NTR Thúc Tẩu

Chương 22: Thích

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

“Chút nữa anh ra ngoài thế nào?”

Sau một lúc, Nhan Trạch hưởng thụ xong cao trào dư vị từ trong ngực nam nhân ngẩng đầu lên hỏi. Ngụy Khải Ân thu hồi vẻ mặt ngưng trọng, mỉm cười hôn hôn chóp mũi y.

“Không gấp, anh muốn nhìn xem hắn.”

Nhan Trạch gật gật đầu, “Được, em giúp anh mang người bên ngoài đi.”

Nhan Trạch đi ra WC, nghênh ngang trở về ban công vừa rồi không tới, mấy người chờ ở nơi đó đều khoá ánh mắt trên người y, y khó chịu hô:

“Nhìn cái gì, tôi lại không đi, nhìn phong cảnh một lát có thể đi!”

Ban công chật hẹp, chỉ hai người canh giữ ở nơi này, nhưng người đứng ở thang máy cũng bị giọng y hấp dẫn lực chú ý, vội vàng chạy đến ban công cùng nhau canh giữ Nhan Trạch đầy mặt viết không thoải mái. Ngụy Khải Ân chờ ở WC xem chuẩn thời cơ, ngẩng đầu xoải bước trực tiếp đi vào phòng bệnh Ngụy Tề Diệp.

(昂首闊步: đi nghênh ngang, không phải moe sai chính tả từ “sải bước” đâu nha. Sải hay xoải đều được.)

Nhan Trạch nhìn chằm chằm cửa sổ dư quang liếc áo blouse trắng chợt lóe mà qua, nghĩ cho Ngụy Khải Ân nhiều thời gian, liền không lập tức trở về đi. Ước chừng sau năm phút, y mới trở về phòng bệnh, chờ y vừa rời ban công, ba người chờ ở bên cạnh cẩn thận tiếp tục về vị trí.

Tay đè lại then cửa mới vừa mở cửa phòng bệnh ra một khe hở, Nhan Trạch nghe được bên trong truyền đến tranh chấp. Y nghe được giọng quen thuộc, chân cẳng mềm nhũn, Ngụy Tề Diệp cư nhiên tỉnh ngay lúc này. Y lập tức khắc từ bỏ đi vào, chỉ dựa vào cạnh cửa nghe lén động tĩnh bên trong.

Ngụy Tề Diệp vừa mở mắt liền thấy được gương mặt phóng đại trước mắt. Lần trước Ngụy Khải Ân hung tợn xông vào phòng đấm miệng vết thương hắn nháy mắt hiện lên ở trong đầu, hiện giờ lại nhìn đến mặt Tu La này, hắn sợ tới mức hét lên:

“A a a a! Đừng gϊếŧ ta, đừng gϊếŧ ta! Ngụy Khải Ân, ta là anh ngươi! Ngươi đừng gϊếŧ ta!”

Ngụy Khải Ân bắt chéo chân ngồi trên ghế ở mép giường, mặt lạnh nhìn đại ca như người điên, chờ hắn kêu mệt mỏi mới từ từ mở miệng:

“Ta thật sự muốn coi ngươi như đại ca, đáng tiếc… Ngươi biết trước khi mẹ ta qua đời nói cho ta một câu cuối cùng là gì sao?”

Ngụy Tề Diệp đầu bù tóc rối, hoảng sợ hai tròng mắt sắp trừng rơi xuống.

“Là mẹ ngươi, mẹ ngươi kêu ngươi gϊếŧ ta đúng hay không?”

Ngụy Khải Ân lắc lắc đầu, vẻ mặt hoài niệm, “Nàng nói, ta không cần hận các ngươi.”

Thời tiết oi ức, phòng cấp cứu âm u chỉ còn một hài tử thê thảm khóc thút thít, nữ nhân mới vừa bị bác sĩ thông báo tử vong nằm trên giường, đầy người là máu, nàng nắm tay đứa trẻ khóc đến thở hổn hển.

“Khải Ân, con không cần hận bọn họ, đã kết thúc, con không cần hận bọn họ, con không cần…”

Mẹ chết, hàng đêm Ngụy Khải Ân gặp ác mộng. Mơ thấy mẹ bị xe tải đối diện lao tới nghiền thành thịt nát. Mơ thấy chính mình lại lái xe nghiền chết một nhà ba người ghê tởm kia. Mơ thấy mẹ nắm tay mình nói, không cần hận bọn họ…

Thế là hắn liền thật sự nỗ lực làm như thế. Quên, cảm ơn, bắt đầu cuốc sống mới, Ngụy Khải Ân lẩm bẩm:

“Mấy năm sau, ta thật sự muốn coi ngươi như ca ca, nhưng ngươi làm ta thất vọng rồi.”

