Tiểu Miêu Gợi Cảm, Tại Tuyến Câu Dẫn

Chương 14: 69, cắm Đáy Huyệt, tiểu bên trong (H)

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Hôm sau tỉnh lại, Ngôn Trừng thâm quầng mắt, đầy mặt tiều tụy. Hoàng Tiểu Tuyền và Tống Doanh Doanh quan tâm hỏi bị hắn tùy ý có lệ trả lời.

Thời Tiểu Miêu cả ngày không phản ứng Ngôn Trừng.

Cậu có thể tiếp thu Ngôn Trừng chán ghét, nhưng không thể tiếp thu hắn đối mình ác ngôn. Cậu là yêu quái, nhưng không có nghĩa cậu không có lòng tự trọng. Cậu tính tình tốt, nhưng không có nghĩa cậu không biết giận. Con thỏ nóng nảy sẽ nhảy tường, lần này thật sự tức giận.

Ngôn Trừng cảm thấy bản thân quá đáng, vẫn luôn tìm cơ hội cùng cậu đơn độc ở chung, kết quả đều bị tránh.

Mãi cho đến tối, hắn đứng ở cửa, hắn là người rất cao ngạo, chưa bao giờ thấp hèn như thế. Dù là lúc mới xuất đạo cũng có ngạo khí, nhưng lúc này hắn cảm thấy mình không chủ động sẽ hối hận.

Không gõ mà là trực tiếp đẩy cửa vào, may mắn không khóa.

Thời Tiểu Miêu mới vừa rửa mặt xong ra phòng tắm, thấy hắn ngồi ở mép giường, cúi đầu, như có chút thương tâm.

Khuôn mặt nhỏ nhăn lại, “Anh tới làm gì.”

Nghe được cậu nói, đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt tất cả đều là xin lỗi:

“Thực xin lỗi, Tiểu Miêu.”

“Tôi không thích anh.”

“Anh thích em là được.”

Ngôn Trừng đứng dậy đi qua ôm cậu, mổ mổ miệng nhỏ.

Thời Tiểu Miêu muốn đẩy ra, nhưng sức hắn lớn, gắt gao ôm cậu thế nào cũng không buông ra, chỉ có thể nãi thanh nãi khí nói:

“Tôi không cần anh thích, tôi là tiểu quái vật.”

“Tiểu Miêu không phải tiểu quái vật.”

“Tôi còn biếи ŧɦái, thiểu năng trí tuệ, ngu xuẩn…”

Thời Tiểu Miêu nói các loại xưng hô Ngôn Trừng nói với cậu, càng nói càng tức, nhịn không được hung hăng cắn vai hắn một ngụm.

Ngôn Trừng bị cắn ăn đau, đây là bị cậu dùng lực cắn.

“Nói bừa, tha thứ anh được không, anh thích em.”

Nói xong lại hôn hôn mặt cậu.

“Tôi muốn ăn lẩu.” Thời Tiểu Miêu đã mềm xuống, không muốn giận hắn.

“Kết thúc mang em đi ăn lẩu.”

Nhận thấy Thời Tiểu Miêu mềm trong ngực, thổi nhiệt khí bên tai cậu, “Nhưng hiện tại anh muốn ăn em.”

Thời Tiểu Miêu là mèo con tùy tâm sở dục, hôm qua đã bị gợi lên du͙© vọиɠ, chẳng qua bị Ngôn Trừng chọc tức nghẹn xuống. Hiện tại nghe được lời này, cả người trực tiếp nhảy lên người hai chân cuốn eo hắn.

“Muốn thực thoải mái.”

“Ân, thao em nước chảy.”

Ngôn Trừng thích nói chút lời cợt nhả với cậu, nâng mông nhỏ lên giường.

Đè trên cơ thể mềm mại, cùng cậu môi răng giao triền, mυ'ŧ vào đầu lưỡi thật mạnh. Thời Tiểu Miêu bị hôn ánh mắt mông lung, cuối cùng đầu lưỡi tê dại, Ngôn Trừng mới buông tha.

