CHƯƠNG 85:
Trước tết Trung thu một tuần, Mạch Ngọc Linh gọi điện thoại cho Cố Khê, nói cô nhất định phải đến nhà chơi.
Cố Khê đồng ý.
Cô đã lên kế hoạch nghỉ tết Trung thu tại nhà Hạ Hữu Nam, sau đó đến kỳ nghỉ quốc khánh, lại đưa Hạ Hữu Nam đi thành phố K thăm cha mẹ của mình.
Sáng trung thu, Cố Khê đến nhà Hạ Hữu Nam, dự định sẽ ăn cơm trưa và cơm tối tại đây.
Sau khi Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam công khai mối quan hệ, số lần cô đến Hạ gia cũng không ít, đã đem nơi này như nhà mình.
Mạch Ngọc Linh còn cố ý nhắc nhở Cố Khê, muốn cô mang quần áo tới, ngủ lại một đêm.
Buổi sáng, Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam ở tại phòng đàn đánh đàn, buổi chiều, Cố Khê cùng Mạch Ngọc Linh làm bánh trung thu.
Lúc ăn cơm tối, Mạch Ngọc Linh nói: "Cố Khê, cháu chuyển tới đây luôn đi, ở bên ngoài thuê phòng, vừa tốn tiền lại vừa cô đơn."
Cố Khê mặc dù rất thích ở cùng nhà với Hạ Hữu Nam nhưng cô cũng rất thích hưởng thụ cảm giác tự do một mình. Buổi tối cuối tuần là lúc cô có nhiều cảm xúc nhất, sẽ ôm lấy máy tính để viết tiểu thuyết, cũng không cảm thấy cô đơn. "Dì à, chờ sau này hãy nói ạ, trước mắt cháu ở kia vẫn rất tốt."
Cố Khê từ chối, Mạch Ngọc Linh cũng không ép buộc, "Ừ, vậy cũng được, nhưng nếu cháu muốn chuyển vào thì lúc nào cũng được nhé, dì ấy à, chính là cầu còn không được đâu."
Hạ Tuấn Thành nói: "Ý đồ của em ai mà không biết, Cố Khê đến đây để em có người tâm sự chứ gì?"
Mạch Ngọc Linh liếc nhìn Hạ Tuấn Thành, "Em thấy anh đang chê em nhiều lời đó."
Hạ Tuấn Thành nói: "Nào dám."
Nhìn hai vợ chồng họ nói chuyện, Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam nhìn nhau cười một tiếng.
Mạch Ngọc Linh phàn nàn với Cố Khê, "Cháu thấy không, cha con bọn họ đều không thích nói chuyện, dì mới nói thêm mấy câu đã bị chê lắm lời."
Cố Khê cười cười, "Dì à, dì có chuyện gì cứ kể cho cháu, cháu tuyệt đối sẽ không như vậy đâu."
Mạch Ngọc Linh rất vui mừng, "Cháu vẫn là tốt nhất."
Ăn cơm xong, Cố Khê cùng Mạch Ngọc Linh bắt đầu chuẩn bị cho tiệc trung thu vào buổi tối, họ nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, không hề có khoảng cách.
Hai cha con Hạ Tuấn Thành cùng Hạ Hữu Nam ngồi một bên, nhìn hai người bọn họ thảo luận người này đẹp trai, người kia xinh gái. Tiệc tối kết thúc lúc mười giờ, Mạch Ngọc Linh cũng buồn ngủ, "Cố Khê, cháu cùng Hữu Nam lên mái nhà ngắm trăng đi, hôm nay thời tiết tốt, mặt trăng chắc chắn rất đẹp."
Cố Khê nói: "Không được, cháu còn đi dọn phòng khách đã."
Mạch Ngọc Linh nghe cô nói, lập tức không còn buồn ngủ, "Phòng khách?"
"Vâng."
Thấy Cố Khê nói muốn ở khách phòng, Mạch Ngọc Linh lập tức phản ứng: "Dọn phòng khách làm cái gì, đương nhiên là cháu phải ở phòng của Hữu Nam."
Cố Khê nhìn Hạ Hữu Nam sau đó nói: "Cháu..."
Cố Khê cũng không cự tuyệt, đỏ mặt gật đầu, "Vâng."
Mạch Ngọc Linh cảm thấy kỳ quái, bà nhìn con trai mình, lại nhìn Cố Khê, "Hai người các con còn không. . . ở cùng phòng à?"
Cố Khê lắc đầu.
Mạch Ngọc Linh biểu lộ thái độ hoàng đế không vội thái giám lại gấp, "Ôi, hai con cũng quá bảo thủ đi, đây là thời đại nào rồi."
Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam chính thức yêu nhau ba tháng, nắm tay, ôm hôn đều đã làm, về phần ở cùng phòng thật sự không có.
Hạ Tuấn Thành kéo Mạch Ngọc Linh lên lầu, "Ngọc Linh, chuyện của bọn trẻ, em đừng quản."
Mạch Ngọc Linh nhìn Hạ Tuấn Thành nói: "Hai đứa này quá bảo thủ, em phải chỉ đạo bọn nó."
