Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Nhan Trạch trở lại bên người Ngụy Khải Ân. Hôm sau hai người liền theo nam nhân ảo tưởng ngồi máy bay bỏ trốn. Máy bay đáp xuống thành phố biển, Ngụy Khải Ân đặt mua một biệt thự nhỏ hai tầng cách bãi biển rất gần. Hai người cuối cùng ở chỗ này an tâm sống cuộc sống gia đình mới.
Phòng tắm hơi nước quanh quẩn, xuyên qua cửa sổ sát không nhiễm một hạt bụi nhìn ra bên ngoài, toàn bộ cảnh biển đêm nhìn không sót gì. Cẩn thận còn có thể nghe được tiếng gió biển mang theo sóng biển cuồn cuộn. Hai người đang nằm ở bồn tắm bên cửa sổ, hưởng thụ màn đêm an tĩnh lại thanh thản. Nhan Trạch dựa vào ngực nam nhân kiên cố, khuôn mặt đã bị hơi nước huân đà hồng. Đôi mắt chứa đầy hơi nước nhìn chằm chằm ngọn đèn dầu ngoài cửa sổ, thoạt nhìn như say mê trong rượu.
Lúc y thưởng thức phong cảnh ngoài cửa sổ, nam nhân sau lưng cũng đang thưởng thức y. Bàn tay to theo nước ấm từ vai trần trụi đi xuống, lại đuổi theo bọt nước mềm nhẹ mơn trớn. Xương quai xanh, đầṳ ѵú, quyến luyến xoa xoa bụng nhỏ hơi phồng lên, cuối cùng thăm vào đoá hoa.
Bồn tắm nước gợn dập dờn, rất nhanh Nhan Trạch bị sờ động tình.
“Ân…… A…… Lão công……”
Ngâm nga dính nhớp cùng tiếng nước giao điệp, hạ bụng Ngụy Khải Ân căng thẳng, lão nhị đã lâu không có thể khai trai ý chí chiến đấu sục sôi đứng lên, cứng rắn dán xương cùng y. Hắn bóp chặt kê kê Nhan Trạch đồng dạng dựng thẳng, buồn bực:
“Đừng phát tao, bây giờ còn chưa được.”
Có lẽ là thời gian mang thai kí©ɧ ŧɧí©ɧ tố ảnh hưởng, thân mình y vốn mẫn cảm gần đây càng cơ khát. Chẳng sợ chỉ là không cẩn thận thấy được nhục căn hắn, tiểu bức nháy mắt thấm ướt qυầи ɭóŧ. Huống chi hiện giờ thịt dán thịt, Ngụy Khải Ân còn sờ soạng nơi đó, bàn tay cũng đã làm y sung sướиɠ muốn rơi lệ. Nhưng thời gian mang thai chưa đến ba tháng, Ngụy bác sĩ như thế nào cũng không chịu giúp y đỡ thèm, nhiều lần đều chơi Nhan Trạch nửa vời.
Nhớ tới nam nhân đốt lửa không tắt, Nhan Trạch không thể hiểu được cảm thấy ủy khuất. Y mắt trông mong quay đầu trừng hai mắt to ngập nước nhìn hắn.
“Lão công, có phải bảo bảo quan trọng hơn em hay không? Em đều như vậy, anh cũng không muốn chạm vào sao?”
Ngụy Khải Ân vốn nghẹn đến mức khó chịu bị y đột nhiên chất vấn làm ngốc. Nhìn y ngửa đầu đáng thương hề hề làm nũng, hắn không có thể tiếp tục nhịn xuống, trán cùng gân xanh trên dương cụ đồng thời nhảy lên hai cái. Hắn cắn răng vớt y từ bồn tắm ra, lấy khăn lông lau, nhét người vào chăn, hắn lên giường cách chăn ôm Nhan Trạch.
“Ngoan, đương nhiên là em quan trọng, lão công sợ em bị thương, đừng suy nghĩ miên man, ngoan ngoãn ngủ, ngày mai nấu canh cho em uống.”
“Nhưng…”
Nhan Trạch nắm tay hắn vào chăn, “Tiểu hoa nhi đều ướt…”
Lòng bàn tay dán lên tiểu huyệt trơn ướt, quả nhiên đầy tay nước sốt. Ngụy Khải Ân thở hổn hển hỏi:
“Vậy lão bà muốn lão công làm sao bây giờ?”
Nhan Trạch vui vẻ hôn hôn môi nam nhân khép chặt, “Lão công, giúp em sờ sờ được không?”
Hắn xốc chăn chui vào, thưởng thức hai vυ' càng ngày càng bành trướng, cùng mỹ nhân mê người cò kè mặc cả:
“Khó mà làm được, muốn dùng miệng sờ không?”
Mặt y nháy mắt đỏ lên, nhưng tiểu bức tao lãng lại vì nam nhân mấp máy càng thêm vui sướиɠ. Y nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng du͙© vọиɠ đánh bại thẹn thùng, rộng mở thân thể.
“Muốn! Muốn lão công giúp em liếʍ liếʍ……”
Hắn vừa lòng in một nụ hôn trên môi Nhan Trạch, áp vào trong chăn ấm áp. Nhan Trạch mắt thấy chăn phồng lên dưới thân mình, sau đó tiểu huyệt xao động lập tức chạm khoang miệng ướt nóng. Nam nhân ngậm lấy âm huyệt, kɧoáı ©ảʍ quen thuộc, y như bị điện giật kẹp lấy đầu hắn, bị đầu lưỡi linh hoạt kɧıêυ ҡɧí©ɧ, hoa môi kích động run rẩy.
