Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Tiết mục quay thuận lợi, cũng hoàn toàn kết thúc.
Người đi sắp hết, cuối cùng sắp chia tay Ngôn Trừng không nỡ, ôm Thời Tiểu Miêu kề tai nói nhỏ:
“Không cho thông đồng những người khác, ở nhà thành thật, nhớ xem WeChat của anh.”
Nhắc mãi một hồi, Thời Tiểu Miêu nghe đau đầu, vừa lúc thấy Thanh Hề phải đi, tung ta tung tăng chạy tới muốn WeChat hắn.
“Thao!” Ngôn Trừng mắng chửi một tiếng.
Có phương thức liên hệ, cậu vui vẻ theo tiểu trợ lý về nhà, hoàn toàn quên mất Ngôn Trừng.
Ngôn Trừng đáy lòng mắng cậu tiểu bạch nhãn lang.
Tiểu trợ lý tặng cậu quả cầu tắm, màu lam. Thời Tiểu Miêu trở về chung cư hưng phấn bắt đầu tắm, làm theo hướng dẫn, toàn bộ nước trong bồn biến thành màu lam, quá thần kỳ.
Thoải mái dễ chịu tắm xong, bọc áo tắm dài xuống lầu chuẩn bị xem phim hoạt hình, chuông cửa vang lên.
“Không phải anh ở đoàn phim sao?” Thời Tiểu Miêu mở cửa thấy Kỳ Hoài đứng, trong tay còn ôm hộp lớn.
“Nghe nói hôm nay em kết thúc, cố ý nghỉ tới tìm, không nhớ anh sao? Đại bảo bối lão công nhớ em.” Kỳ Hoài cong mắt cười nói.
Lực chú ý cậu trên tay hắn, chỉ chỉ hộp, “Cái này là gì nha?”
“Bánh kem, muốn ăn sao?”
Nói xong tự giác đi vào, đặt bánh kem lên bàn cơm, tiến đến ngửi ngửi cậu.
“Mới vừa tắm xong? Thật thơm.”
Vừa nghe là bánh kem Thời Tiểu Miêu vui vẻ không thôi, vội vàng chạy tới mở ra, bánh kem tinh xảo hai tầng còn có rất nhiều trái cây, dùng ngón tay chấm một chút kem bỏ vào miệng.
“Ngọt ngào!”
“Lão công em không có lực hấp dẫn hơn bánh kem?”
Kỳ Hoài giả vờ ghen, từ phía sau ôm Thời Tiểu Miêu liếʍ liếʍ cổ cậu, tay bắt đầu không thành thật du tẩu, vuốt ve mông thịt, ngón tay đánh vòng xung quanh cúc huyệt.
“Ân…… Em muốn ăn bánh kem.”
Thời Tiểu Miêu nghiêng mặt đáng thương hề hề.
“Chúng ta cùng nhau ăn, lão công dạy em cách ăn bánh kem.”
Kỳ Hoài cười ái muội, âm cuối kéo rất dài, bế cậu đặt lên bàn cơm, kéo ra áo tắm dài. Cơ thể trần trụi dưới áo tắm trắng nõn thủy nộn, mê người mười phần.
“Cách ăn gì?”
“Em chờ là được.”
Kỳ Hoài ánh mắt ám ám, dùng dao nhựa quẹt một tầng kem đồ lên ngực cậu, tiểu đầṳ ѵú bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ rất nhanh đứng lên.
Thời Tiểu Miêu ngẩng đầu nhìn hắn, “Lạnh lạnh.”
“Đừng lộn xộn, em nằm là được.”
Kỳ Hoài đè cậu xuống, lại bắt đầu bôi bánh kem, động tác mềm nhẹ. Bụng nhỏ bình thản, đùi trong, cẳng chân, chân nhỏ đáng yêu, cuối cùng là tiểu côn ŧᏂịŧ hơi đứng lên, trừ bỏ hai tiểu huyệt, toàn bộ thân mình đều phủ kem.
“Cảm giác thật kỳ quái.”
Thời Tiểu Miêu không hiểu rốt cuộc hắn muốn làm gì, nhịn không được duỗi tay lau kem trên người mình bỏ vào miệng.
“Không phải nói em đừng lộn xộn sao.”
Kỳ Hoài búng búng tiểu kê, vật nhỏ lập tức có tinh thần, mã mắt bắt đầu tràn ra chất nhầy.
“Ngô…… Vậy anh nhanh lên.”
Mắt cậu nhiễm một tia đỏ ửng, “Trên người dính dính.”
Kỳ Hoài ở thả một trái cherry vào miệng cậu, nói cậu đừng ăn mà ngậm, tiến đến mặt cậu liếʍ liếʍ.
“Lão công muốn bắt đầu ăn Tiểu Miêu.”
Há mồm ngậm lấy môi đỏ, qua lại đánh vòng, thẳng đến môi đã sưng, đầu lưỡi mới duỗi vào. Thời Tiểu Miêu ngậm cherry, nam nhân dùng đầu lưỡi cuốn cherry phá thịt quả tràn ra chất lỏng đỏ tươi. Môi vốn hồng nhuận như máu tươi, nước sốt chua ngọt chảy vào miệng cậu. Môi lưỡi hai người bắt đầu vòng quanh cherry dây dưa, bất tri bất giác chỉ còn hạt.
