Tiểu Miêu Gợi Cảm, Tại Tuyến Câu Dẫn

Chương 18: Chất vấn + bại lộ thân phận

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Ở tử ©υиɠ Thời Tiểu Miêu bắn lần thứ hai, lại thao lộng cúc huyệt sưng đỏ, hắn mới buông tha cậu.

Thời Tiểu Miêu đã bị lăn lộn toàn thân mệt mỏi, tay chân không có sức lực, toàn bộ quá trình như động vật không xương bị Kỳ Hoài đùa bỡn.

Kỳ Hoài ôm cậu rửa sạch xong lên giường, Thời Tiểu Miêu cho rằng kết thúc, đang muốn nhắm mắt lại thoải mái dễ chịu ngủ ngon, khuôn mặt đã bị Kỳ Hoài nắm.

“Vì sao cùng Ngôn Trừng lên giường?”

Bắt đầu thẩm vấn, hiện tại Kỳ Hoài đang áp chế tức giận, cố gắng để bản thân bình tĩnh, ghi hình một chương trình thực tế, đầu hắn đã đội nón xanh, nóng máu.

“Đau!”

Cậu ăn đau, Kỳ Hoài lúc này mới buông ra, khuôn mặt trắng nõn treo ấn ký màu đỏ, hắn đau lòng hôn hôn.

“Em thành thật nói, vì cái gì em và hắn lên giường.” Kỳ Hoài ánh mắt lăng lệ.

Vì cái gì muốn cùng Ngôn Trừng lên giường, Thời Tiểu Miêu nói không nên lời, suy nghĩ nửa ngày nói một câu:

“Em không chán ghét hắn.”

“Hắn chủ động bò giường em?”

Kỳ Hoài nghiến răng nghiến lợi, hắn tuyệt đối sẽ không bỏ qua Ngôn Trừng tiểu tam này, dám tam đến trên đầu hắn.

Thời Tiểu Miêu lại lắc lắc đầu, “Hắn không có bò, là hắn ôm em lên giường.”

Nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu, “Hắn hôn em thực thoải mái, em liền nhảy lên người hắn.” Rồi mới bị bế lên giường.

Kỳ Hoài vốn bình tĩnh, bị một câu cậu nói đốt lửa:

“Vẫn là em chủ động câu dẫn! Em thích hắn?”

“Thích.”

“Anh tính cái gì? Bạn giường sao? Vì thỏa mãn du͙© vọиɠ em?”

Hắn cười lạnh một tiếng, ngón tay nắm chặt khăn trải giường.

Thời Tiểu Miêu ngây ngẩn cả người, cậu cũng không biết bọn họ là quan hệ gì, nhất thời trả lời không được.

Trầm mặc một lát, Kỳ Hoài tự giễu bật cười, “Đến bây giờ anh chỉ biết em tên Thời Tiểu Miêu, đối với em hết thảy hoàn toàn không biết gì cả.”

“Chúng ta hiện tại loại quan hệ này có phải em nói cắt đứt là có thể cắt đứt, em rốt cuộc có tim hay không.”

Nói đến cuối cùng, hắn có chút nghẹn ngào.

Thời Tiểu Miêu luống cuống, trong lòng đau đớn như bị đâm, vươn tay muốn chạm vào hắn.

“Chúng ta… Là quan hệ gì?”

Quan hệ nhân loại thật sự quá phức tạp, cậu không hiểu, chỉ thấy Kỳ Hoài thương tâm cậu cũng rất khó chịu, chậm rãi dịch đến bên người nhẹ ôm nam nhân.

“Em không hiểu lắm nhân loại này đó, nhưng nhìn anh khóc em sẽ khó chịu, anh có thể dạy em, em học thực mau.”

“Nhân… Nhân loại?”

Kỳ Hoài chậm rãi ngẩng đầu, ánh mắt thâm thúy, hắn không rõ vì sao cậu sẽ nói như thế.

