NTR Thúc Tẩu

Chương 12: Anh muốn cho em cơ hội lựa chọn

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Nhan Trạch mơ mơ màng màng bị Ngụy Khải Ân dắt ra WC, đột nhiên cảm giác bụng nhỏ thật trướng, lúc này mới phát giác hắn không lấy ra khiêu đản, y dán bên tai nam nhân thấp giọng oán giận:

“Cái kia không có lấy!”

Hắn lời lẽ chính đáng, “Anh sợ làm dơ váy em.”

Nhan Trạch ủy khuất bẹp miệng, “Vừa rồi rõ ràng anh nói…”

Ngụy Khải Ân ghé sát vào phản bác, “Lúc trước em còn rõ ràng đáp ứng anh không cùng người khác nói chuyện đâu!”

Y không còn lời gì để nói, đành phải buồn bực thừa nhận nam nhân trả thù.

Đại sảnh khách sạn hát múa, ăn uống linh đình, vào thời điểm náo nhiệt nhất, Ngụy Khải Ân làm thỏa đáng xong việc nên không còn tâm tư lưu lại nơi này, mang Nhan Trạch rời đi.

Mới vừa ra cửa, cô gái vội vàng đi tới, “Ngụy Khải Ân? Thật là cậu hả, tôi còn tưởng mình hoa mắt nhìn lầm.”

“Hứa tiểu thư, sao lại đến muộn, một hồi ba cô lại mắng!”

Ngụy Khải Ân cười ha hả chào hỏi nữ nhân kia. Nhan Trạch ở một bên nhìn biểu tình hắn thả lỏng, mẫn cảm đoán được quan hệ hai người không tệ lắm.

Lúc y lặng lẽ đánh giá nữ nhân kia, nàng cũng chú ý tới, “Vị này là?”

Ngụy Khải Ân không trả lời, mà là xoay người chặn tầm mắt nàng, cúi đầu thấp giọng nói với y:

“Em lên xe chờ anh.”

Tuy Nhan Trạch rất tò mò, nhưng không có lý do lưu lại, đành phải gật đầu lên xe.

Nhìn xe ngừng ở giao lộ, lúc này Ngụy Khải Ân mới dời tầm mắt đến trước mặt Hứa Tiêu Tiệp, cau mày trên dưới đánh giá xong vẻ mặt vô ngữ cười cười.

“Cô mặc thành như vậy? Cũng quá không cho ba cô mặt mũi đi, xem ra hôm nay chuẩn bị thân cận cho cô lại phải ngâm nước nóng.”

Hứa Tiêu Tiệp mặc áo sơ mi bình thường cùng váy bao mông, đùi mang tất chân đen, thật là không thích hợp tiệc tối, nhưng nàng hoàn toàn không để ý, tùy ý vẫy vẫy tay bỏ qua đề tài này.

“Ít nói nhảm! Nhưng còn cậu, Ngụy Tông Xương thả cậu ra tới, thuyết minh kế hoạch của cậu còn rất thuận lợi.”

Ngụy Khải Ân nhớ tới nhà cũ, sung sướиɠ cười cười, “Ít nhiều nhờ Hứa tiểu thư hỗ trợ.”

Hứa Tiêu Tiệp vô tâm cùng nam nhân tiếu lí tàng đao nhiều lời, đang muốn tìm lý do chạy, vừa lúc Hứa Thiếu Nghiệp lúc này từ trong chạy ra.

“Chị, sao chị mới đến, lão ba hỏi em thật lâu!”

Hứa Tiêu Tiệp nhanh chóng gật gật đầu với Ngụy Khải Ân thấp giọng, “Chúc cậu sớm ngày thành công.”

Quay đầu giận mắng em trai nhà mình không bớt lo:

“Em nhuộm tóc kiểu gì, xấu muốn chết!”

“Chị, chị còn nói em, chị lại mặc như vậy! Chờ lát nữa lão ba nhất định mắng chết chị!”

……

Ngụy Khải Ân nhìn hai chị em Hứa gia đi vào, thở một hơi đi tới xe ven đường.

Nhan Trạch ngồi ở ghế sau ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm Ngụy Khải Ân và cô gái kia. Y đoán không được hai người nói chuyện gì, chỉ có thể mơ hồ nhìn tư thế hai người. Y nhìn Ngụy Khải Ân chỉ vào tất chân nữ nhân tươi cười, trong lòng mạc danh dâng lên một trận chua, hắn thích tất chân sao?

Sau đó như giận dỗi nghĩ đến vì cái gì Ngụy Khải Ân không chịu như vừa mới cùng người khác giới thiệu, giới thiệu nữ nhân này với mình đâu? Chẳng lẽ là sợ làm nữ nhân này hiểu lầm? Nhan Trạch càng nghĩ càng khổ sở, ánh mắt vừa rồi còn sáng lấp lánh trở nên mông lung.

Ngụy Khải Ân đứng trước cửa sổ xe, nhìn chằm chằm Nhan Trạch dán ở cửa sổ một lúc, đối phương cũng chưa phát giác, thế là bất đắc dĩ gõ gõ cửa. Nhan Trạch hoang mang rối loạn ấn cửa xuống.

“Lên xe đi.”

Ngụy Khải Ân xoa xoa hồng ấn trên má y, do dự một hồi mới nói:

“Anh ngồi một chiếc xe khác.”

Nhan Trạch giật mình, lúc này mới phát giác một chiếc xe khác chậm rãi chạy lại đây, trong lòng y đột nhiên có chút kinh hoảng, vội vàng kéo tay hắn hỏi:

“Anh đi đâu?”

