NTR Thúc Tẩu

Chương 11: Phát tao như chó con

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

Không sợ kẻ trộm chỉ sợ kẻ nhớ thương, nhìn Ngụy Khải Ân đi xa, thuốc dán trên da chó lập tức dính lên Nhan Trạch.

Hứa Thiếu Nghiệp bưng hai ly rượu, đẩy một ly trong đó tới trước mặt y, không kiêng nể gì bắt chân ngồi bên cạnh.

“Ngụy phu nhân, lão công không khỏi coi cô quá nghiêm, chẳng lẽ tên cũng không thể nói cho chúng ta biết?”

Hai mắt y ẩn tình không chớp mắt nhìn chằm chằm người bóng dáng đĩnh bạt trong đám, một ánh mắt cũng chưa cho người bên cạnh. Trái tim nhỏ lại vì ba chữ “Lão công ngươi” bùm bùm nhảy loạn.

Lúc nãy Hứa Thiếu Nghiệp còn tưởng Ngụy Khải Ân trông chừng lão bà nghiêm, không nghĩ tới mỹ nhân này còn lạnh nhạt hơn Ngụy Khải Ân. Hắn thản nhiên thay đổi hướng chân, vẻ mặt nóng bỏng ghé sát vào y.

“Kỳ thật ngươi đi theo Ngụy Khải Ân có cái gì tốt, lão cha hắn một lòng muốn giao công ty lại cho Ngụy Tề Diệp. Đến lúc đó Ngụy Khải Ân một cọng lông cũng lấy không được, cô đi theo hắn, sớm muộn gì cũng là công dã tràng!”

Nhan Trạch vẫn luôn cảm thấy quan hệ hai huynh đệ Ngụy gia rất kỳ quái. Tuy Ngụy Khải Ân thoạt nhìn đối đại ca tôn kính lại lo lắng, nhưng nhìn đến Nhan Trạch muốn nhanh Ngụy Tề Diệp chết, lại có thể thản nhiên tiếp thu. Nhan Trạch cũng không dám tự mình đa tình cho rằng là vì y. Hơn nữa hắn vừa mới nói với Hứa thiếu nghiệp “Mượn lời hay của cậu” có ý tứ gì?

Y nhớ lại ngữ khí Ngụy Khải Ân lạnh như băng vừa rồi, mạc danh cảm thấy sởn tóc gáy.

Có lẽ, y đã sờ đến đoàn đay rối tung ở Ngụy gia.

Nhan Trạch nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Thiếu Nghiệp. Tên này cảm thấy hấp dẫn, vội vàng ân cần để sát vào chút. Ngụy Khải Ân một bên cùng người phụ trách Nhất Giai trò chuyện, một bên dùng dư quang lưu ý người ở ghế dài.

“Ngụy tiên sinh, tôi cảm thấy các người có thể suy xét một chút. Hai nhà chúng ta hợp tác nhiều năm như thế, giá cả cùng điều kiện đưa ra tuyệt đối đều là tối ưu, ngưng hợp tác đối với Ngụy thị không phải một lựa chọn sáng suốt, hay là ngài cùng Ngụy lão tiên sinh thương lượng một chút…”

Ngụy Khải Ân không có tâm tư nghe người phụ trách Nhất Giai nói, mắt lạnh nhìn Hứa Thiếu Nghiệp cùng Nhan Trạch dựa đến càng ngày càng gần. Thậm chí liền cánh tay chướng mắt sắp câu đến cổ mỹ nhân trơn bóng, mà Nhan Trạch cư nhiên không phản ứng. Ngụy Khải Ân không chịu nổi liệt hỏa bốc cháy lên trong ngực, lạnh một khuôn mặt ấn chốt mở trong túi.

Hứa Thiếu Nghiệp nhìn mỹ nhân bên cạnh dần dần buông xuống cảnh giác, vội vàng kể bát quái mấy năm nay nghe về Ngụy gia cho y:

“Kỳ thật không phải Ngụy Khải Ân không muốn, mà là lão cha hắn không cho hắn chạm vào chuyện trong nhà. Hơn nữa cũng đã sớm ở Ngụy thị vì Ngụy Tề Diệp lót đường tốt, nếu cô đi theo Ngụy Khải Ân…”

“A…”

Mỹ nhân đột nhiên từ xoang mũi tràn ra kêu rên đánh gãy Hứa Thiếu Nghiệp. Âm thanh ngọt nị mê người, Hứa Thiếu Nghiệp bị người nói mặt dày như tường thành cư nhiên nhịn không được nghe đỏ mặt, nuốt nuốt nước miếng hỏi:

“Cô xảy ra chuyện gì?”

