Cái mông câu nhân ở trước mắt nhẹ nhàng lắc lư, tay phải An Bạch liền vươn đến chỗ eo thon chậm rãi vuốt ve rồi rê từ từ xuống một bên cánh mông. Một cái tay khác đỡ lấy dương v*t, trước lối vào nghiền vài cái, rồi dùng phần đầu tách môi nhỏ âʍ ɦộ ra. Hắn biết rõ cái lỗ nhỏ phía dưới của Cố Phức Nhiên cực kỳ chật hẹp, không thể tùy tiện cắm vào, nàng sẽ rất đau.
Chỉ vừa mới tiến vào được một phần đầu, tiểu huyệt liền lập tức dùng sức hút lấy, cửa huyệt bị căng đến mức bẹp lại, chất lỏng chảy đầy tràn.
Một tấc rồi một tấc cắm đi vào, thịt mềm đầy d*m thủy mυ'ŧ chặt côn th*t cứng rắn, An Bạch phải dùng lực mới có thể thọc đến chỗ sâu bên trong.
Chỗ sâu nhất trong tiểu huyệt của Cố ngứa ngáy khó chịu, nàng mở miệng rêи ɾỉ: "A...... Đều thọc vào cả đi......"
"Phụt......" Nửa côn th*t dư bên ngoài đã hoàn toàn đi vào.
"A......" Cố Phức Nhiên đột nhiên bị hắn đâm liền kêu ra tiếng: "Hẳn là bị An An làm cho rách mất rồi."
Tiểu huyệt nằm giữa mông thịt đầy đặn co rụt rồi lại co rụt nuốt vào côn th*t đỏ thẫm. Một màn này quá mức xấu hổ, An Bạch nhìn mà mặt đỏ bừng lên, thúc phần eo bắt đầu thọc vào rút ra.
Qυყ đầυ ra sức căng tiểu huyệt ra mà xâm nhập vào thịt mềm phía trong. Thân gậy bạo phát gân xanh nghiền qua mỗi một tấc bên trong. Khi rút ra, côn th*t cứng rắn dính đầy chất lỏng trong suốt của Cố Phức Nhiên. Cảm giác dính nhớp có khuynh hướng giúp An Bạch thọc vào rút ra càng lúc càng vui sướиɠ.
âm đ*o phảng phất có trăm ngàn cái miệng nhỏ liếʍ mυ'ŧ dương v*t của hắn không buông. An Bạch sướиɠ đến mức da đầu tê dại, mỗi một lần thọc vào rút ra đều dùng sức mà mài bên trong cái miệng nhỏ. Động tác lặp lại liên tục làm d*m thủy không ngừng bắn lên hai viên cầu và trên bắp đùi của hắn.
"Thật lớn...... côn th*t của An An thật lớn......" Âm thanh của Cố Phức Nhiên cực kỳ yêu mị. Mỗi lần hắn đâm vào đều ăn ý mà lắc mông ra sau.
"An An khỏe quá...... côn th*t của ca ca lớn quá......"
An Bạch nghe nàng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ như vậy liền bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng thêm dùng sức mà thao nàng. Dòng điện chạy từ côn th*t thẳng đến xương cùng rồi cuối cùng oanh tạc đại não.
"Ca ca thao ta...... An Bạch ca ca......"
Trong một phòng vệ sinh đơn ở trường cấp 3, một người phụ nữ 23 tuổi vặn vẹo cơ thể kêu một học sinh cấp 3 là ca ca, yêu cầu thao mình. Để cho ai tưởng tượng, đều cảm thấy cực kỳ kí©ɧ ŧɧí©ɧ. Đây chính là tìиɧ ɖu͙© mang theo cấm kỵ.
"Mệt quá...... Nhiên Nhiên chịu không nổi nữa......"
côn th*t vội vàng quất mình, hai chân Cố Phức Nhiên run rẩy. Cánh tay dùng sức chống lên cửa, đôi mắt nàng rưng rưng nước, khi bị hắn va chạm liền chảy xuôi xuống. Ngoài miệng gọi ca ca, dẫn đến thiếu niên phía sau càng thêm dùng sức thao nàng.
Cả người vô lực xụi xuống, một tay An Bạch dùng lực muốn giữ eo nhỏ của nàng lại. Eo nàng vốn dựa vào khuỷu tay của chính mình mà khi hắn duỗi tay ra vừa vặn đυ.ng phải tiểu huyệt của nàng.
"Sờ sờ rồi nắn nắn một chút...... Ngứa quá......" Cố Phức Nhiên sẽ không bỏ qua bất luận một chỗ nào đối với An Bạch.
Cánh tay đỡ eo nhỏ thuận thế xoay bàn tay xuống xoa âm đế cho nàng. Mà một cái tay khác bóp chặt cánh mông đầy đặn của nàng. côn th*t tiếp tục nhanh chóng mà thao huyệt. Xương mu của hắn va chạm với mông của nàng, đánh đến mức đỏ bừng.
