Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Ngụy Khải Ân nghiêm túc ở trong lòng mô tả bộ dáng Nhan Trạch động tình. Đầu tóc rung động, khóe mắt phiếm hồng, thậm chí chau mày nhắm mắt đều làm lòng hắn say. Không đợi hắn thưởng thức xong, đột nhiên phát giác đùi ướt đẫm, khăn trải giường đã tích một vũng nước. Nam nhân ngẩn người, tùy tay sờ soạng huyệt một chút, quả nhiên lũ lụt, hắn véo véo eo nhỏ, bàn tay dính ướt tiến đến trước mắt y khẽ cười nói:
“Lão bà, em đái dầm!”
Nhan Trạch mới vừa mở mắt ra, liền nhìn đến đầu ngón tay kéo tơ dài ái muội, mặt đỏ lên, hoảng loạn che huyệt mình.
“Không, không phải nướ© ŧıểυ!”
“Không phải nướ© ŧıểυ, là cái gì?”
Y lắc đầu không muốn nói những lời mắc cỡ, Ngụy Khải Ân lại được một tấc lại muốn tiến một thước nhắm thẳng môi Nhan Trạch bôi.
“Không biết sao? Em nếm thử xem!”
Một cổ tao ngọt từ khóe môi vào miệng, Nhan Trạch bị hương vị chính mình huân đến đỏ bừng. Áo sơ mi trong miệng cắn không được, ủy khuất bẹp miệng:
“Là dâʍ ŧᏂủy̠, là tao bức chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠!”
Mắt thấy Nhan Trạch méo miệng lại muốn rớt nước mắt, vội vàng vươn đầu lưỡi nhất nhất liếʍ sạch da^ʍ thuỷ hắn bôi lên.
“Đừng khóc, ăn ngon!”
Trơ mắt nhìn Ngụy Khải Ân đem ngón tay dính đầy dâʍ ŧᏂủy̠ bỏ vào miệng, y tao đến ác hơn, vội vàng nắm tay hắn.
“Đừng ăn, rất dơ!”
Ngụy Khải Ân không nghe, trước mặt ánh mắt y ngập nước vươn đầu lưỡi liếʍ đến sạch sẽ.
“Không dơ, tao bức chảy nước thuyết minh nó muốn ăn đại dươиɠ ѵậŧ, ngoan, tự mình bỏ vào.”
Nhan Trạch nắm góc áo, quả thực bò nửa bước, nắm đại nhục bổng cao cao nhếch lên loát động hai cái, nhắm ngay tao bức xuống ngồi.
“A, ân…… Thật trơn, vào không được……”
Âm huyệt lầy lội trơn trượt, qυყ đầυ mới vừa nhắm ngay huyệt khẩu mấp máy, kết quả ngồi xuống liền dán hoa môi trượt đi rồi.
Ý xấu nam nhân không hỗ trợ, nhàn nhã dựa ngồi ở đầu giường nhìn y bận rộn.
“Thử lại xem, ân, đỡ ổn.”
Một tay tách ra hai cánh hoa bị dâʍ ŧᏂủy̠ tưới thấu, một tay gắt gao cầm kê ba, Nhan Trạch lăn lộn đến một thân mồ hôi cắn môi cuối cùng ăn vào. Cự vật ở nhục đạo trơn ướt tiến vào thông thuận, tiếng nước tư tư, y chống cơ bụng hắn, nửa quỳ chậm rãi hạ xuống. Cuối cùng cảm giác chạm được đáy, y hô một hơi, cúi đầu vừa thấy, kinh hãi:
“Sao còn dư như thế?”
Dưới thân thình lình còn có nửa căn hoàn toàn bại lộ trong không khí.
Đại điểu thoải mái cực kỳ, Ngụy Khải Ân mắt thấy y lại muốn lùi bước, vội vàng bắt lấy eo y đĩnh hông nhắm thẳng hoa tâm đâm.
“Không nhiều lắm, tao bức nhiều lần đều có thể ăn vào.”
