Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Thổi một hơi vào hoa huyệt, chọc cậu run lên, tiểu huyệt mẫn cảm phun ra đại lượng mật nước.
“Ha a…… Nhanh lên……”
“Tiểu Miêu, tách tiểu huyệt ra.”
Kỳ Hoài giọng khàn khàn, Thời Tiểu Miêu nghe lời tách ra hoa môi, mị thịt hoàn toàn triển lãm ra tới. Nhục huyệt màu mỡ, đỏ tươi, nước sốt theo miệng nhỏ chậm rãi chảy ra, đang mấp máy.
Kỳ Hoài lấy bánh kem, ngón tay quẹt rất nhiều kem, chậm rãi bôi lên khe thịt, từng chút duỗi vào, chỉ chốc lát sau toàn bộ hoa huyệt đã phủ đầy. Thẳng đến âm huyệt hoàn toàn ăn không vô, Thời Tiểu Miêu khó chịu co rút lại.
Kỳ Hoài vươn đầu lưỡi liếʍ, ngậm lấy thịt đế, dùng sức hút.
“A…… Kỳ Hoài…… Kỳ Hoài……”
Miệng không ngừng gọi tên hắn, hai tay bắt lấy tóc nam nhân, thẳng lưng đưa tiểu huyệt tới miệng.
“Em dùng tiểu huyệt kẹp chết lão công sao?”
Kỳ Hoài khẽ cười một tiếng, liếʍ kem, ngậm lấy âm môi kéo ra ngoài, mυ'ŧ vào. Nhục động ướt mềm, đầu lưỡi dò vào bài trừ kem bên trong, hỗn tạp dâʍ ŧᏂủy̠ điềm mỹ.
“Lỗ nhỏ thật ngọt, lại ướt lại mềm.”
“Em muốn ra tới…… A…… Kỳ Hoài……”
Cậu da^ʍ kêu bắt đầu run rẩy, lỗ nhỏ không ngừng co rút lại, phun ra nước sốt. Kỳ Hoài nhân cơ hội một ngụm hút lấy, mạnh mẽ mυ'ŧ mật nước, đầu lưỡi bắt chước dươиɠ ѵậŧ ở bên trong không ngừng chọc quấy.
Lúc hắn ngẩng đầu còn cố ý chép miệng: “Nướ© ŧıểυ Miêu vị kem.”
“Mau tiến vào… Em muốn côn ŧᏂịŧ lớn lão công…”
Cậu đã cao trào hai lần, nhục động càng thêm hư không, khóc kêu hắn tiến vào.
“Lão công cho em ăn đại điểu vị kem được không?”
Kỳ Hoài liếʍ liếʍ miệng cậu, một bên cởi bỏ lưng quần, phóng thích cự thú sớm đã sưng to, nắm hai chân cậu lôi kéo, tự bôi kem lên nhục cụ, không đợi Thời Tiểu Miêu đồng ý đã cắm vào.
“Ngô……”
Qυყ đầυ thẳng tắp đâm miệng nhỏ, Thời Tiểu Miêu nhất thời có chút khó nuốt xuống. Quá lớn, kê ba mang theo nhàn nhạt mùi tanh tất cả đều là vị kem, nhịn không được hút một ngụm, thịt trụ miệng lại biến lớn.
“Cái miệng nhỏ hút thật giỏi.”
Kỳ Hoài nhịn không nổi, rút ra, dùng sức giơ chân cậu lên, đại qυყ đầυ trực tiếp cắm tiểu huyệt.
“Ân a…… Thật lớn…… Chậm một chút……”
Tao huyệt bị cắm đầy, bụng nhỏ như có thể nhìn ra hình dạng nam căn, nhục huyệt hút chặt dươиɠ ѵậŧ.
Kỳ Hoài nắm chân cậu, bắt đầu trừu động eo. Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn ở đoàn phim, đã thật lâu không phát tiết, hắn quả thực muốn chết trong miệng nhỏ phía dưới Thời Tiểu Miêu. Hiện tại chỉ muốn chôn sâu ở da^ʍ huyệt, cả đời không ra.
Thời Tiểu Miêu bị cắm rêи ɾỉ, thịt hành trong cơ thể cậu không ngừng ra vào. Hai trứng chụp mông nhỏ, tiểu huyệt phát ra tiếng nước tư tư da^ʍ mĩ.
“Đỉnh đỉnh nơi đó, ân a…… Thật thoải mái…….”
Kỳ Hoài nhìn cậu bị hắn thao lộng thoải mái, tâm tình rất tốt, nắm hai chân cậu ngậm ngón chân đáng yêu mượt mà, phát ra tiếng mυ'ŧ vào đùa bỡn. Chỉ chốc lát sau hai chân dính đầy nước miếng hắn.
Thời Tiểu Miêu quá mức mẫn cảm, hoa huyệt bị thao lộng, ngón chân ở trong miệng nam nhân nhịn không được cuộn tròn, câu lấy đầu lưỡi hắn.
“Toàn thân Tiểu Miêu đều thơm.”
Kỳ Hoài buông ra chân cậu, bắt đầu dùng sức cắm hoa huyệt.
“A…… Ân a… Lão công thao tử ©υиɠ……”
Thời Tiểu Miêu nức nở, nhục động bị cọ xát ra kɧoáı ©ảʍ, còn muốn càng thỏa mãn.
“Từ đâu học này đó?”
Kỳ Hoài hung hăng đỉnh, cực đại qυყ đầυ trực tiếp cắm vào cung khẩu. Hắn không nhớ có dạy cậu nói những lời này.
“Ngôn…… Ân a…… Ngôn Trừng dạy……” Thời Tiểu Miêu đặc biệt thành thật.
