Kẹo Bạc Hà

Chương 6: Làm theo lời cậu nói

Tòa nhà cao lớn này vốn dĩ thưa thớt người, lầu ba lại còn là nơi có ít công nhân viên nhất. Đi vào nhà vệ sinh nữ, An Bạch khom lưng rửa tay. Cố Phức Nhiên biết rõ hắn có thói quen ở sạch, là một nam sinh đặc biệt khắt khe. Mà sự xuất hiện của nàng chính là điều ngoài ý muốn trong sinh hoạt của hắn.

"An An thật tri kỷ." Cố Phức Nhiên biết hắn vì cái gì mà rửa tay. Nàng liền lấy khăn giấy lau khô hai bàn tay tinh tế của hắn, mà tay của nàng cũng trở nên khô mát theo.

Nàng vo giấy thành một cục rồi vứt bỏ, sau đó nắm tay hắn kéo vào phòng đơn khá rộng rồi khoá cửa lại.

"An An nhớ rõ phải bắn nhanh lên nha, còn phải đi về học nữa." Cố Phức Nhiên trêu chọc, vừa muốn xoay người lại bị hắn ôm chặt từ phía sau. Môi mỏng mổ lên cái cổ thiên nga thon dài của nàng.

Lần đầu tiên, hắn ôm lấy nàng từ sau lưng, Cố Phức Nhiên híp mắt dựa vào trên người hắn. Cặp mông no đủ vểnh ra sau lại cọ trúng thứ nóng cháy của hắn, càng cọ càng cứng.

Bàn tay to kéo dây áo hai bên của nàng xuống. Váy mềm bị hắn dùng một chút lực túm xuống, tuột theo bầu ngực. Hai vυ' tuyết trắng khiêu gợi nảy ra, kéo theo một độ cong mê người.

"A...... Núʍ ѵú ngứa qua......" Cố Phức Nhiên ngửa đầu rêи ɾỉ, hưởng thụ sự vuốt ve của hắn nhưng rồi lại không thỏa mãn.

Bàn tay to từ phía sau vươn tới trước đùa bỡn. Tay An Bạch bắt lấy núʍ ѵú phấn hồng, hơi hơi dùng sức bóp, dùng móng tay mà khều cọ.

Cúi đầu liếʍ cổ nàng, bên tai là tiếng rêи ɾỉ như mèo đêm động dục.

Cái mông cực kỳ co dãn của nàng sắc tình nghiền lên khiến dương v*t của hắn trướng đến phát đau.

Hắn một tay xoa hai vυ', một tay khác dùng sức vuốt ve cái bụng nhỏ bằng phẳng của nàng. Cảm thụ được nàng giống hệt rắn nước ở trong lòng bản thân vặn vẹo, kí©ɧ ŧɧí©ɧ vô số dòng điện.

"An An sờ thật thoải mái......" Cố Phức Nhiên thoải mái híp mắt. Vật cứng rắn ở mặt sau chọc xương cùng của nàng, khiến cho thân thể vừa ngứa lại vừa mềm.

"Sờ sờ tiểu huyệt cho tôi điii...... Phía dưới ngứa qua...... Chỗ phía dưới...... Muốn An An xoa xoa cho tôi......" Âm thanh mềm mại khát cầu lôi kéo.

Tay trái An Bạch vén váy nàng lên, chui vào bên trong qυầи ɭóŧ của nàng. Âm mao rậm rạp cong cong quét qua bàn tay hắn. Ngón giữa tinh xảo thon dài tìm kiếm âm đế, rồi dùng sức nhấn một cái.

"A......" Cả người Cố Phức Nhiên không chịu khống chế nổi mà run lên. Mạch máu tựa hồ bị An Bạch nhấn một cái liền co chặt lại.

Tiểu huyệt đói khát mấp máy phun ra nước. Ngón giữa chỉ moi moi một chút đã dính ướt, rồi lập tức bắt đầu xoa ấn âm đế mẫn cảm nhất của nàng.