“A ân…… Chờ một chút, không được, a…… Đừng đυ.ng phải…… A a a……”
Cung khẩu co dãn mười phần bị đâm tê mỏi, Nhan Trạch sợ hãi muốn chạy, nhưng nam nhân nắm eo chặt vô cùng, thậm chí còn phối hợp y chống đối đâm hướng dươиɠ ѵậŧ. Y bị đỉnh đến kí©ɧ ŧɧí©ɧ hoàn toàn không có hoạt động đường sống. Dâʍ ŧᏂủy̠ văng khắp nơi, phụt một tiếng, tử ©υиɠ quen hoan ái rất nhanh thả lỏng, Ngụy Khải Ân đột nhiên đỉnh lên trên, mượn trọng lực nháy mắt hoàn toàn nhét vào huyệt thịt.
“A a a a a…… Phá……”
Cung khẩu xé mở, một cổ kɧoáı ©ảʍ đánh úp lại, Nhan Trạch sợ hãi bị cắm hư véo chặt cánh tay hắn. Nháy mắt tới đỉnh, theo khe hở trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt âm mao hắn, tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn đầy ngực bụng hắn.
Cung khẩu mở ra, Ngụy Khải Ân ngược lại không nóng nảy, đỡ người bị thao hóa chống vách tường tinh tế nghiền ép, hưởng thụ huyệt đạo cao trào run rẩy mυ'ŧ vào tưới dâʍ ŧᏂủy̠.
Trong bụng ẩn ẩn truyền đến kɧoáı ©ảʍ không dứt, Nhan Trạch khẽ nhếch miệng nhỏ, còn thường thường bị nghiền cọ run run một chút, vẻ mặt thất thần thoạt nhìn phá lệ mê người. Cảm thụ được hành thân nhảy lên, Nhan Trạch mới hồi phục tinh thần lại, ôm nam nhân mềm như bông mà kêu nam nhân:
“Lão công…”
Ngụy Khải Ân đối miệng nhỏ y thò qua dùng sức hút một ngụm, phát ra ba một tiếng, sau đó dán hai cánh môi ướt mềm muộn thanh:
“Anh còn chưa sướиɠ đâu!”
Nhan Trạch dụ hoặc mà không tự biết liếʍ liếʍ môi tê dại, giọng khàn khàn:
“Kia lão công động động sao, động động liền thoải mái……”
Bàn tay to theo eo nhỏ trượt tới mông quá phận trơn mềm, Ngụy Khải Ân dùng sức xoa xoa mềm thịt đầy tay.
“Không phải em phục vụ anh sao?”
Nhan Trạch nhấp nhấp môi nghĩ nghĩ đột nhiên khơi mào cười thẹn thùng.
“Hảo! Em tự mình động……”
Tay nhỏ ôm vai hắn, y nửa quỳ trên người hắn chậm rãi nâng lên thân mình, khí cụ bọc một tầng thủy quang trong suốt chậm rãi rời khỏi nửa căn, y cắn môi cảm giác tới lúc liền hạ thân, đột nhiên buông tay ngồi xuống, phụt một tiếng lại nuốt trọn cự văn thô to trở về.
“Ô…… Thật sâu a, a…… Muốn phá…… Thật thoải mái……”
Đây là Nhan Trạch lần đầu tiên tự nắm giữ tiết tấu tính ái khi nhẹ khi mạnh khi nhanh khi chậm, còn cố ý lắc mình làm nhục vật thô to đâm nơi ngứa nhất. Kɧoáı ©ảʍ liên miên trở lại, Nhan Trạch tìm được bí quyết, lắc mông tự đắc ý vui vẻ cưỡi nam nhân chơi.
“A ân…… Thật thoải mái…… Hiện tại là, là em thao lão công nga…… Dùng tao bức thao đại dươиɠ ѵậŧ lão công…… Ân a…… Sướиɠ quá……”
Ngọt nị ngâm nga nhắm thẳng mặt Ngụy Khải Ân phun. Hắn nhìn y quần áo mở lớn, dâʍ đãиɠ cưỡi trên côn ŧᏂịŧ, Ngụy Khải Ân thở gấp, đột nhiên cảm thấy tự tìm khổ ăn. Động tác y thong thả không đủ cho hắn tiết hỏa, bộ dáng dâʍ đãиɠ ngược lại đốt dục hỏa càng lớn. Nam nhân như phát tiết chụp hai bàn tay lên hai luồng thịt mông như đại màn thầu.
