Gậy thịt tiến vào mật huyệt, tựa như cá chạch lách vào dòng suối nhỏ, bươm bướm gặp gỡ nhuỵ hoa, trong nháy mắt, quả nhiên khoan khoái dễ chịu vô cùng.
Cả đêm Lương Diễn Chiếu nôn nóng, mệt mỏi, vào giây phút này, tất cả đều được giải tỏa.
"Bác sĩ Lương ~" Quý Đình Đình đau đến nỗi đôi lông mày thanh tú cau lại, trán phủ một lớp mồ hôi mỏng.
"Sao thế?" Lương Diễn Chiếu cúi đầu, in nụ hôn lên đôi môi đầy đặn đỏ mọng của cô một cái, sau đó khàn giọng hỏi.
"Không, không thể. . ."
"Cái gì không thể?"
Quý Đình Đình cắn môi, rõ ràng anh biết cô đang nói gì mà!
Anh là bác sĩ điều trị của cô, không phải bạn trai bạn gái.
Sao hai người có thể phát triển đến bước này?
Như vầy, về sau Quý Đình Đình biết đối mặt với anh thế nào đây?
Quan hệ giữa hai người, chẳng phải sẽ trở nên phức tạp hay sao?
Thấy Quý Đình Đình cắn môi không nói tiếng nào, nhưng mà thân thể cô so với khi anh mới tiến vào, đã không còn cứng nhắc nữa, Lương Diễn Chiếu buông thả bản thân, bắt đầu chậm rãi đẩy đưa.
Rút gậy thịt ra, Lương Diễn Chiếu hỏi: "Không thể thế này?"
"A ~" Cả người Quý Đình Đình không khỏi run rẩy, cơn đau đớn ban đầu qua đi, hoa huyệt từ từ có cảm giác tê dại.
Ngay sau đó, Lương Diễn Chiếu ưỡn thẳng lưng, cắm vào thật mạnh, anh hỏi tiếp: "Hay là thế này?"
"Ôi ~ Bác sĩ Lương ~" Quý Đình Đình lại run rẩy.
Thân thể mới được nếm thử mùi tìиɧ ɖu͙©, làm sao có thể chịu nổi kí©ɧ ŧɧí©ɧ bậc này?
Rất nhanh, Lương Diễn Chiếu tiếp tục đâm rút, Quý Đình Đình bỗng thét chói tai đạt cao trào, hoa huyệt phun từng đợt dâʍ ŧᏂủy̠, tất cả đều tưới lên đầu nấm của gậy thịt Lương Diễn Chiếu.
Tuy rằng mật huyệt của cô mỹ vị vượt xa tưởng tượng của anh, song ngoài thân phận là người đàn ông chuẩn bị theo đuổi cô, Lương Diễn Chiếu còn một thân phận khác, đó chính là bác sĩ điều trị tâm lý cho cô, phụ trách giúp cô chữa khỏi bệnh lãnh cảm.
Trong thời điểm nước sôi lửa bỏng này, thân làm bác sĩ, sao có thể để bệnh nhân có nhận thức sai lệch?
Càng là đàn ông ưu tú, càng có sức kiên trì bền bỉ.
Hiển nhiên, bác sĩ Lương là một trong những người đàn ông ưu tú nhất, dù gậy thịt bị hoa huyệt cô xoắn mυ'ŧ cực kỳ thoải mái dễ chịu, nhưng anh vẫn cứng rắn như trước, nghiền nát hoa tâm cô từng chút từng chút một.
Lương Diễn Chiếu tách hai chân cô sang hai bên nhìn xuống địa phương hai người gắn kết tương liên, ở nơi đó dâʍ ŧᏂủy̠ hòa lẫn với tơ máu màиɠ ŧяiиɧ, hình thành cảnh tượng quá sức da^ʍ mỹ, anh bị cảnh đẹp này kí©ɧ ŧɧí©ɧ tột độ, hít sâu một hơi, anh nói với cô gái nhỏ: "Tiểu Đình Đình, vừa rồi chỉ mới khai vị mà thôi, bây giờ, thời gian dạy học của bác sĩ Lương mới chính thức bắt đầu."