Cậu nhịn không được rêи ɾỉ, “Phía dưới muốn sờ sờ.”

Tiểu huyệt đã ướt, giữ chặt tay Ngôn Trừng bắt đầu đi xuống.

Ngôn Trừng tách ra hai chân cậu, nhẹ nhàng kéo xuống qυầи ɭóŧ, tiểu côn ŧᏂịŧ lập tức bắn ra. Hoa huyệt nhỏ xinh phấn nộn, dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra, Thời Tiểu Miêu không tự giác co rút lại lỗ nhỏ, Ngôn Trừng nhìn thẳng mắt.

“Tiểu Miêu giúp anh liếʍ liếʍ được không.”

Tuy là hỏi, nhưng đã ôm người lên, làm đầu hướng xuống, đối diện hạ thể hắn, thành tư thế 69, tách ra hai chân cậu, ngậm lấy tiểu kê, không có chút mùi lạ. Tiểu gậy bị nơi ấm áp bao vây, Thời Tiểu Miêu lớn tiếng da^ʍ kêu, hoa huyệt chảy càng nhiều nước.

Quần Ngôn Trừng đã cởi một nửa, cậu nhìn qυầи ɭóŧ hắn nổi một bao thật lớn, nuốt nuốt nước miếng, vươn đầu lưỡi liếʍ liếʍ. Đại điểu bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ sắp bắn ra. Tay nhỏ kéo qυầи ɭóŧ, nhục bổng thô dài bắn lên mặt cậu.

“Thật lớn.”

Nhịn không được nói. Cậu chưa xem qua dươиɠ ѵậŧ gần như thế, vài lần tính ái trước đều là nằm yên hưởng thụ.

“Thích sao, em hảo hảo liếʍ, chờ lát nữa đại điểu hầu hạ lỗ nhỏ.”

Ngôn Trừng phun ra tiểu kê cậu, rất vừa lòng Thời Tiểu Miêu phản ứng.

Cậu ngửi được mùi tanh nhàn nhạt, thịt căn đã hoàn toàn cương cứng, gân xanh nổi lên. Lớn như thế cậu có thể ăn sao, trong lòng nghĩ vậy, đầu lưỡi đã theo nồng đậm âm mao liếʍ thịt hành.

Ngôn Trừng kêu rên, miệng cũng tiếp tục hút tiểu bổng bổng.

Tới qυყ đầυ, Thời Tiểu Miêu hôn hôn, sau đó qua lại liếʍ, cuối cùng một ngụm nuốt vào. Vẫn thật lớn, đây là lần đầu tiên cậu ăn, hàm răng khó tránh khỏi sẽ đυ.ng tới dươиɠ ѵậŧ.

“Tiểu Miêu thu răng, đừng cắn.”

Ngôn Trừng tuy sướиɠ nhưng bị cắn đau.

Mùi tanh tràn ngập toàn bộ khoang miệng, hốc mắt cậu phiếm hồng, có chút không dễ chịu, vẫn nhịn xuống, hút khí cụ, miệng nhỏ hoàn toàn ăn không vô.

Ngôn Trừng sung sướиɠ, phun ra tiểu bổng, hai tay bắt lấy mông thịt, há miệng liếʍ âm huyệt.

“Ân a……”

Thời Tiểu Miêu ngậm côn ŧᏂịŧ, nói không ra lời.

Tiểu huyệt bị liếʍ chảy ròng dâʍ ŧᏂủy̠, tích góp trong miệng hắn, “Nước phía dưới còn ngọt hơn miệng mặt trên.”

Toàn bộ đầu lưỡi chui vào khe thịt qua lại liếʍ, thẳng đến Thời Tiểu Miêu cao trào phun ra đại cổ mật nước. Ngôn Trừng kích động dùng sức mυ'ŧ vào, hút thế nào cũng không hết.

“Tiểu huyệt thật tao.”

Ngôn Trừng cắn thịt đế lặp lại cọ liếʍ, thẳng đến tiểu âm đế sung huyết. Liếʍ hoa môi màu mỡ, đầu lưỡi từng chút đi xuống.

