Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Sáng sớm, một tia nắng từ khe màn chiếu xuống giường đôi to rộng. Nhan Trạch muốn lật mình kết quả phát hiện không thể động đậy, bị nam nhân khác trên giường cuốn lấy kín mít. Y vừa mới xê dịch liền cảm giác được đồ vật nào đó còn cắm ở huyệt dần dần bành trướng, lại một lần căng đầy tiểu huyệt mềm xốp. Nhan Trạch mở ra đôi mắt buồn ngủ, xô đẩy ngực nam nhân muốn phun ra đồ vật cộm người.
Mắt thấy đã có nửa căn trượt ra đường đi, Ngụy Khải Ân còn chưa trợn mắt lại trảo một cái bắt được tay nhỏ đặt trên ngực, buồn bực:
“Ngoan, ngủ tiếp.”
Nhan Trạch quả thực không dám lộn xộn, sáng hôm qua y đã hưởng qua hậu quả mạnh mẽ giãy giụa rời giường. Y rõ ràng đã biết nam nhân này tuyệt đối ăn mềm không ăn cứng. Nhan Trạch ngửa đầu hôn hôn cằm hắn, mềm giọng làm nũng:
“Nhưng em muốn tắm rửa.”
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ tối qua hắn bắn vào ở huyệt suốt một đêm, sáng y tỉnh lại cảm thấy nghẹn trướng chịu không nổi.
“Được, anh ôm em đi.”
Từ kho hai người dọn ra ngoài ở, trừ bỏ chuyện trên giường, Ngụy Khải Ân hiếm khi không đáp ứng Nhan Trạch. Tuy hắn thật sự rất muốn ngủ nướng, nhưng tẩu tẩu tắm rửa đương nhiên càng quan trọng. Thế là hắn nâng mông mông từ trên giường đứng lên, nơi riêng tư hai người còn tương liên ôm y tới phòng tắm trong phòng ngủ.
Bồn tắm ào ào xả nước, Ngụy Khải Ân thật cẩn thận đặt Nhan Trạch lên gạch, làm y đỡ vách tường bày ra tư thế hai chân mở lớn. Vòi hoa sen phun nước rõ ràng ấm áp, toàn bộ thân mình Nhan Trạch bạch oánh oánh bị huân đỏ. Hiện giờ trụ bên ngoài không sợ bị người phát hiện, Ngụy Khải Ân càng ngày càng không kiêng nể gì, luôn bày y ra các loại tư thế thực cảm thấy thẹn, nói một chút lời hạ lưu, mỗi lần đều làm Nhan Trạch xấu hổ không thôi.
“Em, em có thể, tự mình làm!”
Nhan Trạch nâng mắt xin tha nam nhân, hiện giờ hai người đều trần như nhộng, nếu lại nhiều ngốc, có thể chút nữa lại muốn…
Ngụy Khải Ân nhìn y xấu hổ đến đỏ rực, trong lòng rất thích thú, vội vàng khom lưng hôn hôn môi y.
“Ngoan.”
Tay to chứa sữa tắm xoa ra bọt biển, cẩn thận bôi lên cơ thể trắng nõn đầy dấu vết hồng tím.
Tay hàng năm cầm dao phẫu thuật có vết chai hơi mỏng, bọt biển lại trơn trượt, một loại tê tê dại dại từ bàn tay to sờ qua nổi lên. Nhan Trạch run nhè nhẹ nổi một thân nổi da gà. Bàn tay to mơn trớn mảnh dài cổ, xương quai xanh, cuối cùng kéo bọt biển đánh vòng trên vυ' hồng diễm, còn cố ý dừng lại chỗ dấu răng đêm qua hắn lưu lại trong chốc lát. Nhan Trạch xấu hổ buồn bực, bẹp miệng đang muốn đẩy nam nhân trêu cợt mình, hắn lại đột nhiên bắt được hai viên đầṳ ѵú sáng hồng cứng rắn. Kɧoáı ©ảʍ điện giật làm y không khỏi kinh hô một tiếng. Ngụy Khải Ân rèn sắt khi còn nóng, nắm hai viên đậu phiếm thủy quang đỏ tươi nhanh chóng khảy lên.
“Thật tao, đầṳ ѵú lại cứng!”
Nhan Trạch nhịn xuống sung sướиɠ ở ngực, cong lưng muốn trốn, vừa vặn sau lưng là vách tường, y có thể trốn nơi nào đâu?
Chơi đủ rồi, Ngụy Khải Ân tiếp tục mang theo bọt biển trượt xuống bụng. Ngón trỏ chui vào rốn nho nhỏ, ái muội lại da^ʍ uế bắt chước động tác giao cấu. Nhan Trạch bị câu chịu không nổi, dựa vào vách sắp trượt xuống đất, Ngụy Khải Ân vội vàng vươn một bàn tay thăm vào giữa hai chân y. Hoa huyệt ướt mềm hoàn toàn ngồi trên tay nam nhân. Trên đùi rõ ràng còn không ngừng chảy tϊиɧ ɖϊ©h͙, tao huyệt chín hồng nháy mắt bị đại chưởng chứa đầy bọt biển đánh thức. Cảm nhận được từ huyệt tâm dâng lên mãnh liệt dục triều, y thẹn quá thành giận, há mồm cắn vai hắn.
Nhan Trạch đau lòng hắn, cắn vai ngạnh bang bang không nỡ dùng sức, như mèo ngậm cơ bắp gặm nhẹ. Ngụy Khải Ân cảm thấy buồn cười, một tay khác trực tiếp bắt côn ŧᏂịŧ y dựng thẳng.