“Ăn ngon sao?”
Kỳ Hoài cuốn hạt ra phun một bên, liếʍ liếʍ nước sốt.
“Hơi chua.” Thời Tiểu Miêu không thích đồ chua, nhíu mày.
Kỳ Hoài cười khẽ một tiếng, bắt đầu theo cổ liếʍ xuống, một bên hỏi:
“Trong khoảng thời gian ở đó chơi thế nào?”
“Chơi vui, mỗi ngày đều có thể bắt cá, cá rất to, ăn ngon.”
Thời Tiểu Miêu làm nhiều như vậy cũng chỉ nhớ rõ cái đó, cậu thích nhất.
Kỳ Hoài bắt lấy hai tay cậu đưa lêи đỉиɦ đầu, liếʍ liếʍ nách cậu. Toàn thân Thời Tiểu Miêu không có lông, sạch sẽ tinh tế, ngay cả nách cũng bóng loáng.
Đầu lưỡi cuốn kem ở nách cậu vào miệng, qua lại liếʍ mềm thịt. Thời Tiểu Miêu sợ ngứa, nhịn không được vặn vẹo.
“Không cần liếʍ nơi đó, ngứa.”
Kỳ Hoài dùng sức hút một ngụm, mới buông tha, đi tới ngực, tiếp tục hỏi:
“Có quen bạn mới sao?”
“Ân a……”
Tiểu đầṳ ѵú bị Kỳ Hoài dùng miệng kéo kéo, sau đó lại rơi vào chỗ ấm áp, cậu rêи ɾỉ:
“Có, a ha……”
“Em tiếp tục nói, lão công nghe.”
Nói xong ngậm vυ', đầu lưỡi không ngừng đánh vòng, hút một ngụm.
Thời Tiểu Miêu bị liếʍ thoải mái, cơ thể phiếm hồng, ngón chân cuộn tròn, hoa huyệt bắt đầu ướt, hàm hồ trả lời:
“Có Hoàng Tiểu Tuyền, Tống…… Tống Doanh Doanh, Ngôn…… Ngôn Trừng, còn, còn có Thanh Hề.”
Kỳ Hoài buông ra vυ' cậu, nghi hoặc, “Thanh Hề?”
“Ân, hai ngày cuối hắn tới.”
Kỳ Hoài ngây ngẩn cả người, không phải tên này đối hắn còn chưa từ bỏ ý định đi, cư nhiên tìm tới Tiểu Miêu.
“Hắn đối em làm cái gì?”
Kỳ Hoài nội tâm tất cả đều là MMP (câu chửi đmm trong tiếng Việt), tên kia tốt nhất không làm gì Tiểu Miêu.
“Không có làm gì, chúng ta để lại phương thức liên hệ.”
Cậu nâng chân, có chút bất mãn Kỳ Hoài dừng, thúc giục hắn:
“Tiếp tục a.”
“Tiểu Miêu chờ không kịp? Lão công lập tức thỏa mãn em.”
Không nhớ tới chuyện Thanh Hề, hiện tại chủ yếu là hầu hạ cậu. Hắn liến hai đầṳ ѵú sưng đỏ, mới bắt đầu dời xuống, bơ trên bụng nhỏ, côn ŧᏂịŧ đều bị liếʍ sạch sẽ.
Bàn tay to sờ về phía hai chân trơn trượt, từ đùi đến cẳng chân, cho đến ngón chân, kem đã bị cọ dính dính, mang theo cổ thơm ngọt.
Kỳ Hoài ôm hai chân cậu, chân nhỏ rất đáng yêu nhỏ xinh, ngón chân mượt mà sạch sẽ còn phấn nộn bị Kỳ Hoài bắt lấy nhịn không được cuộn tròn một chút, toàn bộ bàn chân hoàn toàn tinh tế, giống một đôi bạch ngọc.
Nhịn không được liếʍ liếʍ gan bàn chân cậu, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thời Tiểu Miêu rêи ɾỉ không ngừng.
“Ngứa……”
Đầu lưỡi lại theo gan bàn chân liếʍ ngón chân, ngậm lấy một ngón chân bắt đầu mυ'ŧ vào, như ăn một cây kẹo que mỹ vị. Kẽ ngón chân phùng cũng không buông tha, mỗi ngón chân đều bị hắn liếʍ trong suốt tỏa sáng, cuối cùng còn không thỏa mãn hôn vài cái.
“Chân Tiểu Miêu nhà ta cũng thơm như thế.”
Thời Tiểu Miêu bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ khô nóng, tiểu huyệt chảy ra mật nước, hai chân kẹp kẹp, dùng ngón chân cọ cọ ngực hắn.
“Mau liếʍ liếʍ tiểu huyệt.”
Kỳ Hoài bắt hai chân cậu hôn mấy ngụm, mới bắt đầu chiếu cố tiểu huyệt bị hắn vắng vẻ. Hoa huyệt đã lầy lội co rút, mị thịt như ẩn như hiện.
——————————–