PEdit: MOE (Thiên Ngọc)
Ngày hôm sau, Ngụy Khải Ân quả nhiên sáng sớm đi làm. Ngụy Tề Diệp bên kia mời hộ sĩ chuyên môn chăm sóc. Nhan Trạch chỉ cần lúc lão tiên sinh đến bệnh viện thì y lộ mặt là tốt rồi. Cho nên cả ngày cũng chỉ có y một người ngốc tại chung cư. Nhan Trạch tiễn đi nam nhân nhão nhão dính dính, xác định mục tiêu vào thư phòng.
Ở nhà cũ y không biết tin tức, hiện giờ Ngụy Khải Ân không hạn chế, thế là y mở rmáy tính, gõ tình hình Ngụy thị, Ngụy Tông Xương. Tin tức trên mạng nhiều vô số, Nhan Trạch mở vài trang chưa thấy tin hữu dụng, bất quá y đột nhiên thấy được một ảnh chụp, tiêu đề tin tức: “Đại hội khai mạc môi giới thương nghiệp, phu nhân Ngụy thị lần đầu lộ diện, kinh diễm tứ phương!”
Nhan Trạch nhìn tiêu đề và thời gian, cư nhiên là mười mấy năm trước, lại kéo lớn bức ảnh nhìn kỹ, nữ nhân đứng bên người Ngụy Tông Xương nhìn như thế nào cũng không phải cùng một người trong ảnh ở thư phòng lão tiên sinh. Nếu đây mới là Ngụy phu nhân, vậy người trong ảnh thư phòng là ai?
Nhan Trạch lẳng lặng nhìn nữ nhân đoan trang khéo léo trên ảnh chụp, trong lòng buồn bực, sao cảm giác có chút quen mắt?
Suy tư không có kết quả, Nhan Trạch lại xem vài trang, còn trong lúc vô tình thấy được tin tức liên quan tới Hứa thị. Hứa thị vẫn luôn cùng Ngụy thị có quan hệ cá nhân không tồi, có tin tức cũng không lạ. Nhan Trạch thế mới biết thì ra Hứa thị chủ yếu là nghiên cứu phát minh dược phẩm máy móc y tế, hiện giờ trên cơ bản là con gái lớn Hứa gia Hứa Tiêu Tiệp tiếp quản công ty. Tin tức nói công ty Hứa Tiêu Tiệp thành công nghiên cứu phát minh một loại máy giải phẫu xuất ngoại, Nhan Trạch hiểu biết không nhiều lắm, đọc đọc liền qua trang.
Nhìn nửa ngày, Nhan Trạch không thể làm rõ trong ngoài Ngụy gia đến tột cùng là chuyện như thế nào, xem máy tính mệt mỏi tùy tiện cầm một quyển sách trên kệ đọc.
Ngụy Khải Ân vốn mỗi ngày đều hơn nửa đêm mới về nhà, hôm nay thái độ khác thường, vừa đến giờ tan tầm liền vội vội vàng vàng cởϊ áσ blouse muốn về nhà. Kết quả bị giải phẫu ngoài ý muốn kéo lại, chờ hắn về đến nhà sắp 10 giờ. Hắn mở cửa chung cư, phòng khách đen thui không mở đèn, trong lòng lộp bộp một chút, sau đó nhìn đến từ thư phòng có ánh đèn mới thở nhẹ một hơi.
Hắn đổi giày, rón ra rón rén đẩy cửa thư phòng, Nhan Trạch ôm một quyển 《 Bộ phận giải phẫu học 》 nghiên cứu, trong chốc lát nhíu nhíu mi, trong chốc lát cắn đầu bút trong tay, cùng hắn đã từng ở thư viện gặp y giống nhau như đúc, vừa nhớ tới hình ảnh quá khứ, ngực hắn ấm áp.
Nhan Trạch như thật sự gặp vấn đề nan giải, cắn đầu bút một hồi cũng chưa buông ra, thậm chí còn lộ ra đầu lưỡi, sau đó còn theo dấu răng trên đầu bút chậm rãi liếʍ láp lên. Nam nhân rình coi đột nhiên hạ bụng căng thẳng, vội vàng xấu hổ lên tiếng:
“Khụ khụ!”