Ngụy Khải Ân không nghĩ tới, mười mấy năm sau còn phải đối mặt cảnh tượng tương tự. Nằm trên giường bệnh máu me đầy mình là người hắn yêu nhất. Đó là người hắn tính toán dùng cả đời yêu thương. Người kia đột nhiên từ vườn trường hai người giao thoa biến mất, sau đó xuất hiện trên giường bệnh. Hắn thậm chí không dám cẩn thận nhìn vết thương trên người Nhan Trạch sắc mặt trắng bệch. Cuối cùng không thể không để bác sĩ khác thay hắn hoàn thành giải phẫu. Người đưa y tới bệnh viện hắn biết, cư nhiên là a di làm việc trong nhà cha hắn. A di lắp bắp nói cho Ngụy Khải Ân, đây là thái thái đại thiếu gia cưới, đại thiếu gia ra tay không biết nặng nhẹ, không cẩn thận đánh người đến ngất đi.

Ngụy Khải Ân vẻ mặt thống khổ nhìn chằm chằm Ngụy Tề Diệp cuộn trên giường.

“Ta đã nói rõ ràng với ngươi, các ngươi vì cái gì lại muốn cướp y đi? Ta đã nói, Ngụy thị ta có thể không cần, ta thậm chí chủ động chọn nghề y, chuyện công ty ta có thể một chút cũng không chạm vào, như vậy ngươi không thể thỏa mãn sao?”

Ngụy Tề Diệp nhìn Ngụy Khải Ân trên trán gân xanh bạo khởi, sợ tới mức run rẩy.

“Nhan Trạch, là Nhan Trạch sao, ta cho ngươi, cho ngươi, ngươi buông tha ta được không?”

Ngụy Khải Ân cảm thấy Ngụy Tề Diệp quả thực khờ dại buồn cười, hắn bất đắc dĩ cười khổ.

“Ngươi là người chết rồi, sao ta buông tha ngươi. Huống hồ cũng không cần ngươi cho, trước nay y cũng không phải người của ngươi!”

Không chỗ trốn Ngụy Tề Diệp lại một lần bị tiêm thuốc an thần, sau đó biểu tình vặn vẹo ngủ rồi. Ngụy Khải Ân vẻ mặt âm trầm nhìn hắn ngủ, hung tợn nghĩ: Quãng đời còn lại ngươi nằm trên giường chờ chết đi!

Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng, Nhan Trạch thần sắc phức tạp do dự đứng ở cạnh cửa nhìn chằm chằm hắn, sau đó chậm rãi đi tới.

“Ngụy Khải Ân, học trưởng, có chuyện gì em nên biết sao?”

Ngụy Khải Ân không biết Nhan Trạch ở ngoài cửa, tức khắc nhụt chí ngồi lại ghế, hối hận vừa rồi không nên nói nhảm nhiều như vậy. Hắn rũ đầu nhìn chằm chằm giày Nhan Trạch, suy nghĩ về tới mùa hè hai năm trước.

Hiếm khi về nhà cũ Ngụy Khải Ân cao hứng vô cùng, vui vui vẻ vẻ tìm Ngụy Tông Xương khoác lác. Hắn đã có thứ muốn có được, sau này Ngụy thị hắn một chút cũng không chạm vào, một đồng cũng không cần. Hắn cũng nguyện ý người một nhà sau này có thể hòa hòa khí khí ở chung, như câu Ngụy Tông Xương treo ở bên miệng “Quá khứ để nó qua đi.”

Cơm xong, Ngụy Tề Diệp lòng đầy hồ nghi mang rượu tới tìm Ngụy Khải Ân tâm sự, thế nào cũng phải hỏi rõ ràng cái gì làm Ngụy Khải Ân kiên quyết như vậy. Uống quá nhiều hấn không cảnh giác, ra vẻ thần bí nói cho Ngụy Tề Diệp, “Là người em thích!”

Ngụy Tề Diệp bên người hàng năm oanh oanh yến yến có chút khinh thường, rót rượu nói, “Nữ nhân dạng gì lợi hại như vậy?”

Say đến khuôn mặt đà hồng Ngụy Khải Ân lắc đầu, nói chuyện có chút cắn đầu lưỡi, “Không phải nữ nhân, là nam nhân!”