Thời Tiểu Miêu bị hút sướиɠ, miệng cũng không ngừng liếʍ láp côn ŧᏂịŧ lớn. Cậu đã cao trào hai lần, Ngôn Trừng còn chưa bắn, cậu ra sức trên dưới nuốt, ở qυყ đầυ hung hăng hút, tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng bỏng thẳng tắp bắn vào miệng.

“Ngô ân……”

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ mang theo mùi tanh, một cổ tiếp một cổ, không kịp nhổ ra bị cậu toàn bộ nuốt vào bụng. Kê ba bắn xong cư nhiên còn không mềm xuống, ở trong miệng cậu chậm rãi lại cứng lên.

Phun ra, xoa xoa cái miệng nhỏ, có chút nghẹn ngào:

“Thật nhiều.”

“Tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh uống ngon sao?”

Ngôn Trừng ôm cậu xuống, làm cậu ngồi trên người, thịt trụ gắng gượng chậm rãi cọ xát kẽ mông.

“Không uống ngon như Coca.”

Thời Tiểu Miêu đầy mặt ửng đỏ, dựa vào vai hắn thở hổn hển, tìm không thấy từ tới miêu tả, chỉ có thể so sáng.

Ngôn Trừng đánh mông thịt một cái, véo véo, “Anh uống nhiều dâʍ ŧᏂủy̠ em như vậy, em dám nói tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh không ngon?”

Nói xong đỡ hung khí cắm vào hoa huyệt vừa rồi liếʍ ướt.

“A……”

Cự vật tiến vào đột nhiên không kịp phòng ngừa, chọc Tiểu Miêu rêи ɾỉ, tay nhỏ ôm cổ hắn.

“Anh…… Ân a…… Tiến vào sao không nói một tiếng.”

Tiểu huyệt bị dị vật cắm vào, gắt gao hút.

“Em thả lỏng chút, muốn kẹp chết anh sao?”

Nam căn bị hoa huyệt gắt gao cắn, không thể nhúc nhích. Chờ Thời Tiểu Miêu dần dần thích ứng, hắn mới bắt đầu trừu động.

“Ân a……”

Dươиɠ ѵậŧ cọ xát nhục bích, một trận sung sướиɠ, cả người sắp hư, cắn môi dưới phát ra thỏa mãn.

Ngôn Trừng nắm eo nhỏ đỉnh cậu trên dưới phập phồng. Thời Tiểu Miêu cả người mềm không thôi, thoát lực rơi xuống, làm đại điểu cực nóng thẳng để hoa tâm.

“Thật sâu…”

“Bên trong thật ướt, thật chặt, tiểu tao huyệt không chỉ nhiều nước còn có thể hút.”

Ngôn Trừng ở bên tai cậu nói lời cợt nhả, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thời Tiểu Miêu càng thêm mẫn cảm, chủ động đón chào.

“Anh sẽ cắm đến tử ©υиɠ em sao?”

“Không, a…… Không biết.”

Thời Tiểu Miêu lắc đầu, đắm chìm ở tính ái. Cậu cảm nhận được căn thịt thô dài cọ xát nhục đạo, cảm nhận được qυყ đầυ, bị căng đầy.

“Chúng ta thử xem.”

Cự long ở tiểu huyệt không ngừng thọc vào rút ra, dùng sức cắm. Qυყ đầυ đỉnh tới cung khẩu, hút lấy qυყ đầυ, nhiệt độ trong tử ©υиɠ làm hắn thoải mái không gì sánh kịp, còn muốn chui vào trong.

“A…… Không được…… Bên trong không thể vào……”

Thời Tiểu Miêu bị cắm vào cung khẩu, run như điện giật.

“Tử ©υиɠ như cái miệng nhỏ em, nó đang mυ'ŧ qυყ đầυ anh.”

Ngôn Trừng miêu tả, từng chút tiếp tục đâm vào.

“Sẽ hư……” Mang theo khóc nức nở rêи ɾỉ.

“Sẽ không.”

