Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Bốn người thu thập xong xuống lầu, đạo diễn đưa cho bọn họ một thẻ nhiệm vụ là đi chuẩn bị thức ăn tối, phân hai tổ, một tổ ra bờ sông bắt cá, một tổ đi mua thức ăn, vì hiệu quả, cố ý để nam nữ phối hợp.
Tống Doanh Doanh xung phong nhận việc cùng Ngôn Trừng một tổ, dư lại Thời Tiểu Miêu và Hoàng Tiểu Tuyền hai người một tổ.
“Tiểu Miêu, cậu biết bắt cá sao?”
Hai người đi tới sông nhỏ như con kênh sạch, Hoàng Tiểu Tuyền kéo kéo tay áo Thời Tiểu Miêu, có chút sợ hãi, cô không dám đυ.ng vào cá.
Thời Tiểu Miêu đặc biệt thích nhiệm vụ này, đôi mắt đều sáng, thân là một con mèo đủ tư cách, kỹ năng bắt cá không cần nói!
“Ừ, giao cho tôi đi.”
Nhìn ra Hoàng Tiểu Tuyền không muốn chạm vào cá, cậu để cô ở bên cạnh dùng cọc gỗ giúp cậu dụ cá chạy tới.
Tiểu Miêu trời sinh săn mồi, cầm cọc bén nhọn, chờ đợi thời cơ.
Hoàng Tiểu Tuyền tuy nói sợ cá, nhưng cũng không kiều khí, vén tay áo ở bên kia đuổi cá tới chỗ cậu.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, cá mới vừa bơi qua, Thời Tiểu Miêu động tác nhanh nhẹn dứt khoát, chọc liền trúng.
Các anh chụp ảnh sợ ngây người.
“Oa, Tiểu Miêu thật là lợi hại!”
Hoàng Tiểu Tuyền hưng phấn không thôi, vốn tưởng rằng nhiệm vụ này khó khăn, không nghĩ không tới vài phút đã hoàn thành.
Thời Tiểu Miêu cười xán lạn, lộ ra răng nanh đáng yêu, giơ lên cá lớn trong tay, hướng nàng phất phất tay.
Không bao lâu, trong thùng nước đã có 4-5 con cá to.
“Cũng đủ rồi, chúng ta trở về đi.”
Hoàng Tiểu Tuyền vỗ vỗ tay, mấy con cá lớn đủ bọn họ ăn được mấy bữa, nàng quả thực quá thích Thời Tiểu Miêu, đáng yêu lại có năng lực.
“Ừa ừa!”
Thời Tiểu Miêu ngửi được mùi cá tanh liền đói bụng, nếu cậu ở một mình phỏng chừng sẽ lập tức gặm.
Hai người về biệt thự, Ngôn Trừng và Tống Doanh Doanh cũng vừa trở lại.
Ngôn Trừng mặt vô biểu tình, thật ra phi thường không kiên nhẫn. Hắn không nghĩ tới nơi này ngoài Thời Tiểu Miêu, còn có Tống Doanh Doanh. Lúc ở siêu thị, cô ta luôn hướng trên người hắn cọ, ra vẻ thân mật.
Không giống Thời Tiểu Miêu hồn nhiên ngây thơ hành động ái muội, trên mặt Tống Doanh Doanh chỉ kém không viết hai chữ câu dẫn, làm hắn rất phản cảm.
Cuối cùng bốn người tập hợp, có hai người khác ở đây, Tống Doanh Doanh mới thu liễm chút. Bốn người ở phòng bếp bận việc, vì trốn Tống Doanh Doanh, cố ý đi gần Thời Tiểu Miêu, gần như một tấc cũng không rời.
Ngôn Trừng không thể hiểu được thân mật làm cậu không hiểu ra sao, không phải hắn không thích mình sao?
“Cậu sẽ xử lý cá?”
Ngôn Trừng nhướng mày, không thể tin được, nhưng lại là sự thật. Thời Tiểu Miêu thuần thục rửa sạch nội tạng, cạo vảy cá.
“Tiểu Miêu rất lợi hại, tất cả cá đều là cậu ấy bắt.”
Hiện tại Hoàng Tiểu Tuyền đã là fan cuồng của cậu.
“Tôi thích ăn cá.”
Cậu đáng yêu tươi cười, tay nhỏ trắng nõn xử lý bụng cá.
Ngôn Trừng vốn tưởng cậu là tiểu hài nhi không rành thế sự, không nghĩ tới lợi hại như thế, không khỏi đối cậu có chút đổi mới. Nhưng nghe được Hoàng Tiểu Tuyền trực tiếp kêu cậu Tiểu Miêu, hai người cùng nhau làm nhiệm vụ, quan hệ tiến bộ vượt bậc, có chút khó chịu.
