NTR Thúc Tẩu

Chương 16: Sáng sớm em chồng ăn uống

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Nhan Trạch không phòng bị, đột nhiên bị hắn ôm đến bồn rửa tay lạnh lẽo, bị lạnh nhắm thẳng ngực nam nhân chui.

“Tê, lạnh…”

Ngụy Khải Ân ôm ôm y, phủi tay lấy khăn lông treo ở bên cạnh lót trên bồn rửa tay, lại mới thả người lên. Hắn sủng nịch cười nhéo nhéo chóp mũi y.

“Kiều khí!”

Nhan Trạch còn ngứa, nhất thời cũng không rảnh lo nam nhân trêu đùa, gót chân câu lấy eo hắn kéo, đồng thời còn ưỡn ngực nắm đầṳ ѵú uy hắn.

“Lão công, ăn vυ'!”

Một tia lý trí Ngụy Khải Ân cuối cùng đứt gãy, cúi đầu một ngụm ngậm đầṳ ѵú hồng diễm diễm tính cả hơn phân nửa tao vυ' vào miệng. Vυ' vốn không cảm thấy khác thường trải qua nam nhân mấy ngày không ngừng dạy dỗ, hiện giờ đã trở nên đặc biệt mẫn cảm mê người. Chẳng sợ chỉ nhẹ nhàng thổi quầng vυ' một hơi, tao đầṳ ѵú mẫn cảm nháy mắt đứng thẳng, sung huyết bành trướng ước chừng lớn gấp hai đầṳ ѵú nam nhân bình thường. Đầu tròn xoe ướt đẫm chuế ở nhũ thịt tuyết trắng, làm người càng thêm động lòng.

Ngụy Khải Ân một bên hút vυ' tư tư có tiếng, một bên còn dùng ngón tay niết kẹp một vυ' khác bị vắng vẻ. Nhan Trạch vốn là động tình dựa vào trên gương rung động phát ra âm thanh càng tao lãng. Hai luồng thịt truyền đến sảng khoái cùng thỏa mãn càng thêm làm tao bức hư không. Ngày ngày hoan ái đã hình thành một loại phản xạ có điều kiện, chỉ cần nam nhân chạm vυ' một chút, tiểu huyệt dâʍ ɭσạи cơ khát run rẩy mấp máy. Huyệt khẩu bị thao đến đỏ tươi không ngừng khép mở muốn ăn cái gì, chỗ sâu trong nhục đạo tao ngứa như bị vô số con kiến cắn, làm người khó có thể chịu đựng. Nhan Trạch khẽ nhếch miệng nhỏ vươn ra một đoạn đầu lưỡi, miệng ô ô kêu lão công, hai chân cuốn eo nam nhân càng càng, như tiểu thú động dục đĩnh huyệt ướt đẫm hướng hạ bụng hắn.

Ngụy Khải Ân cũng bị nghẹn khó chịu, ăn vυ' rút ra một bàn tay nắm nhục cụ trướng đến đỏ tím hoạt động vài cái ở da^ʍ động ướt mềm, nhắm ngay lỗ nhỏ khép mở thao vào. Phụt một tiếng, dâʍ ŧᏂủy̠ bị kể xâm nhập ép đến độ theo khe hở chảy ra.

“Tê! Sao còn chặt như thế?”

Ngụy Khải Ân bị mị thịt điên cuồng co rút kẹp đến da đầu tê dại, phủi tay chụp phì mông hai bàn tay.

“Tiểu tao hóa, thả lỏng chút, lão công sắp bị em kẹp bắn!”

Nhan Trạch bị kɧoáı ©ảʍ lấp đầy kí©ɧ ŧɧí©ɧ chảy nước mắt, kiều khí lôi kéo cánh tay Ngụy Khải Ân muốn hắn ôm.

“A…… Tiến, vào được, lão công, lão công thật lớn…… Ô a…… Là lão công quá lớn, thật trướng……”

Ngụy Khải Ân bị tiểu mỹ nhân trong ngực rơi lệ ướŧ áŧ câu đến lớn một vòng. Cúi người ôm y đâm vào rút ra. Hiện giờ nam nhân kinh nghiệm phong phú học xong kỹ xảo chín nông một sâu, dán nhục huyệt mẫn cảm nhẹ cọ xát vài cái. Lúc y bị kɧoáı ©ảʍ nửa vời tra tấn sắp chịu không nổi, hắn tàn nhẫn va chạm tử ©υиɠ, cái bụng đều đâm ra hình dạng, Nhan Trạch ngọt nị thở dốc cất cao biến thành thét chói tai, lại dính dính dán hắn kêu:

“Quá sướиɠ…… Thao sướиɠ chết…… Lão công, còn muốn!”

