NTR Thúc Tẩu

Chương 26: Ở nhà không mặc đồ lót bị đánh lén

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Chờ cuối cùng qua ba tháng, vừa lúc tới ngày Ngụy Khải Ân phải đi làm ở bệnh viện. Trước khi ra cửa hắn nhão nhão dính dính quấn lấy Nhan Trạch không chịu đi, một hai phải Nhan Trạch đáp ứng chờ hắn trở về tùy hắn làm, mới vô cùng cao hứng hôn tạm biệt.

Nói đến có chút xấu hổ, bị Ngụy Khải Ân chiếu cố đến càng ngày càng đầy đặn, hiện giờ Nhan Trạch mặc không vừa qυầи ɭóŧ, y sợ nóng ở nhà cũng chỉ có thể mặc đồ thai phụ không biết Ngụy Khải Ân đi nơi nào đào tới, đều là váy liền áo lỏng lẻo.

Ngụy Khải Ân không nghĩ tới về đến nhà nhìn đến sẽ là cảnh tượng này, Nhan Trạch quỳ bò sô phô đối diện huyền quan, đỡ bụng dẩu mông tìm cái gì dưới sô pha. Mông thịt tuyết trắng, tao huyệt mị hồng, cúc hoa kẹp ở kẽ mông, ngay cả ngọc hành gục xuống đều bị Ngụy Khải Ân xem rõ ràng. Cổ họng hắn căng thẳng, vội vàng đóng cửa lại, ném xuống cặp táp nhào tới.

Không ý thức được Ngụy Khải Ân về nhà, Nhan Trạch đột nhiên cảm giác được phía sau nặng, có người đè trên người mình. Y bị dọa sợ hãi kêu một tiếng, nam nhân vội vàng ôm bụng y, hỏi:

“Tìm cái gì?”

Nghe được là giọng hắn, Nhan Trạch mới thở nhẹ một hơi, muốn đứng lên mới phát giác mình đã bị nam nhân ép tới gắt gao, y tức giận:

“Bút lăn vào, anh lên nga, hai người dán nhau sao mà tìm?”

Ngụy Khải Ân không có hảo ý nhún nhún hạ thân, dươиɠ ѵậŧ cách đũng quần cọ xát chân, hắn ngậm lấy vành tai y thấp giọng:

“Anh giúp em nhặt!”

Hai tầng vải dệt cũng ngăn không được lửa nóng vận sức chờ phát động. Huyệt thịt bị cọ huân đến phát hồng. Lúc này y mới phát giác tư thế mình không ổn, quỳ bò chỉ có thể khó khăn lắm duy trì trọng lượng cơ thể, không có đường tránh thoát. Y cảm thấy thẹn bên tai nóng lên, vội vàng nghiêng đầu tránh đi miệng dán ở bên tai châm ngòi thổi gió.

“Chờ em đứng lên lại tìm, tư thế này thật kỳ quái!”

Nhan Trạch đi phía trước trốn, Ngụy Khải Ân liền đi phía trước truy, ngậm lấy mềm như bông vành tai sẽ không chịu rải miệng, một bên vươn đầu lưỡi trêu đùa e lệ lỗ tai nhỏ, một bên lấy quá trên sô pha một cái gối dựa lót ở Nhan Trạch trước ngực, hàm chứa thùy tai hàm hồ nói:

“Phải tư thế này, chính em nói mặc anh làm, em đã quên?”

Hơi thở phun vào vành tai, Nhan Trạch chỉ cảm thấy tâm đều phát ngứa. Y ghé vào sô pha mềm mại dựa, dâʍ đãиɠ dẩu mông, hiển nhiên từ bỏ giãy giụa. Ngụy Khải Ân bị dỗ đến tâm đều hóa, một bàn tay nắm một đoàn thịt cao cao nhếch lên, một bên nhẫn nại trấn an y:

“Ngoan ngoãn, lão công thương em!”

Bàn tay thô ráp theo da thịt trượt xuống kẽ mông, ái muội xẹt qua cúc hoa, không dừng lại xẹt qua hoa huyệt kích động chảy nước, khảy tiểu hoa đế dần dần sung huyết hai cái, cuối cùng bắt được ngọc côn nửa ngạnh. Tê dại vọt tới, Nhan Trạch nổi lên một tầng da gà, run run đĩnh động, cọ xát kê kê mình trong lòng bàn tay nam nhân.

“A…… Ô ân…… Ân…… A a a……”

Nhân lúc y cọ xát đến thoải mái, không biết đại điểu dữ tợn bị phóng xuất ra lúc nào cũng dán kẽ mông y. Dươиɠ ѵậŧ dán kẽ mông đi xuống, đi ngang tao hoa cọ dâʍ ŧᏂủy̠, cảm thụ xúc cảm non mềm, đã lâu không ăn Ngụy Khải Ân cổ họng cứng lại, bạch bạch hướng tới phì mông vỗ hai bàn tay.

“Kẹp chặt chút!”

