Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Lúc Nhan Trạch tới, Ngụy Khải Ân còn ở phòng tắm tắm rửa, tiếng nước làm y ngồi ở mép giường đỏ lỗ tai. Kỳ thật trong phòng Nhan Trạch cũng có phòng tắm, nhưng bên trong phát sinh qua không ít chuyện không vui vẻ. Từ khi Ngụy Tề Diệp ngã xuống, y chưa vào, ngày thường tắm rửa y tình nguyện dùng phòng bên ngoài đặt máy giặt. Lúc này y mới cùng Ngụy Khải Ân xảy ra lần đầu tiên ngoài ý muốn.
Nhan Trạch khẩn trương ngồi ở mép giường, đang hối hận tính toán trở về đổi quần áo, cửa phòng tắm lại mở ra, Nhan Trạch cả kinh, xoay người vừa thấy, Ngụy Khải Ân cư nhiên cái gì cũng không mặc! Cơ thể hắn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ tinh tráng, đĩnh đại dươиɠ ѵậŧ thẳng tắp đi ra!
Bọt nước chưa lau khô theo xương quai xanh hắn trượt qua đầu vai, lại theo cơ ngực xuống cơ bụng, cuối cùng lăn vào rừng rậm hạ thân. Nhan Trạch trợn mắt há hốc mồm, nháy mắt huyết khí dâng lên, cả khuôn mặt đều hồng thấu, đôi mắt rõ ràng luyến tiếc rời khỏi cự căn hùng dũng oai vệ, miệng lại cố tình ậm ừ:
“Anh, sao anh không mặc quần áo?”
Ngụy Khải Ân đã sớm nhịn không được, nếu không phải Nhan Trạch kiên trì, chỉ sợ tắm rửa đều chờ không được. Hắn một tay phác gục người phiếm hơi nước trên giường, mỉm cười miệng một câu cũng không nói cúi đầu ngậm lấy hai cánh môi thủy nộn. Mới từ trong nước ra, bốn cánh môi đỏ mềm mại, Ngụy Khải Ân gắt gao khống chế Nhan Trạch, vươn đầu lưỡi hung hăng chui vào môi môi. Nhan Trạch không cự tuyệt, mở lớn miệng nghênh đón hắn xâm lược. Nước bọt vô pháp nuốt xuống theo khóe miệng chảy xuống. Tiếng nước tư tư, hắn đẩy ra tóc ướt dán mặt y, như nhìn bao nhiêu cũng không đủ nhìn chằm chằm người trước mắt nửa híp mắt. Hai mắt luôn mang theo sương mù, ướt nhẹp, lại tao lại đáng thương.
Vì muốn xác nhận Nhan Trạch thật sự còn bên người, hắn hút lấy đầu lưỡi không buông, như muốn hút khô. Nhan Trạch bị hút tê dại, thật vất vả giãy giụa rút ra đầu lưỡi, nam nhân lại ngậm hai cánh môi y, dựa gần gặm cắn, gặm đến môi y sưng đỏ mới không nỡ buông lỏng.
“Dù sao cũng phải cởi, lười mặc.”
Ngụy Khải Ân một bên hạ lưu đĩnh dươиɠ ѵậŧ đâm y, một bên dán ở tai y thấp giọng trả lời vấn đề y hỏi. Áo tắm dài vốn lỏng bị hắn đỉnh tán loạn. Nam nhân một bên liếʍ môi y phiếm thủy quang, một bên chậm rãi theo eo tuyến Nhan Trạch sờ đùi trơn trượt ái muội vuốt ve vuốt ve. Đột nhiên cảm xúc trên tay biến đổi, hắn ngẩn người, ngẩng đầu nhìn đùi y.
“Đây là cái gì?”
Tay vung lên, xốc lên áo tắm dài, Nhan Trạch vì Ngụy Khải Ân chuẩn bị lễ vật cuối cùng lộ ra. Đó là một đôi tất chân đen, mặt trên còn phối hợp hai đai đeo thắt ở vòng eo, thoạt nhìn sắc tình. Trong áo tắm dài trừ bỏ một đôi tất đai đeo, thế nhưng cũng cái gì cũng không mặc. Hắn nhìn người nửa nằm trên giường vừa thẹn vừa khẩn trương, tức khắc nổi lửa. Hắn một phen cầm hai chân nhỏ bọc một tầng màu đen, tay to thong thả lại dùng sức vuốt ve ngón chân.
“Còn em!”
Nghe Ngụy Khải Ân nghiến răng nghiến lợi, Nhan Trạch nhất thời không biết hắn thích hay không thích, do dự suy nghĩ từ trong tay hắn rút ra bàn chân. Ngụy Khải Ân lại gắt gao nắm không cho y thực hiện được. Đôi mắt tràn ngập du͙© vọиɠ gắt gao nhìn chằm chằm mặt y có chút kinh hoảng, chậm rãi đưa một chân đến miệng, đầu lưỡi theo chân liếʍ lên, lưu lại một đạo vệt nước, đánh sâu vào làm Nhan Trạch nổ một tiếng. Nhìn Ngụy Khải Ân như muốn hủy đi ăn y vào bụng, y vội vàng tránh động lên, mở miệng mang theo nức nở đáng thương.