"An An xoa thật thoải mái...... Tiểu huyệt ướt đẫm luôn...... A......" Cố Phức Nhiên bị xoa nắn đến điện chạy đầy người. Theo động tác của hắn, nàng cầm lòng không đậu mà căng cơ thể hướng lên trên, đưa vυ' áp vào một bàn tay to khác.

An Bạch cảm nhận rõ thân thể trong lòng đã sớm không khống chế được. Hắn một bên xoa huyệt, một bên ấn bụng nhỏ của nàng áp xuống phía dưới mình. Hông cũng tự giác thúc lên phía trước.

Trước người là đầu ngón tay giúp nàng thủ da^ʍ sau qυầи ɭóŧ, phía sau lại là côn th*t thô to chạm dưới eo. Cố Phức Nhiên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức thân thể không tự chủ mà căng cứng phập phồng. Ngón chân mượt mà gắt gao cuộn tròn lại.

Mắt đen của An Bạch tất cả đều là bộ dạng rêи ɾỉ phóng đãng của Cố Phức Nhiên. Hắn dùng ba ngón tay cùng lúc ra vào môi âʍ ɦộ đầy đặn và âm đế sưng to, trên dưới không ngừng. d*m thủy chảy ra đầy một tay.

"Tay An An xoa sướиɠ quá...... côn th*t chọc ta cứng quá......"

Dù là một thiếu niên thanh tuấn, khí chất nho nhã nhưng nghe thấy tiếng rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ như vậy, tim cũng đập cực nhanh, phảng phất như một đường liền đυ.ng đến yết hầu, vành tai cũng ẩn ẩn run rẩy theo.

"A...... An An...... Ưʍ." Đầu ngón tay sơn móng của Cố Phức Nhiên gắt gao bám trên cánh tay gầy nhưng rắn chắc của hắn. Toàn thân theo động tác của hắn đong đưa.

An Bạch biết rõ nàng sắp nghênh đón cao trào, hắn hạ eo, cong người xuống dùng sức kéo qυầи ɭóŧ của nàng xuống đầu gối, sau đó đẩy tốc độ tay nhanh hơn. Hô hấp thô nặng phả ra trên cổ nàng.

"Ọt ọt ọt......" Ngón tay ma xát khiến miệng huyệt chảy ra đầy nước nhớp. Tiếng nước cùng lúc phát ra nghe thấy cực kỳ hổ thẹn.

d*m thủy vừa mới chảy ra liền bị ngón tay nhanh chóng ra vào mà hoá thành những bọt nước nhỏ vụn.

"Hôm nay An An kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá...... Sờ sướиɠ quá......" Nóng bỏng từ tiểu huyệt kéo đến khắp người, sau đó lại trở về tập trung trên bụng nhỏ phập phồng kịch liệt.

Bầu vυ' trước người nàng đong đưa dâʍ đãиɠ, An Bạch nhìn thẳng, đột nhiên xoay người Cố Phức Nhiên đè trên cánh cửa để nàng đối diện với hắn. Đầu cúi xuống ngậm lấy núʍ ѵú của nàng. Đầu lưỡi đánh vòng quanh quầng vυ' sau đó lại dùng sức liếʍ mυ'ŧ.

"A...... Chậm một chút...... Tôi chịu không nổi......" Cố Phức Nhiên cảm giác âm đế một trận tê dại. Dòng điện đánh đến đại não trống rỗng, nàng quên hết tất cả mà rêи ɾỉ. Tìиɧ ɖu͙© như nước lũ đột nhiên kéo đến bao phủ cả người nàng.

Hai chân kẹp sát nhau cọ xát. Cao trào dẫn đến người nàng chảy ra một bãi d*m thủy, mãnh liệt phun ra trên tay An Bạch.

Cố Phức Nhiên nhũn chân quỵ xuống. Nàng tận lực chống đỡ thân thể, nhưng tiểu huyệt vẫn trực tiếp đặt trên bàn tay của An Bạch sớm bị che kín bởi d*m thủy.