Nhan Trạch cuối cùng buông lỏng ra đầu bút, vẻ mặt kinh hỉ cười:
“Anh đã trở lại? Sao về trễ như thế?”
“Ân, đột nhiên có giải phẫu, sau này anh về trễ em cũng đừng chờ, đi ngủ sớm một chút.”
Ngụy Khải Ân duỗi tay ôm người đi tới, chôn ở cổ y hít thật sâu hương vị nhớ mong một ngày, mới tiếp tục mở miệng:
“Muốn ăn cái gì, trễ như thế, gọi cơm hộp đi.”
Nhan Trạch có chút ngượng ngùng, “Em nấu cơm, hâm nóng là có thể ăn.”
Ngụy Khải Ân nhìn Nhan Trạch lại chui vào phòng bếp bận bịu, tức khắc lòng tràn đầy ấm dào dạt ngày xuân. Người khác đều nói trong nhà có lão bà hiền tuệ mới là hạnh phúc nhất, hiện giờ xem ra quả thật không sai. Chờ Ngụy Khải Ân cảm thán nhà có vợ hiền lấy lại tinh thần, đồ ăn đều chuẩn bị tốt, gà hầm nấm, cánh gà chiên Coca, bắp cải xào ớt, khoai tây sợi, sắc hương vị đều đầy đủ. Hắn bị cảm động đến nước mắt cùng chảy nước dãi cùng nhau rớt xuống.
“Tù nghệ của em thật tốt!”
Nhan Trạch gắp cho hắn hai đũa thịt gà, “Ở nhà thường là em nấu cơm, mẹ em không quá quản chúng ta, đệ đệ lại không, chậm rãi học biết, chỉ là lúc ở nhà cũ có a di, em không có cơ hội động thủ.”
Hiếm khi nghe được Nhan Trạch chủ động đề cập người nhà, Ngụy Khải Ân nghe thực nghiêm túc, thức ăn trong chén cũng không rảnh lo:
“Người nhà em, sau này em tính toán làm sao bây giờ?”
Nhan Trạch cười khổ, “Nếu bọn họ bán em đi, vậy sau này bọn họ không còn là người nhà!”
Nam nhân trầm mặc, nếu người nhà đẩy y vào hố lửa y sẽ không tha thứ, vậy đồng dạng hắn là đầu sỏ gây tội sao có thể hy vọng xa vời được thông cảm đâu?
Hai người cùng nhau thu dọn bàn ăn, thời gian đã khuya, Ngụy Khải Ân tắm rửa xong về trên giường cầm di động, vẻ mặt mênh mông. Nhan Trạch không biết hắn đột nhiên không cao hứng, tắm rửa xong chỉ mặc một cái áo sơ mi ra tới. Y bò lên giường, do dự một chút trực tiếp vượt tới trên người hắn. Ngụy Khải Ân bị y đột nhiên chủ động hoảng sợ, Nhan Trạch có chút cứng đờ cúi người dán đến bên tai hắn:
“Lão công, ăn xong cơm tối nên ăn em nga!”
Hạ thân bị mông Nhan Trạch ngồi xuống nháy mắt đứng dậy, cứng rắn làm mặt y càng đỏ. Hắn bóp chặt eo nhỏ, hung ác hỏi:
“Học nơi nào?”
Nhan Trạch thẹn thùng rũ mắt, nhỏ giọng, “Hôm nay em không cẩn thận ở trong máy tính anh phát hiện mấy bộ phim, hai nam nhân, không mặc quần áo.”
Ngụy Khải Ân ngượng, không nghĩ tới thứ mình thường dùng để tiết dục bị người bắt gặp, hắn ngạnh cổ:
“Đó không phải anh, có thể là virus… Em, em còn học cái gì?”
Hiếm khi thấy Ngụy Khải Ân xấu hổ, Nhan Trạch đột nhiên có điểm muốn cười, nhưng lại nhớ thương muốn dỗ nam nhân vui vẻ, ngoan ngoãn cởi hai cúc áo sơmi, lôi một bên vυ' từ cổ áo ra, còn ưỡn ngực uy miệng nam nhân.
“Lão công, ăn vυ'!”