“Anh đừng liếʍ, anh không thích em cởi là được, ô, không thể liếʍ!”
Bị khi dễ đến muốn khóc ra, Nhan Trạch làm Ngụy Khải Ân càng thêm hưng phấn. Nam nhân quỳ gối giữa hai chân y một tay gắt gao bắt chân, đầu lưỡi lại một lần liếʍ tất đen thô ráp. Xúc cảm từ chân trượt đến chân cẳng chân, lại như một con da^ʍ xà quấn lấy cẳng chân chậm rãi bò về phía đùi, Nhan Trạch bị hình ảnh trước mắt đánh sâu vào thiếu chút nữa ngất đi. Ngụy Khải Ân lại ngậm lấy thịt non ngoài tất liếʍ hút, dọc theo tất để lại một loạt dấu vết da^ʍ uế mới buông miệng. Hai tay hắn vẫn yêu thích không buông tay dán cẳng chân vuốt ve.
“Trách không được một hai phải tắm rửa, là đặc biệt chuẩn bị kinh hỉ cho anh sao? Anh rất thích!”
Nhan Trạch nhìn Ngụy Khải Ân vẻ mặt si mê, nội tâm ngược lại chua xót. Quả nhiên hắn thích như vậy, vậy nữ nhân kia có phải hắn cũng thích hay không?
Y cắn cắn môi, nhất thời nói ra câu chua lòm, “Em xem anh giống như thực thích tất chân Hứa tiểu thư mang, cho nên mới thuận tiện đi trung tâm thương mại lúc trở về mua…”
Giọng y càng ngày càng nhỏ, trong lòng cũng càng ngày càng khó chịu. Chính mình luôn là như vậy, vội vàng bắt chước bộ dáng Ngụy Khải Ân thích, thật đúng là tiện!
Ngụy Khải Ân ngẩn người, Hứa Tiêu Tiệp mang tất chân? Hắn không chú ý!
Hắn nhìn Nhan Trạch bĩu môi giận dỗi, trong lòng lại ngọt lại mềm, sao người này có thể đáng yêu như thế!
Hắn kéo người đáng thương vô cùng vào ngực, mặt dán mặt ha ha cười rộ lên:
“Có phải em ghen tị hay không?”
“Không, không phải, em….”
Ngụy Khải Ân cúi người ngăn chặn miệng Nhan Trạch muốn giảo biện, dán môi y thấp giọng:
“Anh cho em ghen. Anh thích em ăn giấm…”
Lời còn chưa dứt, nửa chữ cuối cùng bị hai người cùng nhau gắt gao khóa lại miệng.
Trải qua một chuyện như thế, Ngụy Khải Ân kìm nén không được du͙© vọиɠ. Hắn nắm hai chân y gấp lại, sau đó đĩnh eo để nhục trụ vận sức chờ phát động dán ở tiểu huyệt cọ xát. Nhan Trạch bị nam căn cực nóng hấp đến rầm rì. Nam nhân lắc thịt điểu vỗ vỗ tiểu huyệt, nhẫn nại hỏi:
“Chuẩn bị tốt sao?”
Nhan Trạch chủ động đĩnh eo đưa huyệt thịt mấp máy tới cự pháo.
“Tiến vào, mau tiến vào! A a……”
Được cho phép, Ngụy Khải Ân không lưu tình nhắm ngay nhục động đĩnh, nháy mắt đại qυყ đầυ nhét vào tao bức. Nhục đạo ôm kiêu đản cả đêm ướt mềm muốn mệnh, trùng điệp mị thịt cuốn lấy dươиɠ ѵậŧ không ngừng mυ'ŧ vào. Kê ba ngâm mình ở thủy động thiếu chút nữa đã bị hút bắn. Ngụy Khải Ân cắn răng nhịn xuống kɧoáı ©ảʍ, chờ thích ứng mới đĩnh hành thân dùng sức chui vào bí huyệt ngập nước.
Dâʍ ŧᏂủy̠ theo chảy ra ngoài, còn không đợi toàn thao vào, nguyên cây gậy thịt đã bị dâʍ ŧᏂủy̠ tanh ngọt tưới ướt đẫm, ngay cả âm mao ngăm đen đều phiếm thủy quang.
“Ân a…… thật trướng……”
Nhan Trạch mềm mại ôm cánh tay hắn, cẩn thận cảm thụ được tao bức dần dần bị lấp đầy cảm giác. Hệ rễ phá lệ thô chút, lúc một đoạn cuối cùng cắm huyệt, huyệt khẩu cũng không khỏi có chút cố hết sức. Nam nhân sờ sờ nơi hai người. Hoa môi vốn phì đô đô bị căng dán khí cụ, thoạt nhìn thê thảm.
Hắn xoa xoa huyệt khẩu trơn ướt, lại nhẹ nhàng nhéo nhéo tiểu âm đế sung huyết. Lúc tao thịt mấp máy đến lúc vui sướиɠ nhất, đột nhiên va chạm qua lại, đánh vỡ hoa tâm.