“Đừng lo một mình sướиɠ, thao nhanh lên!”
Bị đánh tiểu huyệt co rụt lại, Nhan Trạch kinh hô một tiếng lập tức nhanh hơn tốc độ đong đưa. Cẳng chân bủn rủn suýt nữa chống đỡ không được.
“Ân a…… Lão công, đủ, rất nhanh sao…… Thoải mái hay không…… Ân ân……”
Trong phòng vang lên tiếng đánh thân thể rõ ràng. Dâʍ ŧᏂủy̠ từ nơi hai người kết hợp văng khắp nơi, âm mao ướt thành từng sợi đen đặc chọc ngoài hoa môi non nớt, như từng cây ngân châm. Nhan Trạch kích động không cảm thấy đau, ngược lại bị cọ càng thêm sảng khoái, kẹp chặt huyệt càng lắc càng nhanh, hai luồng vυ' đều lắc ra tàn ảnh.
“Ô a…… Thật thoải mái…… Ân ân…… Mệt mỏi quá a…… Ân a, không, không sức lực……”
Tao huyệt càng bọc càng chặt, mắt thấy sắp lại cao trào, y dần dần chậm lại. Tư thế kỵ thừa thật sự quá mệt mỏi, eo y bủn rủn, đùi phát run, cư nhiên gần cao trào dừng lại.
“Mệt mỏi quá, ô…… Rất muốn…… Lão công, lão công……”
Nghiêm túc liếʍ láp mồ hôi trên cổ y, Ngụy Khải Ân bất đắc dĩ cười cười, sủng nịch nâng lên phì mông, dựng thẳng eo nhanh chóng va chạm. Mưa rền gió dữ đánh sâu vào làm Nhan Trạch hoàn toàn xụi lơ trong ngực, mềm mụp một đoàn treo trên vai hắn, miệng nhỏ chảy nước miếng chỉ biết ê ê a a kêu lão công. Vách tường bị mãnh công mấy chục cái, Nhan Trạch cuối cùng lại tiết một lần, miệng ở trên phía dưới chỉ biết hư rớt chảy nước. Nam nhân thừa dịp tiểu bức quấn chặt, bóp chặt y cắn răng gia tốc lao tới. Hai trứng bạch bạch đong đưa chụp đỏ hoa huyệt. Cuối cùng ở lao tới hơn trăm cái, lại một lần cấy hạt giống vào vào thổ nhưỡng.
Nhan Trạch mơ hồ nghe âm thanh Ngụy Khải Ân động tủ đầu giường, y vội vàng kéo lại nam nhân.
“Lão công, đừng nhét, trướng ở bên trong thật là khó chịu.”
Ngụy Khải Ân hiện giờ vì kế hoạch sinh bảo bảo, mỗi ngày bắn tinh liền cưỡng bách Nhan Trạch dùng khiêu đản lấp kín, rồi mới mấy giờ sau lấy lý do giúp y lấy khiêu đản ra, theo nùng bạch róc rách chảy xuống cắm tiểu bức, khiến y mỗi ngày đều mệt không thôi. Ai ngờ Ngụy Khải Ân nghe được Nhan Trạch nói cũng không phản đối, từ bỏ lấp tinh, hắn ôm chặt người buồn ngủ nói:
“Được, anh không rút ra!”
Nhan Trạch khóc không ra nước mắt, nhưng sau đó mặc y nói thế nào, hắn đều không đáp ứng, như thật sự ngủ rồi.
Nhan Trạch ở chung cư nam nhân qua nửa tháng thanh nhàn thoải mái, ban ngày trong nhà không ai y liền độc sách, trộm xem một chút “Tư liệu giải phẫu” của Ngụy Khải Ân. Buổi tối làm tốt cơm chờ hắn trở về, hai người cơm nước xong lại làm vận động liền có thể nhão nhão dính dính ôm nhau ngủ.