Sáng sớm ngày 31, Cố hiệu trưởng đã gọi điện thoại lại đây, Cố Phức Nhiên còn đang vùi trong lòng An Bạch mơ màng ngủ.
An Bạch ôm lấy thân thể mềm mại rối rắm vài giây, nhưng cuối cùng vẫn giật giật thân thể để nàng tỉnh lại.
Sáng sớm, giấc ngủ của Cố Phức Nhiên thường rất nông, nàng bị lay một cái liền mở mắt, lập tức thấy di động đang rung để trước mặt mình.
An Bạch vuốt ve bả vai trơn bóng của nàng, thấp giọng báo nàng biết: "Là hiệu trưởng."
"Oh, nhất định là thúc giục tôi mau về nhà." Cố Phức Nhiên lẩm bẩm tiếp điện thoại.
Tinh thần Cố hiệu trưởng sáng láng, âm thanh nhanh chóng truyền đến: "Rời giường chưa? 9 giờ con ghé qua cửa tiểu khu Thịch Minh đón An Bạch luôn nha. Là cậu nam sinh lần đó con nhìn thấy ở văn phòng đó. Lúc nó học cấp 2, ba mẹ liền qua đời, mấy năm nay nó đều tới nhà của chúng ta ăn Tết."
"Được ba ba, dạ...... dạ...... Tạm biệt." Cố Phức Nhiên ném điện thoại qua một bên, ngơ ngác nhìn chằm chằm An Bạch, sau đó mê mang hỏi: "Trước kia, cậu đã từng tới nhà tôi rồi sao?"
"Ừ......" An Bạch gật đầu, trong ánh mắt có ánh sáng lập loè, Cố Phức Nhiên lại không chú ý tới.
Lúc này, di động An Bạch cũng rung lên, khẳng định là Cố hiệu trưởng gọi đến.
"Buổi sáng tốt lành, hiệu trưởng....... Dạ...... Được...... Cảm ơn thầy, hẹn gặp lại."
An Bạch ngắt điện thoại, ăn ý cùng Cố Phức Nhiên nhìn nhau cười.
Cố hiệu trưởng đánh chết cũng sẽ không tin vừa rồi đã gọi điện cho hai người đều đang nằm trên cùng một cái giường. Mà con gái của ông lại đang vuốt ve cơ bụng của An Bạch làm xằng làm bậy.
"Thật tốt quá, tôi còn đang suy nghĩ đêm nay giao thừa nhất định sẽ trộm chạy trốn về bồi cậu...... Hèn gì, cậu lại bình tĩnh như vậy, một vẻ hoàn toàn không suy tính ăn Tết làm sao......" Cố Phức Nhiên ngạo kiều mà nâng nâng cằm nhỏ của hắn: "Tâm cơ boy, khiến cho tôi lo lắng vô ích."
"Tôi cố ý." An Bạch cong khóe miệng.
Cố Phức Nhiên duỗi tay vuốt cái cổ thon dài gợi cảm của An Bạch: "Mặc cái áo lông cao cổ màu trắng kia đi, tối hôm qua tôi lại hôn cổ cậu đến đỏ rồi."
An Bạch nghe xong liền nhìn chằm chằm bờ ngực trần trụi của người trong lòng. Bầu vυ' đầy đặn kề sát ngực của hắn, mặt trên cũng có những vệt đỏ trải rộng: "Tôi đã khống chế lắm rồi."
"Vậy tôi nên cảm ơn vì cậu đã nương tay sao?" Cố Phức Nhiên cúi đầu xem trước ngực mình thê thảm đến không nỡ nhìn, khóe miệng run rẩy.
"Ừm" An Bạch cầm bàn tay mảnh khảnh của Cố Phức Nhiên, muốn trốn tránh tội.
"Trả lời đàng hoàng cho tôi." Một cái tay khác của người nào đó đã lén lút cầm phía dưới nửa mềm của hắn, ánh mắt đầy uy hϊếp.
"Nhiên Nhiên không phải thích như vậy sao?" An Bạch rũ mắt, ánh mắt vô tội trả lời.
"À thì......" Cố Phức Nhiên buông tay ra, bản thân nàng tự làm tự chịu.
Buổi sáng ở Cố gia, ba người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha.