“Nam nhân? Vậy vô pháp sinh con!”

Sinh hoạt cá nhân tương đối xuất sắc Ngụy Tề Diệp tự nhiên hưởng qua tư vị nam hài nhi, nhưng hắn vẫn cảm thấy ánh mắt đệ đệ có chút không phóng khoáng. Ngụy Khải Ân lắc lắc rượu trong tay, hàm hàm hồ hồ:

“Cũng không là nam nhân đầy đủ, hình như y là người song tính, có lẽ sau này có thể cùng em sinh bảo bảo.”

Lúc ấy uống hôn đầu Ngụy Khải Ân nhất thời nói hết về Nhan Trạch cho Ngụy Tề Diệp. Ai ngờ không mấy tháng, nam hài tâm tâm niệm niệm tính toán đuổi theo bỗng biến mất, quay đầu liền ở bệnh viện thấy được Nhan Trạch bị đánh đến xỉu. Hơn nữa càng không nghĩ tới chính là y đã biến thành chị dâu mình. Hắn thống khổ canh giữ giường bệnh Nhan Trạch một đêm, đau khổ thơ ấu cùng ái nhân chịu thương tổn cùng tới, cừu hận một đêm đẩy người thật vất vả từ vũng bùn bò dậy lại một lần đẩy xuống. Hết thảy đều trùng hợp như thế, rất nhanh hảo ca ca cho hắn cơ hội báo thù.

Ngụy Khải Ân nhớ tới Nhan Trạch một năm thống khổ đều là hắn nhất thời nói lỡ mang đến, trái tim như bị người nắm vô pháp thở dốc. Hắn gắt gao nắm đầu tóc, mắt huyết hồng còn gắt gao nhìn chằm chằm giày y, sợ y sẽ hận mình, sẽ rời đi.

“Thực xin lỗi, tất cả đều là anh sai, em đã chịu thương tổn, tất cả đều là anh làm hại. Nếu em hận anh, anh lại cho em cơ hội, anh cứu em ra, đưa em rời đi, đến nơi em muốn đi…”

Đôi giày chậm rãi đến gần, hai tay ấm áp nắm tay hắn, “Anh đã cho em cơ hội rời đi một lần, đáp án lúc ấy em đã nói cho anh, sau này không cần nhắc lại.”

Ngụy Khải Ân không thể tin tưởng ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện Nhan Trạch sớm đã rơi lệ đầy mặt, y ôm hắn, run run hỏi:

“Anh thích em, anh yêu em, sao không nói sớm cho em? Em có thể bồi anh, em có thể chia sẻ thống khổ của anh, em có thể cùng anh chạy trốn… Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, những người này, những việc này có là gì?”

Chôn ở trong lòng Nhan Trạch, Ngụy Khải Ân chậm rãi run run lên, thút thít nức nở. Mấy năm nay thống khổ tra tấn nháy mắt theo cuồn cuộn chảy xuống nhiệt lệ, cuối cùng cảm giác được giải thoát. Ngụy Khải Ân ôm ái nhân khóc như trẻ con:

“Được, anh mang em đi!”

Hôm nay muốn quang minh chính đại đi ra bệnh viện không có khả năng, hắn và Nhan Trạch thương lượng quyết định ngày mai tới đón y ra ngoài, đến lúc đó lấy một bộ áo blouse trắng nguỵ trang, muốn ra ngoài sẽ đơn giản hơn. Ngụy Khải Ân khóc đến đôi mắt sưng đỏ trước khi đi còn lải nhải dặn dò:

“Ngụy Tề Diệp mới vừa tiêm thuốc, buổi tối sẽ không tỉnh, em lên giường nghỉ ngơi đi, trên ghế sao ngủ ngon được? Ngày mai em tới WC sớm một chút tìm anh, anh nhất định ở đó chờ em!”

Nhan Trạch cũng muốn cùng Ngụy Khải Ân ở chung một lát, nhưng thời gian sắp không còn kịp, chỉ chốc lát bác sĩ kiểm tra phòng sẽ tới, y thúc giục:

“Không có việc gì, anh đi nhanh đi, em đều nhớ rõ!”

Nhan Trạch nhìn theo Ngụy Khải Ân chui vào một đám bác sĩ áo blouse, sau đó theo đoàn người vào thang máy. Nhan Trạch đứng ở cạnh cửa thở một hơi, đột nhiên cảm thấy bụng nhỏ truyền đến một trận đau đớn, y cuống quýt nắm chặt tay, trước mắt tối sầm, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.