Tống Doanh Doanh nhìn lực chú ý hai người đều đặt trên người Thời Tiểu Miêu, không khỏi có chút ghen ghét. Đặc biệt là biết tai tiếng Thời Tiểu Miêu và Kỳ Hoài lúc trước, cảm thấy thiếu niên này đang câu dẫn Ngôn Trừng. Tròng mắt xoay chuyển, như có suy nghĩ gì.
Thời Tiểu Miêu sẽ không nấu cơm, Ngôn Trừng cũng sẽ không, chỉ có thể giao cho Hoàng Tiểu Tuyền và Tống Doanh Doanh. Kết quả hai người này cũng không tốt hơn bao nhiêu, làm thức ăn chưa chín lại khó ăn, thịt cá thậm chí còn tanh.
Không chỉ Ngôn Trừng, Hoàng Tiểu Tuyền và Tống Doanh Doanh cũng ăn không vô, trừ Thời Tiểu Miêu.
Cậu vốn là động vật nhỏ, không để ý mùi tanh và đồ tái, chỉ là không giống hương vị nhà hàng, một người ăn ngon lành.
“Cậu cảm thấy ăn ngon?”
Ngôn Trừng khóe miệng co rút, loại thức ăn này Tiểu Miêu ăn vui vẻ như thế.
“Ân, ăn ngon, các người không ăn sao?” Cậu ôm chén, toàn bộ cá trên cơ bản đều là một mình cậu ăn.
Hoàng Tiểu Tuyền và Tống Doanh Doanh quả thực muốn phun ra. Ở trước màn hình, lại là tự mình làm, chỉ có thể cố nén.
Thật vất vả ăn xong, trên cơ bản đều vào bụng Thời Tiểu Miêu, cậu nằm xoài trên ghế ợ.
……
Một ngày hoàn thành, cuối cùng có thể nghỉ ngơi. Thời Tiểu Miêu không đi tìm Ngôn Trừng. Tuy cậu rất nghe lời, nhưng người nọ không thích, cậu cũng không miễn cưỡng.
Ngôn Trừng trở về phòng rửa mặt xong từ phòng tắm ra, thấy Tống Doanh Doanh ngồi ở mép giường hắn, mặc áo ngủ như ẩn như hiện cơ thể, đầy mặt cảnh xuân nhìn hắn.
“Đi ra ngoài.” Lạnh lùng nói, ánh mắt lạnh băng.
Tống Doanh Doanh lộ ra bộ dáng đáng thương, giọng nhu nhu, “Ngôn ca, em thích anh.”
Nói xong lôi kéo áo ngủ xuống, lộ ra nửa vai ngọc, hai vυ' sắp lộ ra.
“Ồ.”
Đáng tiếc Ngôn Trừng không để mình bị quay vòng vòng, trào phúng:
“Bò giường tôi, soi gương xem lại mặt phẫu thuật của mình đi, nếu cô thích căn phòng này thì cứ ở.”
Nói xong không nhìn nàng một cái xoay người ra ngoài.
Cửa phòng Thời Tiểu Miêu vang lên, vừa mở thấy Ngôn Trừng vẻ mặt lạnh nhạt đi vào, đóng cửa lại.
“Đêm nay tôi ngủ nơi này.” Ngữ khí lạnh lùng.
“Không phải anh không thích tôi sao?”
Thời Tiểu Miêu có chút kỳ quái, tò mò hỏi hắn.
“Cậu còn biết tôi không thích cậu, tôi cho rằng cậu ngốc.”
Ngôn Trừng cười nhạo một tiếng, nói xong lên giường.
Thời Tiểu Miêu lại bị mắng, đi theo lên giường, ngồi xếp bằng ngồi bên cạnh hắn, khuôn mặt nhỏ nhăn thành một đoàn, thở phì phì nói:
“Mỗi lần anh đều hung dữ với tôi.”
Ngôn Trừng bị bộ dáng cậu chọc cười, “Ai bảo cậu ngốc như vậy.”
“Tôi không ngốc, tôi rất ngoan.” Thời Tiểu Miêu không vui.
“Còn nói không ngốc, cậu gặp con trai nào nói mình ngoan chưa?”
“Nhưng ai cũng nói tôi rất ngoan.”
Thời Tiểu Miêu nhịn không được đè Ngôn Trừng cắn hắn, cũng chỉ có người này mỗi ngày mắng cậu.
Thân mình cậu thực mềm, mới vừa tắm rửa xong còn mang theo mùi sữa tắm, Ngôn Trừng cảm thấy có chút xao động, quay người ngăn chặn.
“Phải không, có bao nhiêu ngoan?”
Hơi thở ấm áp phả vào mặt cậu, hai mắt giao nhau, cơ thể hai người hiện tại gắt gao dán, không khí càng ngày càng cao.
Thời Tiểu Miêu bị đôi mắt hắn thanh lãnh nhìn chằm chằm, khoảng cách gần đến có thể từ trong mắt hắn thấy mình. Hé mở môi mỏng lộ ra răng trắng, hơi ngẩng đầu hôn lên, mềm mại lạnh lạnh.