Hắn ôm eo cậu thả xuống, rút ra nhục trụ phát ra ba một tiếng, hôn môi cậu một chút, bắt lấy mắt cá chân lại lần nữa cắm vào. Tử ©υиɠ chưa hoàn toàn khép lại, toàn bộ qυყ đầυ đều cắm vào, tường thịt mềm mại gắt gao ngậm qυყ đầυ.

“Bên trong Tiểu Miêu thật thoải mái.”

Thời Tiểu Miêu đã sung sướиɠ nói không ra lời, da^ʍ kêu. Đây là lần đầu tiên bị người tiến vào tử ©υиɠ như thế, loại cảm giác dục tiên dục tử này làm cả người run rẩy.

Ngôn Trừng qua lại cắm vào rút ra, ôm người lên, dươиɠ ѵậŧ ở bên trong lay động xoay tròn. Thời Tiểu Miêu đã bị thao tiểu kê trực tiếp bắn tinh, toàn thân phát run, đặc biệt là đùi run lợi hại, phun ra đại lượng mật nước.

“Ân a…… A…… A……”

Cậu không ngừng kêu to, ngón chân trắng nõn cuộn tròn lên. Ngôn Trừng bắn từng luồng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới vào tử ©υиɠ. Cắn lỗ tai cậu:

“Anh bắn trong tử ©υиɠ, em sẽ hoài con anh sao?”

“Ân a…… Không biết, anh chỉ khi dễ em……” Thời Tiểu Miêu nhỏ giọng run rẩy.

“Sau này mỗi ngày anh đều bắn ở tử ©υиɠ.”

Ngôn Trừng thậm chí có chút chờ mong Thời Tiểu Miêu hoài con hắn, bắt đầu ảo tưởng bộ dáng cậu lớn bụng sản nhũ.

Ngôn Trừng rút ra, không có lập tức rời khỏi nhục huyệt, chôn côn ŧᏂịŧ mềm xuống bên trong.

Thời Tiểu Miêu ôm hắn, mặt nhỏ còn treo đỏ ửng sau tính ái, “Em muốn đi tiểu.”

“Anh ôm em đi.”

Ngôn Trừng dùng tư thế này bế cậu tới phòng vệ sinh.

Thời Tiểu Miêu cảm giác đồ vật trong cơ thể cứng lên, oán trách:

“Em không cần làm.”

“Anh không làm, ôm em đi tiểu.”

Ngôn Trừng ôm cậu vào toilet, có chút khó hiểu hỏi:

“Em dùng cái nào đi tiểu?”

Thời Tiểu Miêu nắm kê kê mình, “Anh thả em xuống.”

“Không, cứ như vậy tiểu.”

Ngôn Trừng cự tuyệt, sau đó xuỵt xuỵt, lúc này cậu mới tiểu ra.

“Anh cũng muốn tiểu.”

Đợi cậu tiểu xong, hắn thấp giọng nói.

Thời Tiểu Miêu có chút nghi hoặc, “Vậy anh tiểu nha, thả em xuống dưới.”

Vẫn cự tuyệt, “Anh muốn tiểu ở bên trong em.”

Nói xong không đợi Thời Tiểu Miêu mở miệng, một cổ nóng bỏng bắn vào hoa huyệt, nồng đậm nướ© ŧıểυ mang theo vị tanh. Cậu không ngừng co rút nhục bích.

Thời Tiểu Miêu lại khóc, “Anh chỉ biết khi dễ em.”

“Anh không khi dễ em, anh là thích em.” Hắn cúi đầu liếʍ liếʍ nước mắt.

“Anh đi tiểu trong cơ thể em.” Nhỏ giọng run rẩy, đánh khóc cách.

“Thích mới có thể tiểu.”

Nói xong rút ra, đại lượng nướ© ŧıểυ hỗn hợp dâʍ ŧᏂủy̠ còn có tϊиɧ ɖϊ©h͙ chảy ra, giữa hai chân mĩ loạn không thôi.

Hắn mở vòi sen, bắt đầu giúp cậu rửa sạch.