Tiểu Miêu Gợi Cảm, Tại Tuyến Câu Dẫn

Chương 15: Tình địch

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Ưm……”

Buổi sáng Thời Tiểu Miêu nửa mở mắt, đầu còn hơi ngốc, lười nhác vươn vai, đột nhiên phát hiện bị hai cánh tay giam cầm.

“Tỉnh?”

Ngôn Trừng vòng cả người cậu trong ngực, hắn đã sớm thức nhưng không muốn rời giường, giữ tư thế này, vẫn luôn chờ cậu mở mắt.

“Mấy giờ rồi?”

Cậu chưa hoàn toàn tỉnh táo, chôn mặt trong ngực cảm nhận nhiệt độ cơ thể hắn, giọng mềm mại.

“Còn sớm.”

Ngôn Trừng lật cậu qua, thịt trụ gắng gượng để trên mông, hôn tai cậu.

“Đủ anh lại thao em một lần.”

“Em buồn ngủ quá, Ngôn Trừng.”

Thời Tiểu Miêu muốn đẩy hắn xuống, nhưng chưa tỉnh ngủ, cả người vô lực.

“Em ngủ, anh làm.”

Nói xong, cực đại qυყ đầυ thẳng tắp đỉnh vào.

“Đau.”

Hoa huyệt chưa chuẩn bị sẵn sàng, nhất thời khó có thể nuốt xuống gậy thịt.

“Thật chặt, thả lỏng chút, để anh đi vào.”

Qυყ đầυ bị nhục huyệt gắt gao cắn, xoay cậu ngậm lấy miệng nhỏ, môi lưỡi giao triền, nuốt nước bọt nhau.

“Ân a…… Quá sâu… A…”

Tiểu huyệt vừa mới thích ứng, chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠, đại điểu thô to trực tiếp đỉnh tới cung khẩu.

“Anh nói rồi, sau này đều phải bắn ở tử ©υиɠ.”

Ngôn Trừng thẳng lưng chôn trong huyệt càng sâu, trực tiếp cắm vào cung khẩu.

“Bên trong em nóng quá.”

Thời Tiểu Miêu cả người phát run, ngón tay cào lưng hắn, hiện tại cậu đã hoàn toàn tỉnh, bị thao lộng phá lệ thoải mái, chủ động đáp lại, tiểu huyệt co rút hút kê ba.

“Thật tao.”

Nhục căn bị tiểu huyệt hút sưng lớn một chút, “Bụng em toàn bộ chứa đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ anh đi.”

Thân thể va chạm, tiếng đánh vabg vọng, thiếu niên bị thao lộng rêи ɾỉ.

Thẳng đến khi nên rời giường, Ngôn Trừng mới chôn sâu ở cung khẩu bắn ra đại lượng tϊиɧ ɖϊ©h͙, kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu run rẩy, nhỏ giọng nức nở.

Trong khoảng thời gian này tiết mục rất thuận lợi, ban ngày trừ bỏ Tống Doanh Doanh luôn làm dáng, nhưng Ngôn Trừng không phản ứng.

Mỗi tối lúc nghỉ hắn đều sẽ vào phòng Thời Tiểu Miêu thao cậu chết đi sống lại. Trong khoảng thời gian này Thời Tiểu Miêu trải nghiệm rất nhiều tư thế mới, cơ thể cũng bị dạy dỗ càng ngày càng mị, có lúc một ánh mắt là có thể làm Ngôn Trừng cứng.

Hai ngày cuối cùng, tổ tiết mục nói sắp có một khách quý tới.

Thời Tiểu Miêu cũng không để ý khách quý là ai, nhưng lúc khách quý tới, cậu kinh ngạc sắp rớt cằm.

“Chào mọi người, tôi là Thanh Hề.”

Dáng người cao gầy, dung nhan thanh lệ khí chất cao nhã, môi đỏ no đủ, đặc biệt là đôi mị nhãn lãnh ngạo linh động câu hồn nhϊếp phách. Mặt mày tất cả đều là nhu tình, mỹ diễm không gì sánh bằng.

Liếc mắt một cái, Thời Tiểu Miêu đã tìm không thấy phương hướng rồi, cả người nhũn ra, quá đẹp, còn đẹp hơn nữ nhân.

Hai cô gái khác cũng nhìn ngây người, nhịn không được nói thầm: “Thật đẹp.”

Thấy Thời Tiểu Miêu bị Thanh Hề câu mất hồn, Ngôn Trừng nhíu mày, nhéo eo cậu, lúc này cậu mới lấy lại tinh thần.

Thanh Hề liếc về phía Thời Tiểu Miêu, hắn biết cậu, là thiếu niên và Kỳ Hoài truyền tai tiếng.

Lúc thấy ảnh chụp họ thân mật hắn thật sự phẫn nộ. Hắn là gay, ánh mắt đầu tiên nhìn Kỳ Hoài liền thích, cũng ám chỉ qua, nhưng Kỳ Hoài khi đó là thẳng nam, một chút hứng thú với hắn cũng không có.

Hắn biết mình lớn lên đẹp, dung mạo ở giới giải trí cũng đứng đầu, đã từng nghĩ tới bẻ cong Kỳ Hoài, nhưng Kỳ Hoài quá thẳng.

Không nghĩ tới Kỳ Hoài cư nhiên bị truyền cùng người yêu đồng tính hẹn hò. Tuy đã làm sáng tỏ là vì tuyên truyền phim, nhưng Thanh Hề không phải kẻ mù, chỉ từ ảnh chụp là có thể nhìn ra trong mắt Kỳ Hoài chứa đầy tình yêu.