Thẳng lưng nhấn xuống, khiến cho gậy thịt từng bước cắm vào hoa huyệt một lần nữa, Lương Diễn Chiếu khẽ nói: "Bây giờ anh đang tiến vào tiểu huyệt em, còn thứ đang làm em, chính là gậy thịt bác sĩ Lương, em có cảm nhận được nó không?"
"A ~ Cảm. . . Cảm nhận được. . . " So với động tác thô lỗ vừa rồi, bây giờ quả thật động tác Lương Diễn Chiếu chậm đến nỗi giày vò.
Nhưng mà chậm rãi tiến vào như thế, lại mang đến cho cô kɧoáı ©ảʍ không nói nên lời.
"Ngoan ~" Lương Diễn Chiếu cúi đầu liếʍ nhẹ một vòng quanh đầu nhũ của cô, đây là ban thưởng tự anh thêm vào.
Đồng thời, động tác dưới thân vẫn không ngừng nghỉ.
Rốt cuộc, gậy thịt hoàn toàn luân hãm vào người cô.
Lương Diễn Chiếu nhỏ giọng rêи ɾỉ một tiếng, sau đó anh mới nói: "Tuy nói khoa học kỹ thuật từ từ tiến bộ, nhân loại phát minh ra vô số dụng cụ trợ hứng, ví dụ như gậy rung anh đưa cho em, còn có trứng rung, dầu bôi trơn, vân vân... Song trên thực tế, không có bất kỳ vật nào mang đến cảm nhận chân thật như gậy thịt, bởi vì nó cực kỳ linh hoạt, mẫn cảm, ví dụ như bây giờ. . ."
Vừa dứt lời, Lương Diễn Chiếu nhắm ngay chỗ thịt mềm trong tiểu huyệt Quý Đình Đình, nhẹ nhàng đâm một cái.
"Ôi ~" Quý Đình Đình thét thất thanh, hoa huyệt lại phun dâʍ ŧᏂủy̠.
Lương Diễn Chiếu cười cười, vô cùng thỏa mãn vì phản ứng kịch liệt của cô.
Đồng thời anh tiếp tục dạy học: "Nơi anh vừa dùng gậy thịt đâm vào chính là điểm G của em, điểm G là do bác sĩ phụ sản nổi danh nước Đức Ernst Grafenberg đề xuất đầu tiên, đó là khu vực xung quanh bức tường thịt trong âʍ đa͙σ phái nữ, đồng thời cũng là một bộ phận của niệu đạo. Nó còn được gọi là vùng nhạy cảm, lúc bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thể khiến độ hưng phấn tăng cao đến mức đạt cao triều. Lại đây, bây giờ anh sẽ giúp em cảm nhận nó."
Nói xong, Lương Diễn Chiếu bắt đầu dùng sức, không đâm rút nhẹ nhàng như vừa rồi, lần này, anh liên tục va chạm vào một chỗ kia.
Lúc trước, khi ngón tay anh thăm dò vào trong, anh đã phát hiện điểm này, khi ấy anh đã nghĩ, một ngày nào đó gậy thịt anh tiến vào sẽ mang lại cho Quý Đình Đình bao nhiêu kɧoáı ©ảʍ.
Mà hiện tại, chính là thời gian nghiệm chứng.
Quả nhiên, theo động tác của anh, Quý Đình Đình bắt đầu không ngừng rêи ɾỉ, giống như con cá nhỏ đang thoi thóp.
"Ôi ~ Bác sĩ Lương ~ A ~ Aha ~ Em không chịu nổi. . . . A, em chết mất ~ A a a a a a!"
Đang thét lên thất thanh, bỗng dưng, Quý Đình Đình cảm thấy eo tê rần, trước mắt là một luồng ánh sáng trắng xóa hiện lên, ngay sau đó, hoa huyệt cô co rút mạnh rồi phun ra lượng lớn chất lỏng trong suốt.