Nam nhân bị Nhan Trạch kêu vài tiếng lão công đầu quả tim thẳng phát run, vội vàng ngăn chặn miệng nhỏ càng ngày càng sẽ câu dẫn người. Một bên đĩnh eo công cẩu, một bên theo tiết tấu thao huyệt duỗi lưỡi dài đầu đồng dạng thao lộng miệng nhỏ ngọt tư tư. Tao mị rêи ɾỉ trở nên hỗn độn không rõ, hai miệng trên dưới đều bị công chiếm đều róc rách chảy nước ra ngoài.

Hai miệng nhỏ đều bị thao lầy lội, tứ chi y quấn trên người nam nhân càng quấn càng chặt. Cuối cùng toàn bộ trọng lượng đều treo trên cơ thể Ngụy Khải Ân thấm mồ hôi. Nam nhân thường xuyên rèn luyện còn cảm thấy nhẹ nhàng, nâng người trong ngực không giảm tốc độ ra vào. Trong không khí quanh quẩn tiếng thân thể bạch bạch ngược lại càng lúc càng nhanh, cuối cùng hạ thể hai người gắt gao tương liên xuất hiện tàn ảnh. Bọt ở hạ thể bị chụp đánh càng ngày càng nhiều, nhục đạo bị cọ xát như nổi lửa, Nhan Trạch quấn chặt nam nhân trước người, đột nhiên cong người lên. Lúc nam nhân lại một lần đυ.ng phải tử ©υиɠ, thân thể run rẩy, kẹp chặt lại, dâʍ ŧᏂủy̠ phun trào, trước mắt trống rỗng bước lên lần đầu tiên cao trào trong hôm nay.

Y thét chói tai bị nam nhân nuốt vào trong miệng, dâʍ ŧᏂủy̠ tưới qυყ đầυ. Ngụy Khải Ân bị kẹp kêu lên một tiếng, hắn không màng trùng điệp tao thịt giữ lại vội vàng rút ra đại điểu từ động đào nguyên, hắn không tính toán kết thúc chiến đấu sớm như thế. Ngày mai hắn phải về bệnh viện đi làm, không thể lúc nào cũng ôm người trong lòng, hôm nay hắn phải ăn đủ.

Ngụy Khải Ân sợ Nhan Trạch kiều khí trứ, tùy tiện xoa xoa còn người run rẩy, xoay người lại ôm y về giường mềm mại. Hắn gắt gao ôm y ngửi ngửi, thậm chí dùng sức ngửi tóc dán bên tai cùng dưới nách, chờ Nhan Trạch dần dần khôi phục thanh tỉnh mới cười xấu xa hỏi y:

“Trên người tao lão bà sao thơm như thế?”

Nhan Trạch phát tiết một lần còn còn cơ khát nhiều, cũng khôi phục thẹn thùng. Y nhẹ nhàng đẩy đẩy kẻ dán dưới nách mình cố ý phát ra âm thanh dùng sức ngửi hương vị.

“Cái gì thơm, rõ ràng chúng ta đều dùng sữa tắm giống nhau.”

Đè lại hai tay nhỏ dục cự còn nghênh, Ngụy Khải Ân cười xấu xa nói:

“Đúng vậy, rõ ràng đều là sữa tắm giống nhau, chẳng lẽ trên người tao lão bà ẩn dấu thứ tốt?”

Chóp mũi phun nhiệt khí dán Nhan Trạch trượt xuống dưới, sau đó dán đến côn ŧᏂịŧ y nửa mềm xuống ngừng lại. Hắn cố ý đối kê kê ngửi ngửi, rồi lại dùng mũi đỉnh đẩy ngọc hành tiến đến hoa huyệt dùng sức ngửi, cười khẽ nhướng mày nhìn về phía Nhan Trạch vẻ mặt còn mơ hồ.

“Tìm được rồi!”

Không đợi y biết hắn tìm được cái gì, Ngụy Khải Ân một ngụm ngậm lấy huyệt khẩu chảy dâʍ ŧᏂủy̠, hút y run lên, dâʍ ŧᏂủy̠ dũng đầy miệng. Ngụy Khải Ân nhìn chằm chằm Nhan Trạch vẻ mặt kinh ngạc nuốt xuống.