Thẳng nam, đây là Kỳ Hoài nói hắn không thích nam nhân?

Thanh Hề là người kiêu ngạo, hắn mỹ mạo, người coi trọng nhiều không đếm nổi, bị Kỳ Hoài cự tuyệt hắn cũng sẽ không hạ thấp đi tìm, chỉ là cảm giác bản thân đã chịu vũ nhục.

Hắn không cam lòng, nếu Kỳ Hoài có thể cong, bằng cái gì chướng mắt Thanh Hề hắn?

Hắn cố ý vì Thời Tiểu Miêu mà đến, hắn muốn biết cậu là ai. Dù hắn đã đối Kỳ Hoài không còn cảm giác, ngạo khí trong xương cốt không cho hắn nhận thua.

Bởi vì mỹ nhân đến, mọi người trừ Ngôn Trừng đều hưng phấn không thôi.

Mục đích Thanh Hề rõ ràng, hắn vì Thời Tiểu Miêu tới, lúc phân tổ chủ động yêu cầu cùng Thời Tiểu Miêu, làm cậu thụ sủng nhược kinh.

Nhìn khuôn mặt hắn mỹ lệ, dọc theo đường đi trái tim nhỏ nhảy bang bang. Thẳng đến hai người tới sông nhỏ bắt cá, cậu mới hoàn hồn, dọc theo đường đi thậm chí không dám mở miệng.

Thanh Hề muốn cười nhạo, đây là người Kỳ Hoài thích? Nói chuyện với hắn cũng không dám, vâng vâng dạ dạ, trừ bỏ bộ dáng ngoan ngoãn, hắn cảm thấy người như vậy hoàn toàn kém mình.

“Tôi, tôi bắt cá cho anh.”

Thời Tiểu Miêu thật vất vả bình tĩnh lại, mắt mèo ngập nước, nhu nhu nói.

Ai, là tiểu nói lắp.

Bất quá hắn không biểu đạt ra, gợi lên khóe môi, hơi thở như u lan, giọng nói câu nhân, “Được.”

Thời Tiểu Miêu hưng phấn, mỹ nhân nói chuyện với mình!

Cậu cầm cọc gỗ, cởi giày xuống nước, chọc tức trúng, một con cá lớn tới tay.

Hai tay ôm cá lớn đến trước mặt Thanh Hề xum xoe: “Cho, cho anh.”

“……”

Tiểu bộ dáng thật sự đặc biệt giống một con cún, Thanh Hề thậm chí cảm thấy có thể nhìn sau cậu có cái đuôi nhỏ đang lắc lư.

Ý thức của Thời Tiểu Miêu là, cách biểu đạt thích chính là cho hắn thứ mình yêu nhất, cậu yêu nhất là cá.

Thanh Hề không biết cậu nghĩ gì, chỉ cảm thấy Thời Tiểu Miêu ngây ngốc, khẩu vị Kỳ Hoài thật kỳ quái. (2/4 bạn công tự vả cũng vui)

Cả ngày hắn không cảm thấy Thời Tiểu Miêu có gì đặc biệt. Ngoài bắt cá rất lợi hại, cái gì cũng không, chỉ biết ngồi một chỗ làm linh vật bán manh.

Một chuyến này hắn rất thất vọng.

“Tôi ngủ ở phòng Tiểu Miêu đi.”

Buổi tối an bài phòng ngủ, Thanh Hề mang theo nhàn nhạt mỉm cười. Gương mặt yêu diễm vũ mị, mắt đẹp nhìn chằm chằm cậu.

“Tôi rất thích Tiểu Miêu.”

Âm cuối liêu nhân.

Thời Tiểu Miêu trái tim nhỏ bùm bùm nhảy loạn, ngơ ngác gật gật đầu, ngây ngô cười. Cái này làm Ngôn Trừng xem nghiến răng nghiến lợi, lại không thể trước màn hình biểu hiện ra ngoài.

“Hắn cùng em ngủ, anh ngủ chỗ nào?”

Thừa dịp Thanh Hề ở phòng cậu tắm rửa, lôi kéo Thời Tiểu Miêu ra hành lang, lạnh giọng chất vấn.

“Không phải anh có phòng sao?” Cậu nghiêng đầu, mờ mịt.

“Thao!”

Ngôn Trừng mắng chửi một tiếng, ôm cậu hung hăng cắn môi, qua lại cắn xé, “Tới phòng anh ngủ.”

“Không cần.” Thời Tiểu Miêu cự tuyệt, cậu muốn cùng mỹ nhân ngủ chung.

Năn nỉ ỉ ôi nửa ngày, Thời Tiểu Miêu vẫn chết sống không chịu, muốn cùng Thanh Hề ngủ chung. Ngôn Trừng tức trợn mắt, dùng sức nhéo nhéo mông cậu.

“Không cho câu dẫn hắn, nếu để anh biết em bị hắn thượng, anh mẹ nó thao chết em.”

Thời Tiểu Miêu có chút ủy khuất, cậu chỉ muốn cùng mỹ nhân ngốc chung một chỗ, vì cái gì sẽ bị thượng.

“Em không có câu dẫn.”

Ngôn Trừng thở dài, Thời Tiểu Miêu có biết cậu cái dạng này có bao nhiêu câu nhân không. Lúc trước hắn chính là bị bộ dáng vô hại của người này câu dẫn.

Ôm cậu ăn đủ đậu hủ, ở bên tai vừa đe dọa vừa dụ dỗ dặn dò mới bất mãn buông ra cho cậu về phòng.

Từ bóng dáng hắn có thể nhìn ra cậu có bao nhiêu vui vẻ.

Càng tức giận làm sao bây giờ.