Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Ngụy Khải Ân lăn qua lộn lại suốt đêm không ngủ được, trong đầu vẫn luôn hồi tưởng Nhan Trạch nói những lời này đó, trong lòng ngọt ngào lại kích động. Hắn đếm tiếng đồng hồ bên tai, chờ không kịp trời sáng. Chỉ cần tới ngày mai, hắn liền có thể mang Nhan Trạch rời đi nơi này. Bọn họ có thể tới thành phố biển, tốt nhất có chợ, bọn họ có thể cùng đi mua thức ăn về nhà nấu cơm. Đúng rồi, phụ cận nhất định còn phải có đại học, khẳng định Nhan Trạch muốn học xong đại học.
Trong đầu suốt đêm đổi tới đổi lui đều là quy hoạch cùng ảo tưởng tương lai, mỗi một hình ảnh đều có hắn cùng Nhan Trạch.
Ngụy Khải Ân một đêm không ngủ, buổi sáng không đợi đồng hồ báo thức vang lên, giành trước duỗi tay ấn tắt, rồi mới hấp tấp thay quần áo. Nhịn không được khóe miệng cong lên, trên đường Ngụy Khải Ân lái xe tới bệnh viện đều quy hoạch đường nhỏ hai người rời đi. Nhưng khi hắn nhìn đến người canh giữ vốn đứng ở thang máy, ban công đều biến mất không thấy, nháy mắt trợn tròn mắt, một cổ bất an trong lòng. Ngụy Khải Ân cũng không rảnh lo giả trang bác sĩ, lao ra chạy tới phòng bệnh Ngụy Tề Diệp, không ngoài sở liệu, bên trong sớm đã người đi nhà trống.
“Xin hỏi, người phòng bệnh bày đi đâu?”
Ngụy Khải Ân tùy tiện bắt lấy hộ sĩ ngang qua hoảng loạn hỏi. Hộ sĩ bị người hắn dọa đến, một hồi mới phản ứng lại.
“Nga nga, người phòng bệnh này đêm qua xuất viện, anh là người nhà sao?”
“Xuất viện? Sao có khả năng, hắn rõ ràng còn hôn mê!”
Ngụy Khải Ân tức giận hô. Cô hộ sĩ bị hoảng sợ, liên tục nói tôi cũng không biết liền trộm chạy.
Sao đột nhiên liền xuất viện, chuyện này khẳng định có kỳ quặc. Ngụy Khải Ân vọt vào phòng bệnh lục tung mỗi một góc phòng, còn ảo tưởng có lẽ Nhan Trạch để tín hiệu cho mình. Lần thứ hai lật đến đệm chăn, hắn nhụt chí, sao cái gì cũng không có?
Hắn nắm chặt nắm tay, nỗ lực bình tĩnh cẩn thận nghĩ nghĩ, vội vội vàng vàng chạy xuống lâu vào xe chạy thẳng đến nhà cũ Ngụy gia. Nhà cũ tử khí như cũ, hắn còn chú ý nhìn gara xe, hoàn toàn không khác thường, một chiếc không nhiều một chiếc không thiếu Hắn đứng ở cửa hít sâu một hơi, ở trong lòng tự mình an ủi: Không sai, dù xuất viện khẳng định chỉ là trở về nhà cũ.
“Ai nha, nhị thiếu gia, ngài đã trở lại?”
A di thấy Ngụy Khải Ân, ném xuống máy hút bụi vội vàng đón, “Sao về sớm như thế, ăn cơm chưa?”
Ngụy Khải Ân bước vào trực tiếp lướt qua dì, “Anh tôi đã trở lại sao?”
Đẩy ra cửa phòng Ngụy Tề Diệp, trống không. Ngụy Khải Ân trong lòng lộp bộp, lại nhanh chóng đẩy ra phòng mình, trống không. Hắn không có chủ ý như ruồi nhặng không đầu, thậm chí phòng vệ sinh dưới lầu cũng mở ra nhìn kỹ, đồng dạng trống không. A di bị Ngụy Khải Ân làm hồ đồ:
“Nhị thiếu gia, ngài tìm cái gì nha? Đại thiếu gia không phải nằm viện sao? Trong nhà chỉ có lão tiên sinh một người ở…”
“Ngụy Tông Xương ở nhà?”
Ngụy Khải Ân bỗng quay đầu nhìn chằm chằm a di đi theo sau lưng. Bà chưa từng nghe qua ai gọi thẳng tên lão tiên sinh bị dọa tới rồi, ngơ ngác đáp:
“A, đúng vậy, ở trên lầu đâu.”
Ngụy Khải Ân lập tức quay đầu, lung tung chạy lên lầu.
Đẩy cửa ra, Ngụy Tông Xương quả nhiên êm đẹp ngồi ở trong, đưa lưng về phía cửa, tay còn bưng một chung trà bay hơi ít ỏi. Ngụy Khải Ân đi đến trước mặt hắn, Ngụy Tông Xương thản nhiên buông xuống chén trà, vẻ mặt mỉm cười nhìn chằm chằm Ngụy Khải Ân tức sùi bọt mép.
Ngụy Khải Ân đi thẳng vào vấn đề, “Ngươi bắt Nhan Trạch đi đâu?”