Kỳ Hoài vừa nghe lập tức sững sờ, hắn chỉ thuận miệng hỏi, liền ra chuyện lớn, lửa giận quay cuồng:
“Em cùng hắn làm? Hắn thao em?”
“Ân a…… A……”
Thời Tiểu Miêu không biết vì sao Kỳ Hoài đột nhiên tức giận như vậy. Khí cụ trong cơ thể bắt đầu điên cuồng thọc vào rút ra, gậy thịt thô dài hung hăng cắm tử ©υиɠ, như muốn cắm hư.
“Quá sâu… A… A…… Không cần…… Vào không được……”
“Em câu dẫn hắn hay hắn câu dẫn em? Điểu Ngôn Trừng lớn như anh sao? Hắn thao em thoải mái như anh sao, hắn có thao tới chỗ này sao.”
Kỳ Hoài đã trong cơn giận dữ, tưởng tượng đã có khác nam nhân khác thượng Tiểu Miêu, hắn sắp điên rồi, chỉ muốn thao chín cậu, làm cậu không bao giờ có thể cùng người khác lên giường.
Liên tục các vấn đề hơn nữa dùng sức mãnh liệt tàn nhẫn thao, Thời Tiểu Miêu nói không nên lời, muốn mở miệng chỉ có thể phát ra da^ʍ kêu:
“Kỳ Hoài…… em đau……”
Một giọt nước mắt rơi xuống.
Kỳ Hoài bình tĩnh lại, tuy phẫn nộ, nhưng nghe những lời này vẫn đau lòng cậu, dần dần thả chậm tốc độ, cúi xuống hôn nước mắt.
“Đừng khóc, là lão công không tốt.”
Dù tức giận, vẫn nhịn không được an ủi. Hắn đã yêu Thời Tiểu Miêu, yêu đến trong xương cốt, thậm chí có thể tiếp thu cậu phản bội.
Di động đột nhiên ong ong vang lên, là của Thời Tiểu Miêu.
Kỳ Hoài ôm người đứng dậy, dươиɠ ѵậŧ còn chôn sâu bên trong, nâng mông cậu, vừa đi vừa thao. Còn hung tợn cắn lỗ tai:
“Có phải gian phu gọi tới? Chúng ta cho gian phu em nghe được không?”
Lấy ra điện thoại, đè cậu trên tường, hai chân Thời Tiểu Miêu gắt gao cuốn eo hắn. Kỳ Hoài rút ra một bàn tay xem di động, kết quả không phải gian phu gọi.
“Lúc nào quan hệ em và Thanh Hề tốt như vậy? Còn gọi điện thoại cho em.”
Hắn nhìn màn hình hiện hai chữ Thanh Hề, hung hăng đỉnh cung khẩu.
“Ha a……”
Thời Tiểu Miêu rêи ɾỉ, cúi đầu cắn bờ vai hắn, “Hắn đẹp.”
Kỳ Hoài vốn trong lòng tức giận, nghe cậu khen Thanh Hề, dùng sức đâm, suy nghĩ đã bị lửa giận bao phủ, đầu óc nóng lên trực tiếp nghe điện thoại, ấn loa.
“Uy, Thời Tiểu Miêu? Sao lâu như vậy mới nghe điện thoại?” Đối diện truyền đến giọng yêu mị chỉ Thanh Hề mới có.
Thời Tiểu Miêu gắt gao cắn chặt miệng, Kỳ Hoài vẫn luôn ở trong thân thể cậu cắm vào rút ra, có loại cảm giác không biết tên nói cho cậu lúc này không thể phát ra tiếng.
“Uy? Uy, nghe không được hả? Sao không nói lời nào?”
Kỳ Hoài thả chậm tốc độ dùng khẩu hình nói với cậu, trả lời hắn, nói chuyện.
Thời Tiểu Miêu mới vừa mở miệng, đang muốn nói chuyện, Kỳ Hoài đột nhiên bắt đầu dùng sức nhanh chóng trừu động, thẳng cắm vào cung khẩu.
“Ân a…… Ha a……”
Cậu phát ra âm thanh ngọt nị.
Tiếng rêи ɾỉ thông qua di động truyền tới lỗ tai Thanh Hề.
“Cậu đang làm cái gì?”
“Lão công thao em thoải mái sao?” Kỳ Hoài cố ý thổi nhiệt khí bên tai.
“Ân a…… Thoải… Thoải mái……”
“Thích đại điểu lão công sao?”
“Thích… A… A… Quá sâu, đỉnh đến… Hoa tâm….”
Tiếng đánh cơ thể, lời nói lộ liễu thô tục, lúc này nếu Thanh Hề còn không biết bọn họ làm gì khác nào ngốc tử, rống to:
“Kỳ Hoài ngươi mẹ nó thật biếи ŧɦái.” (Các anh công xưng hô mình để ta – ngươi hết nha, choảng nhau mới vui)
Nói xong lập tức tắt điện thoại.
Kỳ Hoài cười ra tiếng, trong lòng khoái ý, cuối cùng nguôi chuyện gian phu.
Tiểu côn ŧᏂịŧ và tiểu huyệt cậu đều cao trào rất nhiều lần Kỳ Hoài mới chôn đến cung khẩu, hướng tử ©υиɠ bắn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙ tích góp đã lâu.
Thời Tiểu Miêu thở ra một hơi, mềm mại ghé vào trên người hắn, toàn thân vô lực.
Kỳ Hoài cắn cậu một ngụm, nghỉ ngơi một lát xong lại cứng lên.
Thời Tiểu Miêu trợn to mắt tròn, đáng thương vô cùng nhìn nam nhân.
“Anh còn chưa nguôi giận.”
Đêm còn rất dài, hắn muốn chậm rãi tính sổ.