Thời Tiểu Miêu theo bản năng nói ra những lời này, sợ tới mức che lại miệng mình.

Kỳ Hoài gắt gao nhìn cậu, lặp lại một lần, “Nhân loại, là ý gì?”

Thật ra lúc trước hắn có thể nhìn ra Thời Tiểu Miêu bất đồng rõ ràng, lớn như thế lại như đứa bé, thậm chí có chút không thể so trẻ con, chẳng qua không nghĩ nhiều.

Nhìn cậu phản ứng, không khỏi ngờ vực, dù quá không thể tưởng tượng.

Bị Kỳ Hoài ép hỏi, nhìn không ra thái độ của hắn, tim Thời Tiểu Miêu lập tức treo lên. Hai tay không biết nên đặt nơi nào, lòng bàn tay ra mồ hôi lạnh. Cậu muốn chạy trốn, từng chút lui về sau.

Còn chưa xuống giường, tay đã bị Kỳ Hoài bắt lấy, cả người gục trong ngực hắn. Ôm chặt, kiềm chế cậu.

“Em nói có ý gì? Cái gì nói nhân loại.”

“Không cần…… Kỳ Hoài…… Không cần.”

Thời Tiểu Miêu hốc mắt ửng đỏ, cậu không muốn bị Kỳ Hoài coi thành yêu quái, cậu sợ Kỳ Hoài biết sau này không bao giờ để ý đến cậu.

Kỳ Hoài thở dài, chế trụ gáy cậu, phát tiết hung hăng hôn lên, điên cuồng cắn xé bờ môi, đầu lưỡi như muốn duỗi vào cổ họng.

Lần đầu tiên hôn kịch liệt nhưng không mang theo tìиɧ ɖu͙©.

Cọ xát môi cậu, gắt gao ôm người như muốn xoa vào thân thể, nói nhỏ bên tai, giọng có chút khàn khàn yếu ớt:

“Thời Tiểu Miêu, có thể cho anh một chút tín nhiệm hơn không.”

“Em không cần anh chán ghét em, em không cần anh không để ý tới em.”

Thời Tiểu Miêu rũ tay xuống, có chút vô lực, cậu sợ hãi.

“Anh yêu em, mặc kệ em có phải nhân loại hay không.”

Một câu này như trấn an, Thời Tiểu Miêu dần dần không phản kháng, như cũ trầm mặc không nói, cậu không biết có nên nói cho Kỳ Hoài không.

Kỳ Hoài thở dài, không ép hỏi.

“Quên đi.”

Đứng dậy xuống giường, hắn không muốn bức bách Thời Tiểu Miêu, muốn cho cậu bình tĩnh lại.

“Em nói cho anh.”

Thời Tiểu Miêu nhìn hắn phải đi, cho rằng hắn thất vọng rồi, cuống quít giữ chặt tay.

“Không muốn nói thì đừng nói, anh không ép em.”

Kỳ Hoài chỉ muốn ra ngoài để cậu bình tĩnh, không nghĩ bị Thời Tiểu Miêu hiểu lầm.

Đáng tiếc cậu nghe không hiểu, cũng nhìn không ra, nghẹn ngào nói:

“Anh không cần đi, em đều nói cho anh.”

Kỳ Hoài nào nhẫn tâm nhìn người yêu khóc, sợ tới mức nhanh ngồi trở lại ôm cậu. Một bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve sau lưng, trấn an:

“Tiểu Miêu đừng khóc, anh không đi.”

Nói xong lại hôn hôn, “Anh sẽ không ép em nói điều không muốn nói, anh sẽ chờ em.”

Thời Tiểu Miêu hít hít mũi, chậm rãi khụt khịt, “Em muốn nói, nhưng… Em, em sợ anh chán ghét em.”

“Anh sẽ không chán ghét Tiểu Miêu, vĩnh viễn sẽ không.”