“Ô a a…… Lão công lão công…… A…… Thật thoải mái…… A a…… Cắn được…… Ô a…… Âm đế bị cắn…… A a……”
Dâʍ ŧᏂủy̠ tanh ngọt lại sền sệt, Ngụy Khải Ân cũng bị miệng đầy tao vị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nóng lên, hắn bóp chặt hai đùi càng ngày càng mềm, vô pháp nhẫn nại há mồm hút lấy bắp đùi non nớt. Sau khi hoài bảo bảo, Nhan Trạch bị nam nhân nuôi càng ngày càng đầy đặn, ngay cả đùi trở nên non mịn trơn mềm như thạch trái cây. Ngụy Khải Ân cũng không dám dùng răng cắn, chỉ dám thận trọng khẩn ngậm lấy xuyết hút, dùng đầu lưỡi dán liếʍ, như chỉ cần hơi dùng sức là có thể phá vỡ nó.
Nhan Trạch có thể rõ ràng cảm giác được quá trình đầu lưỡi xẹt qua đùi, xúc cảm ướt nóng làm đoá hoa có chút thỏa mãn lại không an phận, chỗ sâu không người đến thăm càng dâng lên một cổ tao ngứa làm người không thể chịu đựng được.
“Ô a…… Tao huyệt rất ngứa a…… Lão công, liếʍ liếʍ tiểu bức đi…… A a…… Rất ngứa……”
Trong chăn đen thui lại khô nóng, không gian chật chội nội tất cả đều là dâʍ ŧᏂủy̠ tao lãng, Ngụy Khải Ân thô suyễn, cuối cùng liếʍ nhục hoa sưng to. Thô lưỡi kề sát hoa môi cọ xát, tiểu âm đế nhịn không được rung động, dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, Ngụy Khải Ân há mồm bao âm đế, dùng đầu lưỡi nhanh chóng khảy lên.
“A a…… Thật nhanh a…… Ô a a a…… Lão công thật giỏi…… A……”
Kɧoáı ©ảʍ từ tiểu hoa đế lan đến bụng nhỏ, Nhan Trạch cất cao giọng nói thét chói tai, thân mình cong đến như trăng non. Mắt thấy sắp cao trào, Ngụy Khải Ân lại đột nhiên buông lỏng vật nhỏ, theo cánh hoa lầy lội chậm rãi chọc đầu lưỡi vào lỗ nhỏ.
Từ cao trào ngã xuống, Nhan Trạch trước mắt mờ mịt buông lỏng tay túm khăn trải giường, còn không đợi bình ổn cảm xúc, y cảm giác được tao động no căng, đầu lưỡi đã chọc vào nhục đạo. Chóp mũi nam nhân chống âm đế, môi dán cánh hoa trơn ướt. Đầu lưỡi bị nhục huyệt xoắn chặt kẹp. Hắn hít sâu một hơi, bị tao vị rót đầy miệng đầy mũi. Hâm vị hướng tâm thần, đầu lưỡi cũng trong động hẹp hòi chuyển động, dâʍ ŧᏂủy̠ đón đầu xối lên. Ngụy Khải Ân có thể nghe tiếng nước lúc đầu lưỡi chuyển động.
“A…… Cắm vào tới…… Ân a…… Thật là lợi hại…… Cọ tới rồi…… Ân a……”
Bị sung sướиɠ làm choáng đầu, Nhan Trạch phân không rõ cắm vào huyệt mình là dươиɠ ѵậŧ hay đầu lưỡi. Thậm chí còn phối hợp dâʍ đãиɠ lắc eo, chủ động đưa lỗ nhỏ bị thao ướt mềm lỗ tới miệng nam nhân.
“Ân a…… Thao quá sướиɠ…… Ân a a a…… Thật thoải mái……”
Ngụy Khải Ân yêu nhất thấy y động tình đến vong tình tao lãng, hai tay tách ra bắp đùi kẹp chặt, đầu lưỡi gia tốc thao lộng. Phụt phụt, dâʍ ŧᏂủy̠ cùng nước bọt theo đầu lưỡi chảy ra, nhiễm phì mông Nhan Trạch nhếch lên sáng lấp lánh. Hai mắt y thất thần mà nhìn chằm chằm trần nhà, chỉ có khẽ nhếch miệng nhỏ ê ê a a hừ kêu. Đột nhiên, trước mắt bị một mảnh thuần trắng bao phủ, Nhan Trạch thét chói tai ưỡn thẳng, cuối cùng tiết vào miệng nam nhân.
Ngụy Khải Ân từ chăn bò ra, lấy khăn giấy xoa xoa tϊиɧ ɖϊ©h͙ Nhan Trạch phun, mới mới phát giác người ăn uống no đủ cư nhiên ngủ rồi. Nhìn chằm chằm y vẻ mặt thoả mãn ngủ, hắn không khỏi bật cười, nhẹ nhàng nhéo nhéo chóp mũi y, thấp giọng: “Mèo con tham ăn!”
Ngụy Khải Ân lại giúp y thu thập dơ bẩn, mới móc ra nhục căn sắp nổ mạnh. Một bên dùng ánh mắt tham lam thị gian người chìm vào giấc ngủ. Một bên nhanh chóng thủ da^ʍ. Sau một lâu, dịch trắng cuối cùng phun trong lòng bàn tay, hắn thô suyễn không ngừng nhìn chằm chằm ái nhân hô hấp nhẹ nhàng, bất đắc dĩ nói thầm: Ba tháng sao lâu như thế?