Nhan Trạch không dám phản ứng hắn, đôi mắt nhìn nam nhân giữa đám người. Nam nhân ý xấu lại cố ý không để ý tới y ánh mắt xin tha, treo giả cười làm bộ cùng người trước mặt nói chuyện.

Khiêu đản chôn ở huyệt đạo dần dần nhanh hơn chấn động, Nhan Trạch không dám tiếp tục ngốc ở nơi này, hoang mang rối loạn gật gật đầu với Hứa Thiếu Nghiệp tạm biệt, xoay người chui vào WC khách sạn. Cũng may lúc này trong WC không có người, Nhan Trạch mặc nữ trang thuận thuận lợi lợi chui vào WC nam. Lúc xoay người đang muốn khóa cửa, một bàn tay nháy mắt chống kẹt cửa. Bị khiêu đản trong thân thể đâm tan thể lực, Nhan Trạch đẩy cửa thất bại, nam nhân cao lớn chui vào, sau đó xoay người khóa cửa.

“Cùng họ Hứa nói cái gì?”

Ngụy Khải Ân chế trụ chân cẳng Nhan Trạch bủn rủn, chất vấn.

Khiêu đản linh hoạt điên cuồng quấy ở tiểu huyệt, thịt non bị chấn động dồn dập có chút tê dại. Mà khiêu đản dán trùng trùng điệp điệp mị thịt như còn chui vào chỗ sâu. Hoa huyệt trào ra dâʍ ŧᏂủy̠ cùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ đều bị chắn trong bụng. Nhan Trạch không thể chịu đựng được kɧoáı ©ảʍ càng thêm nùng liệt, vội vàng duỗi tay che lại làn váy dần dần dâng lên lều trại, ngẩng đầu từ trong ngực nam nhân lộ ra hai mắt thủy doanh doanh xin tha:

“Không nói cái gì.”

Mắt đa tình đầu tiên là làm Ngụy Khải Ân mềm nhũn, sau đó nghĩ đến có lẽ vừa rồi y cũng dùng loại này ánh mắt nhìn họ Hứa chết tiệt, nắm chặt nắm tay. Sắc mặt hắn trở nên càng thêm khó coi. Hắn hung ác bóp eo mỹ nhân thướt tha, một bàn tay không tiết tấu cách váy nắm một bên vυ' véo xoa, hung tợn nói:

“Tao đến muốn mệnh! Trách không được hắn không cho em ra cửa, anh cũng muốn khóa em trong phòng khóa ở trên giường. Nơi nào cũng không cho đi, ai cũng không được nhìn!”

Một bên vυ' bị đại chưởng niết phát đau, mà Ngụy Khải Ân lại cố ý không chạm vào đầṳ ѵú muốn được yêu thương nhất, phát ngứa chọc đến đầṳ ѵú nóng lên. Nhan Trạch vừa nghe ngữ khí, liền biết người này thật sự tức giận, vội vàng nhịn xuống ngứa ý dỗ hắn. Y nhón chân hôn hôn nam nhân, một bên dùng đầu lưỡi liếʍ láp môi nam nhân không muốn buông lỏng, một bên mềm giọng làm nũng:

“Em cùng hắn thật sự cái gì cũng không nói, em chỉ nhìn học trưởng, chỉ nhìn học trưởng, chỉ cùng học trưởng phát tao, được không?”

Ngụy Khải Ân khẽ hừ một tiếng, sau đó buông lỏng môi, tùy ý lưỡi nhỏ nhảy vào khoang miệng. Mềm lưỡi mới vừa nếm đến nhàn nhạt vị cồn trong miệng nam nhân, hắn liền đảo khách thành chủ ngậm lấy đầu lưỡi vị nước trái cây mυ'ŧ vào. Môi Nhan Trạch bị nam nhân hút đến tê dại, son cũng toàn bộ bị nam nhân nuốt vào bụng, cuối cùng hắn còn nhẹ nhàng cắn cắn đầu lưỡi, rồi mới mới buông Nhan Trạch nghẹn mặt đỏ bừng.