“Đây là em tự tìm.”
Ngôn Trừng hung hăng ngậm lấy môi hồng nhuận, nóng nảy gặm cắn, hắn đã nhịn thật lâu. Thời Tiểu Miêu luôn kɧıêυ ҡɧí©ɧ hắn, hiện tại chỉ muốn thao cậu khóc.
Thời Tiểu Miêu bị hôn tinh tế rêи ɾỉ, môi vừa mới mở ra, đầu lưỡi Ngôn Trừng như cá chạch chui vào, điên cuồng liếʍ mỗi một chỗ trong khoang miệng.
Đầu lưỡi liếʍ răng nanh đáng yêu, cuối cùng cuốn lên đầu lưỡi trơn trượt, mạnh mẽ mυ'ŧ vào. Ngôn Trừng lần đầu tiên cảm thấy ăn nước miếng người khác hương vị cũng không tệ lắm, thơm thơm ngọt ngào.
“Thích ăn nước miếng người khác như thế?”
Ngôn Trừng rời khỏi miệng cậu, mang ra một sợi chỉ bạc, cực sắc tình.
“Thích, ngọt ngào, thực thoải mái.”
Khóe miệng cậu đều là nước bọt, mặt đầy tìиɧ ɖu͙©, hạ thân cầm lòng không đậu cọ xát cơ thể hắn.
“Vậy em ăn nhiều một chút.”
Ngôn Trừng liếʍ liếʍ nước bọt, ngậm lấy lưỡi cậu, dắt đầu lưỡi nhỏ quay cuồng. Hai làn môi chia lìa, hơi hơi nâng lên, dùng tay nắm cằm Thời Tiểu Miêu làm cậu hé miệng, một tia nước bọt từ miệng Ngôn Trừng nhỏ giọt trong miệng cậu, cái miệng nhỏ bị bắt uống nước bọt hắn, hầu kết tiểu xảo lăn lộn, nuốt xuống.
“Còn ngọt sao?”
Ngôn Trừng buông ra dùng tay giúp cậu xoa xoa khóe miệng.
“Ngọt.” Thời Tiểu Miêu chân thành.
Ngôn Trừng cong cong môi, một bàn tay tìm được hạ thể cậu, nắm tiểu côn ŧᏂịŧ. Tiểu kê bị qυầи ɭóŧ bao vây đã cứng.
“Em là biếи ŧɦái sao? Ăn nước miếng nam nhân đều có thể ngạnh.”
“Ân a……”
Tiểu côn ŧᏂịŧ bị vuốt càng khó chịu, vặn vẹo thân thể, lẩm bẩm phản bác:
“Tôi không phải biếи ŧɦái, anh luôn khi dễ tôi.”
Sắp khóc.
Ngôn Trừng nhìn tiểu đáng thương, càng hưng phấn, nói bên tai:
“Tôi không chỉ muốn khi dễ em, còn phải dùng đại điểu thao em chết đi sống lại.”
Hắn thốt ra thô tục, ngón tay thon dài thâm nhập vào qυầи ɭóŧ, vuốt ve gậy thịt, moi lộng mã mắt, dính chất lỏng, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Thời Tiểu Miêu không ngừng rêи ɾỉ. Sau đó theo tiểu côn ŧᏂịŧ sờ soạng, bàn tay to sờ lên âm huyệt, đi xuống là một khe thịt, đang chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠.
“Thì ra em là tiểu quái vật.”
Ngôn Trừng không thể tưởng được cậu còn có âʍ đa͙σ, nhéo nhéo thịt đế, khóe miệng gợi lên, “Thật thú vị.”
“Ô ân…… Tiểu Miêu không phải, ô…… Không phải quái vật.”
Thời Tiểu Miêu chưa bị ai mắng như thế, hơn nữa không chỉ một lần. Từ lần đầu tiên thấy Ngôn Trừng, hắn vẫn luôn trào phúng cậu, không khỏi hốc mắt đỏ lên, thật sự khóc, run rẩy.
Ngôn Trừng không dự đoán được cậu thật sự khóc, hắn chỉ là trêu chọc, bắt đầu luống cuống. Nhanh chóng hôn lên đôi mắt ướŧ áŧ, liếʍ sạch nước mắt.
“Thực xin lỗi, anh không phải cố ý, Tiểu Miêu không phải quái vật.”
Thời Tiểu Miêu vẫn khóc không ngừng, tuyến lệ hoàn toàn mở ra. Ngôn Trừng sợ tới mức không dám lộn xộn, dừng lại động tác, gắt gao ôm cậu, vùi đầu cậu vào ngực, vẫn luôn xin lỗi.
Cằm hắn để trên đầu cậu, tay trấn an sau lưng, thẳng đến Thời Tiểu Miêu khóc mệt mỏi, ngủ trong ngực hắn lại trắng đêm mất ngủ.