“Anh về nhà cũ Ngụy gia.”

Nhan Trạch dừng một chút, “Em đi đâu?”

Ngụy Khải Ân xoa xoa đầu y, đột nhiên cảm thấy tóc giả có chút chướng mắt, hoàn toàn không sờ tốt bằng tóc thật của Nhan Trạch, hắn thấp giọng:

“Tự em nghĩ.”

Nhan Trạch không rõ nguyên do, hắn cũng không giải thích, vòng qua đuôi xe lên một chiếc xe khác, sau đó xe kia đi rồi, chỉ còn đèn sau chậm rãi chiếu quốc lộ.

“Tiểu thư, chúng ta đi đâu?”

Tài xế còn chờ y lên tiếng. Nhan Trạch lại không có đáp án. Ta phải đi đâu, ta nên đi nơi nào?

Trước kia nhà cũ Ngụy gia với y mà nói chính là nhà giam, y từng ở vô số ban đêm bị thương, trộm ở trong lòng tính toán chạy đi như thế nào. Nhưng hôm nay thật cho y cơ hội rời đi, y lại có lý do không thể đi: Nếu Ngụy Khải Ân cũng thích y, y có nên lưu lại hay không?

Hơn nữa y rất luyến tiếc, rõ ràng hai người mới cùng nhau hai ba ngày. Hai ba ngày đó lại làm Nhan Trạch dần dần quên đi ác mộng mấy trăm ngày đêm. Nếu quá khứ thống khổ là đại giới đổi lấy cùng Ngụy Khải Ân bên nhau, như vậy đáp án của Nhan Trạch là: Y nguyện ý.

Nhan Trạch cắn cắn môi, “Tài xế đại ca, nơi nào cũng có thể đi sao?”

……

Nhà cũ chìm trong sương mù, Ngụy Khải Ân kẹp một điếu thuốc lá dựa vào cửa chờ tài xế trở về. Chưa bao giờ hút thuốc, bên chân hắn đã một vòng mẩu thuốc lá. Bởi vì hắn không xác định Nhan Trạch lựa chọn sẽ là cái gì, hắn đột nhiên có chút hối hận, vì cái gì không thể thật sự khoá người bên cạnh đâu?

Hắn lắc đầu, vội vàng xua đi ý nghĩ đen tối sâu trong nội tâm. Hắn đã làm quá nhiều chuyện, hắn còn quá nhiều chuyện phải làm. Hắn không thể ích kỷ ôm Nhan Trạch cùng nhau chảy vũng nước đυ.c này, ít nhất, hắn nên cho y một cơ hội lựa chọn.

Lại một mẩu thuốc lá rơi xuống đất, cuối cùng phương xa mới xuất hiện đèn xe lóa mắt.

Ngụy Khải Ân nuốt nuốt nước miếng, không tự giác khẩn trương đứng thẳng chờ đợi phán quyết. Xe ngừng trước cửa, hắn không dám thò người ra nhìn cửa sổ xe, tài xế lão luyện xuống xe, mới vòng qua đuôi xe mở ra cửa sau. Nhan Trạch hắn tâm tâm niệm niệm còn mặc váy xinh đẹp, như thiên sứ giải cứu hắn lại một lần về tới bên người. Ngụy Khải Ân duỗi tay một phen ôm người còn chưa đứng vững.

“Em đã trở lại.”

Nhan Trạch ngẩn người, ôm lại nam nhân ôm mình vô cùng chặt.

“Em cho rằng anh không muốn em trở về.”

Ngụy Khải Ân buông ra thiên sứ trong lòng, hôn hôn trán y, yết hầu hút nhiều khói thuốc có chút khàn khàn:

“Anh muốn cho em cơ hội lựa chọn.”

Nhan Trạch về phòng hắn đổi quần áo ngày thường, mới về phòng mình đuổi đi hộ sĩ chiếu cố Ngụy Tề Diệp, rồi mới gấp khó dằn nổi chạy tới WC. Nước ấm từ vòi hoa sen phun ra, phòng tắm nháy mắt bị tràn ngập hơi nước. Nhan Trạch khóa ngồi trên bồn cầu, lôi kéo sợi dây khiêu đản. Khiêu đản ở ngâm trong huyệt cả đêm, cuối cùng bị kéo ra, còn phát ra ba một tiếng.

Nước sốt nháy mắt từ huyệt chảy ra, y chịu đựng nước sốt chảy xuôi, hai ngón tay tách ra hoa môi, chậm rãi vào huyệt khẩu dẫn tϊиɧ ɖϊ©h͙ cùng dâʍ ŧᏂủy̠ giấu ở trùng điệp tao thịt ra. Nhìn chất lỏng tanh nùng chảy đầy tay, mặt bị hơi nước huân hồng càng đỏ. Y tự nhận bản thân không phải người du͙© vọиɠ cao, nhưng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ cần là đối mặt Ngụy Khải Ân, hoa huyệt cơ khát chưa bao giờ dừng lại chảy nước.

Hiện giờ chỉ là trong đầu nhớ tới gương mặt Ngụy Khải Ân, Nhan Trạch có thể rõ ràng cảm giác huyệt thịt vui sướиɠ mấp máy. Y cắn môi, vội vàng trong ngoài rửa sạch, mặc vào áo tắm dài, đi ngang qua phòng mình, đẩy cửa đi vào phòng Ngụy Khải Ân.