Chờ Mạch Ngọc Linh cùng Hạ Tuấn Thành lên tầng, Cố Khê cùng Hạ Hữu Nam nhìn nhau. Hạ Hữu Nam nói: "Đi tắm trước."
"Vâng."
Cố Khê mặt rất đỏ, rất bỏng, hôm nay cô sẽ ở cùng phòng Hạ Hữu Nam, nhịp tim rất nhanh.
Đây là lần đầu cô vào phòng ngủ của Hạ Hữu Nam, tại đây trang trí trang nhã, phù hợp với khí chất của hắn, trong phòng ngoại trừ một chiếc giường rộng mét tám còn một tủ quần áo âm tường, còn có cửa sổ sát đất, trong góc là một ghế sofa cùng cái bàn nhỏ, không hề bài trí dư thừa.
Sau khi tắm xong, Cố Khê ngồi tại ghế sofa bên cạnh cửa sổ, cô nhìn thấy một quyển sách đầu tư. Cố Khê lấy xem một chút vậy mà lại cảm thấy hứng thú.
Hạ Hữu Nam tắm xong, thấy Cố Khê đọc sách của hắn, hơn nữa còn rất tập trung, hắn đi qua, cúi người, "Có đẹp không?"
Cố Khê ngẩng đầu lên nhìn hắn cười cười, "Không đẹp bằng anh."
Hạ Hữu Nam cười, "Anh nhìn rất đẹp sao?"
"Bây giờ anh mới biết à?"
Hạ Hữu Nam vuốt nhẹ mái tóc Cố Khê, "Muốn đi ngủ chưa?"
Cố Khê mặt đỏ hồng, đem quyển sách kia khép lại, đặt ở trên bàn nhỏ, "Vâng."
Cô không mang dép lê tới, nên trong phòng chỉ có một đôi mà hiện tại đang ở chân của Hạ Hữu Nam. Cố Khê đưa hai tay ra, "Ôm em."
Hạ Hữu Nam tiến tới bế cô lên nhưng là dùng kiểu ôm công chúa, Cố Khê ôm cổ hắn, mặt đỏ bừng.
Thân thể vừa ở giường, Cố Khê định điều chỉnh tư thế một chút thì Hạ Hữu Nam khom lưng cúi người xuống. Cô mở to hai mắt, thân thể cứng đờ, không thể động đậy, Hạ Hữu Nam ở rất gần cô, có thể cảm nhận được từng hơi thở.
Cố Khê mấp máy môi, Hạ Hữu Nam hôn lên môi cô một cái, đáy mắt hiện lên một tia cười, sau đó hắn nâng người lên, vòng qua Cố Khê, nằm xuống bên cạnh cô. Nhịp tim của Cố Khê không thể lắng xuống được, cô còn vừa mới tưởng rằng. . . (đoạn này là Cố Khê đang nghĩ bậy nhé)
Vì sao lại có chút thất vọng?
Kỳ thật, bọn họ chính thức yêu được ba tháng, ba tháng cũng không ngắn, nếu phát sinh chuyện gì, cô cũng có thể tiếp nhận, nhưng không biết Hạ Hữu Nam nghĩ như thế nào. Nhìn bộ dạng lạnh lùng của hắn, đoán chừng cũng không có suy nghĩ đến.
Hạ Hữu Nam ôm Cố Khê từ phía sau. Cố Khê xoay người, đối mặt với hắn, khoảng cách hai người rất gần, có thể cảm nhận được hô hấp của đối phương.
"Nghe nói ở nước ngoài mọi chuyện rất thoáng, anh ở bên đó có. . ."
Cố Khê cảm thấy mình hỏi vậy hơi đường đột, muốn nói lại thôi.
"Không có."
"Không có cái gì?"
Hạ Hữu Nam nhẹ nhàng nói: "Chuyện em muốn nhắc tới đó."
"Không có bạn gái?"
"Ừ."
Hạ Hữu Nam nhìn cô nói: "Anh và em giống nhau, nụ hôn đầu tiên là anh chủ động, nụ hôn thứ hai là cô ấy chủ động."
Cho nên những năm ở nước ngoài, hắn không có bạn gái, càng không cùng người khác tiếp xúc da thịt.
Như vậy nói cách khác. . . Hắn vẫn là xử nam.
Cố Khê tiếp tục hỏi: "Chuyện đó… anh có nghĩ tới không?"
"Đương nhiên là có nghĩ, khi em nảy sinh tình cảm với một người thì cũng sẽ nảy sinh du͙© vọиɠ."
"Nhưng em cảm thấy anh không có."
"Ở bên cạnh em, có quá nhiều lần xúc động, chỉ là anh còn có thể tự chủ."
Cố Khê cắn môi cười cười, "Thật ra cũng không cần áp chế."
"Thật chứ?"
Cố Khê ý thức được lời vừa nói, giống như có ý dẫn dụ hắn, mặt cô đỏ bừng, "Vâng."
Hạ Hữu Nam khóe môi có chút câu, hắn ôm lấy Cố Khê, hôn lên trán cô. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve lưng Cố Khê, nhịp tim cô nhanh đến mức giống như muốn từ trong cổ họng nhảy ra.
Đây là lần đầu tiên của cô, cũng là lần đầu tiên của hắn.