Cùng lúc đó, Lương Diễn Chiếu mải mê quan sát cảnh tượng kỳ diệu nơi chân tâm Quý Đình Đình, kinh ngạc đến nổi nhất thời quên đâm rút.
Mãi cho đến khi cơn co rút của Quý Đình Đình từ từ thối lui, Lương Diễn Chiếu mới ôm cô kịch liệt chạy nước rút, sau đó anh gầm nhẹ bắn tinh.
"Tiểu Đình Đình." Lương Diễn Chiếu nằm sấp trên người cô, đặt toàn bộ sức nặng bản thân mình lên đó.
Da thịt cận kề, mặc dù trong phòng mở điều hòa, nhưng Quý Đình Đình vẫn cảm thấy rất nóng.
"Dạ?" Cô lười biếng lên tiếng, không ngừng trải qua cao trào, cô đã tiêu hao hết hơi sức từ lâu, giờ phút này cả người cô mềm nhũn, mệt mỏi đến nổi đầu ngón tay cũng nâng lên không nổi.
"Em vừa mới phun triều." Lương Diễn Chiếu cười nói, anh thầm nghĩ, anh thật sự nhặt được bảo bối rồi, ban đầu cứ ngỡ là cô gái lãnh đạm, kết quả, không chỉ là bạch hổ nữa, mà còn có thể phun triều nữa.
Nghe thế, Quý Đình Đình có chút thẹn thùng, nhưng cô lại nghi ngờ khó hiểu nhiều hơn, "Bác sĩ Lương, phun triều có nghĩa là gì?"
"Tương tự như lúc phái nam đạt cao trào trong hoan ái rồi xuất tinh vậy, khi kɧoáı ©ảʍ cực độ dẫn đến cao triều, âʍ đa͙σ phái nữ sẽ phun ra lượng chất lỏng trong suốt, người ta gọi hiện tượng này là xuất tinh nữ."
"A a a a a . . ." Quý Đình Đình thẹn thùng bưng chặt môi, vô cùng hối hận vì bản thân hỏi ra vấn đề đáng xấu hổ này.
Lương Diễn Chiếu cười khẽ một tiếng, anh cảm thấy dáng vẻ cô bây giờ cực kỳ xinh đẹp đáng yêu.
Sợ bản thân mình đè cô không thoải mái, cho nên anh rời khỏi người cô nằm sang bên cạnh, nhưng mà bàn tay vẫn mất khống chế vuốt ve thân thể bóng loáng của cô.
"Đình Đình ngoan, đừng thẹn thùng, em nên cảm thấy kiêu ngạo mới đúng. Em biết không? Đại đa số phái nữ đều không có cách nào tìm được điểm G, cũng chẳng biết được thế nào là phun triều. Đương nhiên, kɧoáı ©ảʍ các cô ấy hưởng thụ cũng không bằng em ban nãy."
Rõ ràng là chuyện cực kỳ khó xử, song Lương Diễn Chiếu lại dùng giọng điệu cổ vũ khích lệ, bỗng chốc, Quý Đình Đình cảm thấy tự nhiên hơn rất nhiều.
Nghe bác sĩ Lương nói thế, xem ra, hình như cô có vẻ rất tuyệt vời.
Nhưng mà, từ từ, rõ ràng cô đã quên mất một chuyện hết sức quan trọng!
"Bác sĩ Lương, anh vừa mới. . . Tại sao lại. . . Đối với em. . . " Mấy lời tiếp theo, cô không thể nói nên lời.
Có điều, Lương Diễn Chiếu nghe hiểu được, anh lại hôn cô một cái rồi nhẹ giọng nói: "Bởi vì anh không muốn nhìn thấy em tự xem nhẹ mình, như vậy anh sẽ đau lòng."
Sự thật chứng minh, em là bảo vật, mắt bạn trai cũ em bị mù mới không nhận ra.