Nhan Trạch ngửa đầu nhìn hắn thư hoãn không ít, nhân cơ hội mở miệng, “Học trưởng, cái kia có thể lấy ra không, tao bức sắp bị trướng hỏng rồi!”

Ngụy Khải Ân cong lên đầu gối cọ xát tiểu huyệt, không tính toán nhanh như thế kết thúc trừng phạt.

“Có thể, cao trào xong cho em lấy ra.”

Y đang khiêu đản đảo loạn thần trí lập tức vén váy lên, đối nam nhân ánh mắt thâm trầm tùy tiện lộ ra qυầи ɭóŧ hoàn toàn ướt nhẹp, cùng côn ŧᏂịŧ đã cao cao dựng thẳng. Hai mắt đầy hơi nước nóng bỏng nhìn chằm chằm hắn.

“Vậy học trưởng thao vào thì tốt rồi, thao vào em có thể cao trào!”

Ngụy Khải Ân cắn răng nhịn xuống, duỗi tay dùng sức bóp chặt ngọc căn nghẹn hồng diễm.

“Em muốn anh đỉnh khiêu đản thao lạn sao?”

“Vậy làm sao bây giờ?”

Mặt xinh đẹp buồn rầu, nhưng nơi dâʍ đãиɠ đã tìm được biện pháp. Y cưỡi chân nam nhân cong lên bắt đầu cọ xát. Ngụy Khải Ân nhìn y, vẻ mặt buồn cười:

“Không phải em đã biết nên làm gì sao?”

“Ô ân……”

Nhan Trạch cưỡi trên đùi hắn càng hoảng càng nhanh, thậm chí còn sẽ chủ động cọ côn ŧᏂịŧ trên bàn tay to. Rõ ràng thân mình tao muốn mệnh, ngoài miệng còn mạnh miệng, chu miệng nhỏ lo lắng:

“Quần anh, làm ướt làm sao bây giờ…… A……”

Ngụy Khải Ân cười khẽ, “Đúng vậy, quần này rất đắt, không thể làm dơ!”

Sau đó làm bộ muốn buông chân. Mới vừa nếm đến ngon ngọt, Nhan Trạch lập tức không làm, buông ra váy đang ôm, duỗi tay ôm đùi hắn, sau đó mở hai đùi mình, dùng sức dùng hoa huyệt cọ xát quần tây sạch sẽ.

“A ân…… Không, không thể đi……”

Ngụy Khải Ân mừng rỡ nhìn phát tao với mình, không trêu cợt y, thuận tiện còn hảo tâm loát động ngọc hành. Hắn mang theo vẻ mặt sủng nịch chính mình cũng không biết hôn hôn hai mắt Nhan Trạch sa vào ở du͙© vọиɠ, thấp giọng:

“Như chó con động dục!”

Nhan Trạch vươn đầu lưỡi liếʍ môi hắn, mơ mơ màng màng:

“Em chính là tiểu mẫu cẩu của chủ nhân, tiểu mẫu cẩu cọ bức trên đùi chủ nhân…… Ác a a a……”

Gân xanh trên trán thẳng nhảy, hắn sợ để Nhan Trạch tiếp tục câu dẫn mình sẽ đề thương ra trận, thời gian tiệc tối khẳng định không đủ. Hắn đành phải cắn răng một bên gia tốc loát động kê kê Nhan Trạch, một bên sờ soạng âm đế đột nhiên nhéo, trước sau giáp công, Nhan Trạch nháy mắt run run tiết. Dâʍ ŧᏂủy̠ đều bị chắn ở tao bức, tϊиɧ ɖϊ©h͙ không quá sệt cũng bắn trong lòng bàn tay hắn. Ngụy Khải Ân lau lau tay, giúp y sửa sang lại váy, bề ngoài vẫn là Kim Đồng Ngọc Nữ vừa rồi hoàn mỹ không tì vết.