“Sao em không nói lý như thế, rõ ràng em ngồi trên tay anh phát lãng, còn muốn cắn anh?”
Nhan Trạch bị sờ thoải mái, dựa vào đầu vai hắn từ trong lỗ mũi phát ra sảng khoái hừ hừ:
“Anh rõ ràng, cố ý!”
“Được được, anh không lộng em, mở chân, anh giúp em lấy tϊиɧ ɖϊ©h͙ bên trong ra tới!”
Ngụy Khải Ân lời lẽ chính đáng đáp ứng, lại chỉ buông lỏng tay nắm ngọc hành. Tay nhéo tao bức trực tiếp tách ra hai mảnh hoa môi phì đô đô, dò hai ngón tay vào nhục huyệt. Huyệt thịt được nam nhân ngày đêm tưới đỏ diễm mê người, ngay cả hai ngón tay cắm vào có thể cảm nhận được mị thịt chen chúc ân cần. Nhục đạo ướt mềm kiều nộn lại tao lãng, nghiễm nhiên đã trở thành danh khí một ngụm khó có. Nhan Trạch cảm thụ xúc cảm ngón tay, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Hai ngón tay trùng điệp mềm thịt moi đào sờ soạng, chậm rãi mang ra tanh nùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ giấu ở nếp uốn. Nhan Trạch bị hai ngón tay lăn lộn đến gần cao trào, cố tình Ngụy Khải Ân bày ra vẻ mặt nghiêm túc, như thật sự chỉ muốn giúp y tẩy huyệt mà thôi, làm y muốn oán giận hắn cũng tìm không ra lý do.
Dẫn ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, Ngụy Khải Ân tô lên một tầng bọt biển dưới bụng y, sau đó tỉ mỉ giúp Nhan Trạch rửa sạch côn ŧᏂịŧ, hoa huyệt, thậm chí cúc hoa giấu ở cánh mông cũng không buông tha. Bọt biển dần sạch, một hồi tắm tẩy hai chân Nhan Trạch đã bủn rủn, kê kê gắng gượng, nữ huyệt mấp máy phun nước, một bộ hoàn toàn động tình. Y căng đùi kẹp lấy tay Ngụy Khải Ân muốn rút ra, mềm như bông dựa nam nhân, miệng nhỏ dán bên tai kêu tên hắn.
“Khải Ân, học trưởng……”
Ngụy Khải Ân bị Nhan Trạch kêu nổi hỏa, bóp chặt cằm y hôn lên, môi mềm dính nước ướŧ áŧ. Ngụy Khải Ân như hôn không đủ, ngậm lấy hai cánh môi đỏ hút cắn, chờ y bị cắn kêu lên đau đớn, mới buông ra cánh môi, vươn đầu lưỡi thông đồng hồng lưỡi, nước bọt từ khóe môi nhỏ giọt. Đầu lưỡi đáng thương bị hắn hút tư tư vang. Ngụy Khải Ân chế trụ eo Nhan Trạch nhắm thẳng trên người hắn vặn vẹo, một phen cầm một đoàn nhũ thịt bị hắn khi dễ càng thêm no đủ.
“Muốn ai? Nói ra!”
Nhan Trạch bị hôn thở hổn hển, môi đỏ treo vài giọt nước bọt sáng lấp lánh, đôi mắt che hơi nước.
“Muốn, muốn học trưởng.”
Ngụy Khải Ân như không vừa lòng, một bên lôi kéo nãi châu trong lòng bàn tay, một bên đĩnh dươиɠ ѵậŧ đâm bụng y.
“Muốn ai?”
Đầṳ ѵú bị nắm cao dâng lên một trận kɧoáı ©ảʍ điên cuồng, Nhan Trạch ưỡn ngực đưa hai luồng thịt cho nam nhân.
“Ô a…… Muốn Ngụy Khải Ân, tiểu thúc, muốn, muốn học trưởng……”
Ngụy Khải Ân ra vẻ thất vọng buông ra vυ'.
“Vẫn không đúng, em nghĩ lại?”
Kɧoáı ©ảʍ đột nhiên mất, Nhan Trạch điểm mũi chân cọ hai luồng thịt trên người hắn, cọ đến đầu quả tim nam nhân phát ngứa.
“Ô, em không biết, học trưởng cho em, rất muốn, Khải Ân học trưởng, ca ca……”
Tuy Nhan Trạch mềm như bông kêu hắn ca ca thật sự thực mê người, nhưng Ngụy Khải Ân vẫn không nghe được đáp án muốn nhất. Hắn lui về sau một bước, trước mặt Nhan Trạch trông mong xoa động vài cái cự pháo, thấp giọng nhắc nhở:
“Cùng em sinh bảo bảo, em phải kêu cái gì?”
Nhan Trạch dựa vào gạch sứ sau lưng, trong đôi mắt ngập nước tất cả đều là không thể tin tưởng, thật cẩn thận xưng hô:
“Lão, lão công?”
Ngụy Khải Ân đột nhiên nâng mông y lên kéo vào ngực, lòng đầy vui vẻ cùng thỏa mãn sắp căng bạo trái tim nho nhỏ. Hắn tự nhận là tự năng lực khống chế tương đối ưu tú lúc này sắp khống chế không được khoé miệng nhếch lên.
“Tao lão bà ngoan!”