Kỳ Hoài đau lòng muốn chết, hắn không thể nhìn Thời Tiểu Miêu chịu ủy khuất nhất, từng chút hôn cậu, tỏ rõ tình yêu.

“Em là yêu quái.”

Lấy đủ dũng khí, cuối cùng nói ra câu này. Thời Tiểu Miêu thấp thỏm chờ đợi đối phương phản ứng, cậu đã làm tốt chuẩn bị bị đẩy ra.

Thời gian giống như ngừng lại, không gian an tĩnh chỉ còn tiếng hai người hít thở.

Trong đầu Kỳ Hoài trống rỗng, nửa ngày không nói.

“Em để anh suy nghĩ một chút.”

Thật vất vả nghẹn ra một câu, dù trong lòng đã có một suy nghĩ, nhưng chân chính nghe vẫn chấn kinh rồi. Theo kiến thức của hắn, yêu chỉ xuất hiện trong phim.

Thời Tiểu Miêu không nhiều lời, nhìn hắn chằm chằm, cậu đang sợ hãi.

Kỳ Hoài bắt đầu bình tĩnh lại, giọng trầm thấp:

“Anh… Muốn nhìn nguyên thân của em.”

Thời Tiểu Miêu ngoan ngoãn biến về mèo con, một con tiểu quất miêu đáng yêu, cậu cọ cọ tay hắn.

Kỳ Hoài không thể tin được mắt mình. Thời Tiểu Miêu cư nhiên thật sự biến thành mèo, bế cậu lên cùng hắn nhìn thẳng.

“Em kêu một tiếng?”

“Meo~”

Ngữ khí còn mang theo làm nũng, vươn cái đuôi nhỏ câu lấy tay hắn.

Kỳ Hoài nghe được tiếng kêu, trong lòng ngứa, hôn hôn miệng mèo, đầy lông, vuốt ve. Thời Tiểu Miêu thoải mái trở mình phát ra tiếng ngáy hướng hắn bán manh.

Quá đáng yêu.

Đây là ý tưởng duy nhất trong lòng hắn, vuốt ve miêu thân cậu. Trong chốc lát thưởng thức móng vuốt tiểu hoa mai, trong chốc lát sờ lên tai mèo, còn thường thường hút một ngụm, hút nghiện. Hắn có chút ảo não sao phát hiện trễ như thế.

Cảm giác Kỳ Hoài sẽ không rời đi, thậm chí còn có điểm thích miêu thân, Thời Tiểu Miêu biến về người, thật cẩn thận hỏi:

“Anh cảm thấy em rất kỳ quái sao?”

“Vì sao kỳ quái, lão công yêu em còn không kịp.”

Xúc cảm trong tay từ lông xù xù biến thành bóng loáng tinh tế, hai loại hình thái của cậu hắn quả thực đều yêu chết.

“Còn có ai biết chuyện này?” Kỳ Hoài lại hỏi.

Thời Tiểu Miêu lắc lắc đầu, “Không có.”

Được đáp án vừa lòng Kỳ Hoài rất thỏa mãn, hắn là duy nhất.

“Em là tiểu yêu quái, không hiểu đạo lý đối nhân xử thế không trách em, sau này anh sẽ chậm rãi dạy em.”

Nói xong bàn tay lại bắt đầu không thành thật niết mông, ngón tay vê tiểu cúc huyệt, động tác mang theo ám chỉ.

“Hôm nay đã làm.” Thời Tiểu Miêu ủy khuất.

“Em cùng gian phu quay tiết mục thoải mái, liền mặc kệ lão công?”

Nhắc tới Ngôn Trừng hắn lại nghiến răng nghiến lợi, sớm muộn gì cũng phải trị tiểu tam này.

Ôm Thời Tiểu Miêu chậm rãi nằm xuống hôn môi.

“Lão công hiện tại dạy khoá đầu tiên làm người cho em, làʍ t̠ìиɦ.”

Không khí kiều diễm, đêm xuân khổ đoản.