"Sâu quá...... Ca ca nhẹ một chút......" Cố Phức Nhiên khóc nức nở lôi kéo xin tha, nhưng lại đẩy mông càng lúc càng cao, bên eo gợi cảm hiện ra độ cong mê người.
hoa huy*t bị côn th*t lớn chọc đến mềm nhũn, giống hệt một miếng đậu hủ vô cùng non mềm. d*m thủy giàn giụa, tạo ra một cảnh tượng thối nát.
An Bạch cắn răng, cơ bắp toàn thân căng lên tiếp tục tiến vào. Bên ngoài môi nhỏ âʍ ɦộ bị hắn mài đến sưng đỏ, hai viên cầu dùng sức đánh vào âm huyệt.
"Dừng lại...... Dừng lại......" Cố Phức Nhiên không thể chịu nổi một thời gian dài mà thao như vậy. Cả người nàng đột nhiên kịch liệt căng lên, đầu ngửa ra sau hết cỡ, vυ' lớn rung lắc giữa không trung.
An Bạch cảm giác được bên trong tiểu huyệt đã co rút nhanh đến cực hạn, khiến hắn thiếu chút nữa thì bắn ra. Hắn nhanh chóng thúc đẩy phần eo, côn th*t gian nan thọc vào tiểu huyệt sắp cao trào. Cuối cùng lúc sắp bắn tinh, hắn cưỡng chế du͙© vọиɠ lại, muốn rút côn th*t ra.
Cảm nhận được động tác của hắn, âm thanh tinh tế trong cao trào của Cố Phức Nhiên vô lực nói: "Bắn cho tôi...... Tiểu huyệt muốn ăn......"
"Không muốn Nhiên Nhiên phải uống thuốc." An Bạch quyết đoán rút côn th*t ra, tự mình xoa lấy đến bước bắn tinh cuối cùng.
Cố Phức Nhiên rũ mắt, có chút tiếc hận mà nhìn tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt chảy xuống bồn cầu. Nàng vô lực kéo giấy vệ sinh, chà lau tiểu huyệt lầy lội. An Bạch lấy thêm giấy, trầm mặc không lên tiếng lau sạch giúp nàng.
"Được rồi, đừng lo cho tôi, cậu tự mình lau sạch trước đi." Cố Phức Nhiên lại đưa cho hắn một nắm giấy, sau đó tiếp tục lau bắp đùi.
An Bạch lâu khô hạ thân của chính mình rồi kéo quần lên, trở lại là một bộ dáng trời quang trăng sáng thanh nhã.
Khi hai người đều thu dọn xong, Cố Phức Nhiên ấn xả nước xử lý giấy bỏ. Nàng mềm mại dựa vào trên người An Bạch, tay mềm xoa ngực hắn: "Đây là một lần cuối trước khi cậu được nghỉ nha. Tiếp tục học thật giỏi rồi đạt hạng nhất trong trường đó."
"Được." An Bạch im lặng nhận lời, cúi đầu rũ mắt nhìn nét ửng đỏ trên mặt nàng còn chưa rút đi.
Ánh mắt Cố Phức Nhiên lấp lánh nhìn hắn: "Thích tôi kêu cậu là ca ca sao? Mới kêu cậu một cái mà đã hưng phấn cắm tôi như vậy, đến mức có hơi đau một tí."
An Bạch không nói chuyện, ôm sát nàng vào, hôn một cái, sau đó mới mở miệng nói: "Thật xin lỗi."
"Không có việc gì nha, tôi còn rất thích đó." Cố Phức Nhiên lấy khăn ướt từ trong túi ra để lau đi vết tích màu đỏ trên môi hắn: "Lau sạch cho cậu rồi, không được hôn tôi nữa."
Xong việc, ánh mắt Cố Phức Nhiên giảo hoạt, cánh tay câu lấy cổ hắn, đưa miệng lên dùng sức liếʍ mυ'ŧ, sau đó vừa lòng buông ra, nhìn vệt đỏ như ẩn như hiện chỗ cổ áo của hắn.
"Đỏ rồi kìa, cậu có tức giận không?" Cố Phức Nhiên một bên hỏi một bên sửa sang lại quần áo cho hắn. Cổ áo sơ mi màu trắng lộ ra hơi thở cấm dục, nhưng một khi biên độ cử động hơi lớn liền dễ dàng để cho người khác nhìn thấy dấu vết mơ màng kia.
An Bạch lắc đầu, ánh mắt thâm thúy.
"Lớn lên đẹp trai như vậy, nhưng không cho phép thông đồng với nữ sinh khác nha." Cố Phức Nhiên vuốt đôi mắt đẹp của hắn, cố ý trêu chọc, tuy rằng nàng biết rằng hắn sẽ không làm vậy.
An Bạch lại lần nữa lắc đầu, cúi người ôm sát nàng.
Cố Phức Nhiên có thể cảm nhận được hắn quyến luyến nàng nên trong lòng nàng mềm nhũn: "Tôi về Bắc thị ba ngày liền trở về bồi cậu."
An Bạch vùi đầu ở cổ nàng dùng sức hô hấp. Nếu trong thân thể có thể tràn ngập hương vị của nàng thì mấy ngày sau đó chắc sẽ không quá cô độc đâu, phải không?