hơi thở trở nên nặng nề.
Giang Ngộ vội vàng kéo áo len tuột khỏi vai cô, để lộ đôi gò bồng đào nặng trĩu được bao bọc bởi áo bra.
Mấy năm trôi qua, dù cô có gầy đi nhưng bộ ngực mà anh yêu thích vẫn to như vậy, trắng như vậy, còn mềm như vậy.
Dưới lớp áo bra ren màu đen, nhũ thịt trắng đến lóa mắt.
Bàn tay Giang Ngộ phủ lên lớp áo, tùy ý vuốt ve, vừa xoa vừa nhìn phản ứng của cô.
Quả thật Phương Niên không làm anh thất vọng, đôi tay cô chống ra sau lưng, ngực ưỡn cao, không ngừng rêи ɾỉ.
“A... Giang Ngộ... a...”
Cái miệng nhỏ hé mở, khuôn mặt cô tràn ngập ham muốn.
Nhào nặn quả đào mật một lúc, Giang Ngộ bắt đầu kéo bra xuống, ngắm nhìn hai khối cầu tuyết mê người vừa xuất hiện kia.
Lâu nắm rồi anh chưa được gặp gỡ đỉnh hồng, nó vẫn đỏ hồng như trước, giống hệt như trong giấc mơ của anh.
Không có áo chống đỡ, nhũ thịt vẫn có thể kiêu ngạo thẳng đứng.
Giang Ngộ cực kỳ vui vẻ.
Anh cúi đầu, ngậm lấy nụ hoa.
“A...”
Cả người Phương Niên run rẩy, càng kêu lớn hơn.
Năm năm, 1800 ngày đêm, 43000 giờ, giờ đây ngực cô lại được anh dịu dàng liếʍ mυ'ŧ.
“A... Giang Ngộ... Mυ'ŧ mạnh lên anh...” Phương Niên nũng nịu cầu xin.
Chỉ có mạnh hơn nữa, cô mới tin rằng đây không phải giấc mơ, anh là hiện thực.
Giang Ngộ làm theo yêu cầu của cô, thực ra anh còn muốn làm cho cô thống khổ, để cô không dám trốn thoát khỏi anh nữa.
Anh há miệng, mạnh mẽ gặm cắn nụ hoa.
“A... Ưʍ...” Phương Niên hưng phấn run rẩy, cô thét lớn.
Chẳng mấy chốc, hai quả đào mật dính đầy nước bọt và dấu răng của anh, nụ hồng sưng đến lợi hại, đau đớn càng mang cho cô thêm nhiều kɧoáı ©ảʍ.
Giang Ngộ biết một khi cô uống say, sẽ rất dễ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, mà hôm nay, Phương Niên càng bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn.
Anh bắt đầu cởi thắt lưng của bản thân, trói hai tay cô lại.
Sau đó anh ấn đầu cô vào sát hông mình, ra lệnh: “Dùng miệng em cởϊ qυầи anh rồi liếʍ cho tới khi anh bắn.”
“Vâng.” Phương Niên vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn há miệng, cắn mép quần jean rồi kéo nó xuống.
Bởi vì tay cô bị trói nên cả quá trình có chút gian nan.
Nhưng cũng may trước kia không phải cô chưa từng làm qua, vất vả trong chốc lát, rốt cuộc Phương Niên cũng cởi được quần jean lẫn qυầи ɭóŧ của anh ra.
Gậy thịt nhảy dựng lên, Phương Niên không nhịn được nuốt nước bọt.
Kiêu ngạo như thế, dữ tợn như thế, trực tiếp đánh lên mặt cô, có điều Phương Niên lại có cảm giác giống như trông thấy đồ vật bản thân yêu thích nhất.
“Hi, đã lâu không gặp.” Cô nói với gậy thịt.
Giang Ngộ nhẫn nhịn tới nỗi gân xanh nổi lên, anh thẳng lưng, dán gậy thịt đến bên môi Phương Niên.
Cô hé môi, vươn đầu lưỡi liếʍ láp.
Trước kia, khi bị làm đến không chịu nổi, cô đều trách móc tên nhóc này quá lớn, lại không biết mệt mỏi là gì.
Chỉ là mấy năm không gặp, cô có hơi nhớ nó.
Trong nỗi nhớ nhung Giang Ngộ hàng đêm không ngủ được, cô cũng nhớ đến nó.
Cô cẩn thận liếʍ, từ qυყ đầυ đến thân gậy rồi đến hai túi ngọc, tất cả đều được liếʍ kĩ.
Sau khi khiến cho chúng ướt nhẹp, lúc này Phương Niên mới ngặm toàn bộ gậy thịt vào trong miệng, mạnh mẽ mυ'ŧ hôn.
Kỹ xảo khẩu giao của cô là do anh dạy, tuy ít lần thực hiện nhưng mỗi lần đều làm cho anh sung sướиɠ.
“Ưʍ...”
Giang Ngộ bị cô mυ'ŧ tới nỗi muốn bắn ra, may mắn rằng anh đã kiềm chế lại.
Anh cúi đầu, nhìn dáng vẻ của cô.
Áo len cùng áo bra vẫn còn treo ở hông, hai viên cầu tuyết trắng nảy lên, vật cứng ở sâu giữa răng môi cô, mà gương mặt ấy, là gương mặt trong năm năm nay, hằng đêm anh thường mơ tới.
“A...”
Cô ăn một cách nghiêm túc, hàng lông mi dài như lớp quạt lông đôi lúc sẽ quét qua bụng dưới anh, khiến anh cảm thấy ngứa ngáy.
Mười phút trôi qua, Phương Niên vẫn dùng sức liếʍ láp, coi nó như vật quý báu nhất trên đời.
Trước kia, cô thường ngậm đến khi mỏi miệng, rồi làm nũng để dễ dàng trốn tránh việc, bắt anh phải hầu hạ cô.
Qua một trận, khoang miệng cô bị đè ép nặng nề, Giang Ngộ buông lỏng tinh quan, bắn ra.
Qυყ đầυ anh hưng phấn nảy lên, bắn rất nhiều, được cô dùng miệng làm và ngắm ảnh cô rồi dùng tay tự xử, hai chuyện này hoàn toàn không thể so sánh được.
Không lâu sau, Giang Ngộ muốn rút ra, nhưng Phương Niên vẫn còn luyến tiếc không muốn nhả, cô liếʍ lỗ nhỏ vẫn còn vương chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ sạch sẽ rồi mới chịu buông tha.
“Rốt cuộc em cũng ăn được tϊиɧ ɖϊ©h͙ của anh.” Cô thỏa mãn mà liếʍ môi.
Khuôn mặt đẹp đẽ còn vương chút sắc đỏ da^ʍ mỹ.
Hai tay cô bị trói sau lưng, tư thế quỳ gối tựa như biến cô thành một nữ nô trung thành nhất .
Trong nháy mắt da đầu Giang Ngộ tê dại, anh gầm nhẹ một tiếng, đẩy cao váy Phương Niên lên, cắn nhẹ xuống tiểu huyệt cô.