Ngụy Tông Xương cười cười, “Trực tiếp như thế? Không giả sói đuôi to?”
“Thiếu mẹ nó vô nghĩa, trả Nhan Trạch lại cho ta!”
Ngụy Tông Xương bày ra vẻ mặt khoa trương kinh ngạc, “Cho ngươi? Khải Ân, Nhan Trạch là chị dâu ngươi!”
Lạch cạch một tiếng, Ngụy Khải Ân ném một cameras ẩn vừa mới ở phòng bệnh lục soát ra tới trước mặt lão già.
“Đừng nguỵ trang, chúng ta có thể nói điều kiện.”
Ngụy Tông Xương thong thả gật gật đầu, thoạt nhìn đối đề nghị này cảm thấy hứng thú.
“Có thể, ngươi có thể cứu Tề Diệp trở về sao?”
Ngụy Khải Ân nhíu mi, “Không thể, hiện giờ hắn chỉ có thể chờ chết.”
Ngụy Tông Xương lắc đầu, “Vậy không thể nói chuyện, con trai lớn ta chết, con thứ hai không đáng tin cậy, ta chỉ có thể lưu lại Nhan Trạch, trong bụng nó còn có tôn tử.”
Đồng tử co chặt, cả người Ngụy Khải Ân cương tại chỗ, “Y mang thai?”
Ngụy Tông Xương lúc này là thật sự kinh ngạc, “Ngươi không biết? Hôm qua sau khi ngươi đi nó ngất xỉu, lúc này mới bị ta tra xét ra.”
“Nhưng đó là con ta!”
Ngụy Khải Ân nghiến răng nghiến lợi, sớm biết hắn đã không chờ một đêm. Ngụy Tông Xương vẻ mặt ấm áp cười:
“Ha hả, nhưng hài tử bị ta nuôi lớn đến lúc đó chỉ biết ba nó tên Ngụy Tề Diệp!”
Ngụy Khải Ân tứ chi lạnh lẽo, thoát lực ngã ngồi trên sô pha đối diện Ngụy Tông Xương, một loại cảm xúc gần như tuyệt vọng đánh úp lại. Lúc này hắn mới không thể không thừa nhận, hắn không thắng được. Hắn che lại hai mắt đỏ rực, cúi đầu đối gằn từng chữ:
“Ba ba, cầu xin ngươi, trả Nhan Trạch lại cho ta!”
Đối diện Ngụy Tông Xương bất động như núi, như đối con trai chịu thua cũng không cảm giác, chỉ là đôi mắt thất thần nhìn chằm chằm ảnh chụp trên vách tường. Đó là ảnh kết hôn, nữ nhân ưu nhã lại xinh đẹp, ở trên mặt con hắn cũng có thể tìm được chút dấu vết tương tự. Nhưng gương mặt đối diện, làm mười mấy năm qua hắn không thể thoát khỏi áy náy trong lòng. Hắn không phải không tiếc nuối dạy dỗ Ngụy Khải Ân:
“Lần này ngươi làm rất tốt, đáng tiếc ngươi không nên trực tiếp nhúng tay dừng hợp tác cùng công ty Nhất Giai, động tác lớn như thế, đương nhiên ta sẽ hoài nghi. Nếu ngươi giấu sạch sẽ chút, không chừng ngươi còn có thể thắng.”
Ngụy Khải Ân cau mày, vẻ mặt tràn đầy mỏi mệt, “Ta không giấu, ta vốn thật sự muốn hảo hảo cùng các ngươi trở thành người một nhà, ngươi biết mẹ ta nói một cuối cùng là cái gì sao…”
Ngụy Tông Xương ngắt lời nói, “Ân, ta nghe nói, không cần hận chúng ta phải không? Một năm trở về một hai lần, cái này kêu không hận? Chưa bao giờ chịu tới mộ mẹ Tề Diệp, cái này kêu không hận? Sau khi mẹ ngươi chết, đây là lần đầu tiên người tới phòng này, cái này kêu không hận?”
“Ta không nên hận sao?”
Ngụy Khải Ân quả thực không tiếp tục nghe nổi, “Rõ ràng đã cùng nữ nhân tư định chung thân, còn vì nhà ông ngoại đầu tư mà lừa gạt tình cảm mẹ ta. Thậm chí còn lừa nàng cùng ngươi kết hôn, sinh con, chờ ngươi đứng vững gót chân, lại muốn quay đầu bồi thường mẫu tử ghê tởm kia. Thậm chí làm hại mẹ ta hoàn toàn không biết gì cả tai nạn xe cộ… Ngươi coi mẹ ta là cái gì? Ngươi coi ta là cái gì? Ta đương nhiên hận, hận không thể ăn thịt ngươi, uống máu ngươi!”
Chửi Ngụy Tông Xương một hồi, Ngụy Khải Ân nghiêng ngả lảo đảo đứng lên.
“Dù sao không có hợp đồng Nhất Giai, Ngụy thị đại khái cũng chịu không được bao lâu. Ta nhất định sẽ tự tìm được Nhan Trạch, rồi nhìn ngươi người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh. Chiến cuộc chưa kết thúc, chúng ta chờ xem!”