Nàng ôm An Bạch, đưa miệng mình lên, đầu lưỡi chui vào khoang miệng hắn, câu lấy đầu lưỡi của hắn, triền miên lưu luyến mà trao đổi nước bọt.

Nước bọt của nàng ngọt ngấy, giống như vị ngọt trong suốt mà lại kí©ɧ ɖụ©. Một lần lây dính liền phát tác, câu dẫn người ta muốn ngừng mà không ngừng được. Rời khỏi môi nàng, hô hấp của An Bạch thô nặng phả vào bên má nàng.

Tuy đã cao trào một lần nhưng không có cắm vào vẫn là tồn tại một khát vọng không được thỏa mãn, Cố Phức Nhiên kéo đứt một đoạn giấy vệ sinh cuộn tròn rồi nhét vào tay An Bạch. Sau đó tự mình kéo quần đồng phục rộng thùng thình của hắn xuống để lộ ra qυầи ɭóŧ bao chặt một vật ẩn nấp đang vận sức chờ phát động.

Thật là có ý tứ, một thiếu niên thanh tâm, mặt ngoài cấm dục lại có một dương vậy thô dài dữ tợn như thế.

"Cứng đến phát đau sao?" Cố Phức Nhiên mị nhãn mê ly, đầu ngón tay xẹt qua mã mắt rỉ chút dịch trắng đυ.c.

"Ừm......" An Bạch kêu rên ra tiếng, nhíu mày lộ ra khát vọng.

Cố Phức Nhiên nâng hai tay cầm lấy côn th*t to lớn, chút có chút không mà lay động: "Cậu làʍ t̠ìиɦ thật không thích nói chuyện sao? Cậu càng không thích nói chuyện, tôi lại càng muốn câu dẫn cậu. Cậu thích tôi kêu ra tiếng không?"

An Bạch khó nhịn mà cong eo, âm thầm cắn răng, khẽ mở môi mỏng đáp: "Thích."

Cố Phức Nhiên cong một bên khóe miệng, ngữ khí mị hoặc: "Nhìn cậu nhẫn đến thống khổ như vậy, hiện tại cậu muốn như thế nào? Nói ra tôi nghe xem."

Nàng như yêu tinh thúc giục làm lý trí người nghe mất hết.

An Bạch rũ mắt nhìn chằm chằm bàn tay nàng dính phải chất dịch trắng đυ.c của hắn, còn kéo ra cả một đường chỉ trắng, rồi đột nhiên lại đứt đoạn giữa chừng, tựa như lý trí bây giờ của hắn.

Da đầu tê dại, hạ thân lại càng trướng đau.

Hiện tại muốn như thế nào?

An Bạch không giữ được thần trí của chính mình nữa: "Cắm vào đi."

Nghe thấy âm thanh gợi cảm khàn khàn của hắn, Cố Phức Nhiên đắc ý cười. Ánh mắt nhìn theo một giọt mồ hôi chảy xuống cái cằm tinh xảo của hắn.

Về sau lại kiên nhẫn dạy dỗ thêm vậy.

"Làm theo lời cậu nói."

Nhẹ nhàng đẩy hắn ra, đưa lưng về phía hắn chống tay lên cửa. Cặp đùi gợi cảm đứng thẳng tách ra. Qυầи ɭóŧ bị kéo căng ở chỗ đầu gối. Còn váy bị xốc lên trên lưng, lộ ra bờ mông trắng nõn, có loại ảo giác vừa nhéo liền chảy ra nước.

Từ đôi chân hon dài thẳng tắp đi xuống là mắt cá chân nhỏ xinh. Nàng mang một đôi giày cao gót tám centimet, vẻ thon dài càng phảng phất dẫm nát thần trí của hắn.

Cố Phức Nhiên hạ thấp phần eo, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt dụ dỗ, trên mặt yêu mị toàn là ý cười.

An Bạch biết, thân thể gợi cảm của nàng trước nay đều không phải là độc dược.

Trí mạng nhất chính là nét cười trong mắt nàng.

--------