Cố hiệu trưởng khôn khéo vừa liếc mắt một cái liền nhận ra hôm nay con gái lại chịu mặc thêm quần nhung: "Ây daz, hôm nay như thế nào lại không mặc mấy cái quần ngắn ngủn kia nữa vậy, còn là quần nhung nữa chứ."
"À thì...... Tuổi lớn rồi, nên tu dưỡng lại thôi." Cố Phức Nhiên thoải mái dậm dậm chân, hai từ cuối cùng lại cố ý nghiến răng bật ra, có trời biết nàng là bị ép buộc.
Mà cái người cưỡng bách nàng thì lại thảnh thơi ngồi một bên, phảng phất có không chút quan hệ gì đến chuyện cái quần của Cố Phức Nhiên.
"Mấy năm nay ở nước ngoài có tìm bạn trai không?" Cố hiệu trưởng đoạt lấy hộp thuốc trong tay Cố Phức Nhiên ném qua một bên.
Cố Phức Nhiên nhếch mày cười xấu xa nói: "Việc học bận rộn lắm."
Cố hiệu trưởng vẫn luôn nhìn không thuận mắt cái bộ dáng không đứng đắn của con gái mình: "Vậy hiện tại có định tìm đối tượng nào không?"
"Ba xem cậu ấy có được không?" Cố Phức Nhiên nâng nâng cằm, ý chỉ An Bạch đang ăn trái cây bên cạnh.
"Đừng có hồ nháo như vậy, An Bạch là một học sinh đứng đắn lại tài giỏi nhiều mặt, không được lấy nó ra vui đùa."
"Còn con gái ba là một nghệ sĩ vừa có tài vừa có đức song toàn đôi đường." Cố Phức Nhiên cười một cái, nhìn An Bạch tay không lột bưởi.
"Toàn cho ra mấy cái bài hát không thể tưởng tượng nổi cho mấy cái ca sỹ trẻ đang nổi, con mà là nghệ sĩ gì chứ?" Cố hiệu trưởng nhìn một bộ dáng nhận người thích của An Bạch, lập tức chuyển trọng tâm câu chuyện: "Con như vậy, cứ coi như tính tình An Bạch dễ dãi, người ta cũng không nhất định sẽ coi trọng con......"
Cố hiệu trưởng còn chưa nói xong, lại phát hiện An Bạch yên lặng đưa cho con gái một múi bưởi đã lột sạch, mà nàng cũng tự nhiên nhận lấy.
A? Kì lạ?
Không có khả năng, Cố hiệu trưởng âm thầm lắc đầu, chỉ là do An Bạch quá hiểu lễ phép thôi.
"Vậy bạn học An thích nữ sinh thế nào?" Cố Phức Nhiên đưa bưởi vào trong miệng, chua chua ngọt ngọt nhiều nước.
Đó giờ Cố hiệu trưởng vẫn luôn thích nhìn con gái giận dỗi lấy làm niềm vui: "Khẳng định là một tiểu thư khuê các, tri thư đạt lý, lễ độ ôn tồn. Cậu ấy là Lâm Đại Ngọc, thì người kia chính là Vương Hi Phượng......"
Cố Phức Nhiên mắt trợn trắng cười cười, sau đó quay đầu hỏi An Bạch: "Cậu thích người thế nào?"
Vài giây sau, Cố Phức Nhiên đột nhiên quay đầu lại, rũ mắt cầm viên kẹo, trầm mặc không lên tiếng nữa, bóc vỏ kẹo rồi bỏ vào miệng.
Vẻ mặt Cố hiệu trưởng đầy vẻ nghi vấn mà nhìn con gái đột nhiên trầm mặc, như thế nào lại tự nhiên không náo loạn nữa vậy?
Bị thương tự tôn sao? Không có khả năng.
Tạm thời cứ cho là nghệ sĩ hay vui buồn thất thường thôi vậy.
Mà An Bạch ở một bên ý vị thâm trường mà liếc mắt nhìn Cố Phức Nhiên đang cúi đầu ngậm kẹo, lặng lẽ cong khóe miệng, bởi vì lỗ tai người nào đó đang hồng lên nha.
Hiếm khi thấy được!
--------
Bạn học An rốt cuộc có thể làm cái gì khiến Cố Phức Nhiên thẹn thùng vậy?:)
--------