Đầṳ ѵú to tròn ở nhũ thịt phát run, tao đến muốn mệnh. Nam nhân há mồm ngậm lấy một bên, thậm chí không đợi Nhan Trạch mời, liền cách một tầng áo mỏng vuốt ve một vυ' khác. Hai luồng vυ' đều lâm vào địch thủ, Nhan Trạch ưỡn ngực, ngẩng đầu càng nhiều yếu ớt bại lộ trước mắt hắn.
“Ô, thật thoải mái…… Lão công hút thật giỏi…… A a…… Đầu lưỡi thật nhanh…… Ân……”
Nhìn y vẻ mặt si mê, hắn một bên nhai lộng trong miệng đầṳ ѵú, một bên ảo tưởng có một ngày thật có thể hưởng sữa thì tốt rồi, thế là hắn hỏi như thế:
“Có phải sinh bảo bảo là có sữa hay không?”
Nhan Trạch ở trên giường quen đáp ứng nam nhân, há miệng đáp:
“Đúng vậy, sinh bảo bảo sẽ có sữa, đến lúc đó đều cho lão công uống!”
Ngụy Khải Ân vỗ vỗ hai luồng thịt phân lượng càng lúc càng lớn, thấp giọng:
“Tao như thế, sữa khẳng định cũng tao, đương nhiên không thể cho bảo bảo ăn! Còn có cái gì?”
Nhan Trạch còn không được ăn đủ vυ', lại không muốn phản bác nam nhân, thế là khóa cưỡi trên người hắn chậm rãi nhấc lên vạt áo, ngậm vạt áo ngoài miệng, hàm hồ:
“Mời lão công hưởng dụng!”
Hắn líu lưỡi, theo đùi y sờ lên eo tuyến hoàn mỹ.
“Tao hóa! Qυầи ɭóŧ cũng không mặc?”
Hắn nghĩ nghĩ, không thể lãng phí cơ hội Nhan Trạch hiếm khi chủ động, đĩnh eo vượt hướng lên trên đỉnh đỉnh:
“Tự em tới!”
Y ngồi ở trên người hắn lui về sau một chút, chớp mắt nhìn qυầи ɭóŧ hắn bị đỉnh đến cao cao, vừa thẹn vừa khϊếp nuốt nuốt nước bọt. Tay nhỏ câu lấy qυầи ɭóŧ ở nhân ngư tuyến, nhẹ nhàng kéo xuống. Đại gia hỏa hùng dũng oai vệ từ qυầи ɭóŧ bắn ra. Hai căn thịt hành song song, một cây đỏ tím dữ tợn, một cây đỏ tươi tú khí, đối lập quá mức tiên minh, Nhan Trạch nắm lấy cự căn, lẩm bẩm:
“Thật lớn!”
Nam nhân nào không thích khích lệ, Ngụy Khải Ân mỹ tư tư nắm Tiểu Nhan Trạch.
“Lão bà cũng không tồi.”
Nắm hai căn, Nhan Trạch nắm không hết, chỉ có thể dùng hai tay. Nam nhân cũng cảm thấy loại này chơi mới mẻ, cũng chủ động nắm tay y. Hai kê kê nóng bỏng hai dính sát nhau, lòng bàn tay cọ xát sờ hai thứ kia càng cứng càng nóng. Hai mã mắt còn róc rách chảy chất lỏng trong suốt.
Nhan Trạch ít trấn an chính mình, từ khi khai bao, du͙© vọиɠ cùng kɧoáı ©ảʍ đều chủ yếu đến từ hai huyệt, trong quá trình không an ủi dươиɠ ѵậŧ, cũng có thể chỉ dựa vào cắm huyệt là bắn ra. Nhưng hiện giờ cùng Ngụy Khải Ân khóa lại cùng nhau cọ xát, sung sướиɠ cùng thỏa mãn cũng không kém sung sướиɠ bị nam nhân cắm huyệt. Loại phương thức chỉ dựa vào nam căn được đến kɧoáı ©ảʍ làm y phá lệ hưng phấn, thân thể trắng nõn bại lộ bịt kín một tầng phấn.
Y híp mắt lung tung nghĩ: Thật kì diệu, giống như là hai nam nhân bình thường làʍ t̠ìиɦ!