Tao huyệt bao lấy nguyên cây gậy thô tráng, tầng tầng mềm thịt như một cái miệng nhỏ, tế tế mật mật mυ'ŧ vào liếʍ hôn mỗi một tấc côn ŧᏂịŧ. Ngụy Khải Ân hít sâu một hơi, tàn nhẫn vào tàn nhẫn ra, hai trứng nhiều lần hung hăng chụp đánh mật huyệt chín rục. Nếu được, Ngụy Khải Ân thậm chí muốn nhét túi chứa con cháu vào da^ʍ huyệt.
Nhan Trạch bị điên cuồng thọc vào rút ra đâm mất hồn, cơ thể mềm như bông bị đâm lắc lư, rêи ɾỉ ngọt nị vừa ra khỏi miệng trở nên đứt quãng. Đột nhiên dưới chân dâng lên một trận ấm áp, Nhan Trạch từ trong mắt tràn ngập hơi nước mơ hồ nhìn đến, Ngụy Khải Ân cư nhiên ngậm chân bọc tất chân y vào miệng. Cảm thấy thẹn cùng kɧoáı ©ảʍ kỳ dị thổi quét mà đến, thậm chí huyệt khẩu bị căng đến mức tận cùng giảo càng chặt
“Không, ngạch a…… Không cần ăn chân, dơ…… A a……”
Nam nhân ngậm lấy ngón chân mượt mà đáng yêu liếʍ láp mυ'ŧ vào. Thậm chí còn dò ra đầu lưỡi đi đâm cọ thịt non ngón chân, vẻ mặt si mê dán mặt lên chân nhỏ cọ xát.
“Không dơ, ngón chân tẩu tẩu đều ngọt ngào, thơm thơm!”
Một tiếng tẩu tẩu nhắc nhở thân phận hai người, bối đức kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm hai người đều trở nên càng thêm mẫn cảm. Nhan Trạch thậm chí cảm giác dươиɠ ѵậŧ trướng đại một vòng.
Tiếng đánh thân thể vang dội, dâʍ ŧᏂủy̠ bị cắm vẩy ra làm ướt khăn trải giường dưới mông Nhan Trạch, bị chụp đánh thành bọt. Ngụy Khải Ân trước nay không phát giác bản thân còn có loại yêu thích này, liếʍ ướt dầm dề tất chân, quay đầu lại gấp khó dằn nổi nâng lên một chân khác. Chỉ cần tưởng tượng đến đây là chân Nhan Trạch, chỉ cần vừa thấy Nhan Trạch sảng khoái đến muốn khóc ra tới, hắn liền ước gì liếʍ khối thân thể xinh đẹp này từ trên xuống, hận không thể trong ngoài đều lưu lại dấu vết cùng hương vị của hắn.
Lúc nam nhân xé rách tất chân thứ hai, Nhan Trạch run rẩy đạt tới cao trào, đầy đầu mồ hôi thơm, bắn đầy bụng tϊиɧ ɖϊ©h͙, dâʍ ŧᏂủy̠ cũng bừng lên. Thao đỏ mắt Ngụy Khải Ân một chút cũng không chậm lại, một mặt vùi đầu hút cắn thịt từ tất chân bị xé lộ ra, một mặt dùng sức đâm tử ©υиɠ. Từ trên bụng nhỏ Nhan Trạch bình thản có thể nhìn đến hình dạng nhục căn. Không biết qua bao lâu, hạ thân Nhan Trạch cảm thấy tê mỏi, Ngụy Khải Ân mới bắn vào cung khẩu.
Nhan Trạch nặng nề buồn ngủ híp mắt, còn không đợi y chìm vào mộng đẹp, kê ba nóng bỏng cứng rắn lại lần nữa phun tinh trên huyệt khẩu. Tố nay, Ngụy Khải Ân làm ba lần, Nhan Trạch chống đỡ hết nổi cái gì cũng bắn không ra, chỉ có thể mềm oặt trên giường, tùy ý nam nhân bày y thành bất luận tư thế gì thưởng thức. Trước khi y mất đi ý thức nghĩ là: Sau này lại không dám câu dẫn hắn!
Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Nhan Trạch lúc trời mới sáng liền tỉnh. Y vừa mở mắt ra liền cảm thấy nóng, nghiêng người vừa thấy, Ngụy Khải Ân cuốn y gắt gao như bạch tuộc. Một bàn tay còn thực xấu hổ nắm vυ' y. Nhan Trạch xấu hổ lấy ra bàn tay không thành thật, lại cẩn thận dùng môi chạm chạm chóp mũi hắn cao thẳng, xúc cảm ấm áp, không phải mộng!
Nhan Trạch cong khóe miệng thò lại gần hôn hai ngụm, rồi mới mang theo mỉm cười thỏa mãn đẩy ra tứ chi dính trên người mình, tròng lên áo tắm dài còn dưới sàn rón ra rón rén xuống giường.