Nam nhân tràn ngập du͙© vọиɠ tiếng nói có chút khàn khàn, Nhan Trạch không tự chủ được liền nghe theo nam nhân hiệu lệnh, bế khẩn hai chân đem nam nhân dục căn gắt gao mà kẹp ở ướt đẫm chân phùng:

“Ô a…… Nóng quá…… Ân a, thật lớn…… A ân, đại dươиɠ ѵậŧ lão công……”

Cứng rắn nóng rực không khe hở kề sát da^ʍ huyệt trơn ướt, nhiều lần ra vào cọ đến hoa huyệt cơ khát, hoa đế mẫn cảm. Thậm chí còn sẽ đυ.ng vào côn ŧᏂịŧ Nhan Trạch. Nhiều kɧoáı ©ảʍ làm y trầm mê, nơi hai người gắt gao tương dán truyền đến tư tư tiếng nước càng ngày càng vang dội. Thậm chí dâʍ ŧᏂủy̠ bị cọ chọc vẩy ra khắp nơi, cuối cùng biến mất vào nơi lông xù, chỉ để lại một vết nước.

“Hô, quá sướиɠ!”

Ngụy Khải Ân cắn răng nói. Nhan Trạch quá mức trầm mê sớm đã quên bảo bảo trong bụng. Nam nhân còn phải phân tâm giúp y ôm bụng càng thêm phồng lên, một bên chen vào tiểu huyệt lầy lội hung ác thao lộng. Một bên nâng bụng tròn trịa ôn nhu vuốt ve, hắn ôm người trong ngực, đột nhiên có cảm giác nhân sinh viên mãn.

Đúng lúc này, Nhan Trạch vong tình trước sau lắc eo đẩy mông đột nhiên điên cuồng run rẩy, thân mình mềm như bông căng thẳng cao trào. Dâʍ ŧᏂủy̠ bắn ra, hoa huyệt vốn mềm xốp cũng kích động kẹp chặt. Ngụy Khải Ân đang trầm mê với hạnh phúc nhất thời không không ngừa, cứ như vậy làm y kẹp bắn. Tϊиɧ ɖϊ©h͙ trào ra mã mắt, nam nhân hậu tri hậu giác vội vàng lui về sau, tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trên mật huyệt hồng diễm diễm cùng mông thịt.

Cảm nhận được chất lỏng phun ra Nhan Trạch cũng kinh ngạc quay đầu, vừa lúc thấy được nam nhân đầy mặt xấu hổ buồn bực, đỏ mặt hung tợn chụp phì mông một cái.

“Nhìn cái gì? Không được cười!”

Lúc y sắp không nhịn được tiếng cười tràn ra yết hầu, hắn đột nhiên tách ra nhục hoa, đỡ khí cụ động thân cắm vào. Nhan Trạch bị cắm cả kinh, lúc này cười cũng không rảnh lo, biểu tình nháy mắt biến thành quấn quýt si mê.

“Ân a…… Sao nhanh như thế liền cứng lên…… A a a, không thể lại lớn, ô……”

Qυყ đầυ nhắm ngay huyệt khẩu, nùng tinh bên ngoài cũng đẩy mạnh vào trong. Huyệt nội quả nhiên sướиɠ hơn nhiều cọ xát bên ngoài. Mị thịt hút bọc làm nam nhân mới vừa thẳng tiến phát ra một tiếng:

“Thật chặt!”

Da^ʍ huyệt ngập nước, nhục bổng bị tẩm ở thuỷ dịch ướt nóng bành trướng, không bao lâu căng đầy huyệt thịt. Tiểu hoa môi đều bị căng thành một tầng hơi mỏng, đáng thương gắt gao ôm cự long dữ tợn. Ngụy Khải Ân nhìn chằm chằm nơi hai người đối lập, một loại lăng ngược nảy lên trong lòng. Gắn không hề tạm dừng dựng thẳng eo đâm chỗ sâu. Nhục đạp chật hẹp bị xé mở, lúc này Nhan Trạch mới dâng lên một tia bản năng tình mẹ, vội vàng giãy giụa trốn.

“Không, không cần…… Ô a…… Bảo bảo, bảo bảo……”

Nam nhân hai mắt đỏ đậm lúc này mới gian nan ngừng trước hoa tâm. Hắn hít sâu hai hơi, cúi người tới Nhan Trạch khóc đến đánh cách, ôm đùi y lên, đặt người trên sô pha mềm mại. Thịt hành dán hoa tâm mẫn cảm xoay chuyển, Nhan Trạch ở trong ngực hắn thay đổi phương hướng, cuối cùng có thể thấy được mặt nam nhân mặt, nháy mắt y an tâm rất nhiều. Vừa ủy khuất vừa ỷ lại bĩu môi dán sát vào, tứ chi như bạch tuộc quấn lên vai cùng eo hắn. Y treo trên người nam nhân ủy khuất ba ba:

“Sao anh hung như thế?”

Ngụy Khải Ân bị hai giọt nước mắt ở khóe mắt y câu đầu quả tim phát ngứa, cúi người liếʍ sạch.

“Thực xin lỗi, anh rất nhớ em, đi vào liền…”

Nhan Trạch bĩu môi, đuổi theo môi nam nhân lui về, nghiêm túc hôn hai ngụm.

“Ân, em tha thứ anh, vậy anh nhẹ một chút!”

“Tốt!”

Nam nhân nhìn chằm chằm mắt y, nâng mông kéo y vào lòng, sau đó điên cuồng thao lộng.