"Chúng ta trở về đi." Cố Khê nói.
Hạ Hữu Nam buông ô xuống, cầm cánh tay của cô.
Cố Khê nhìn hắn, "Sao thế?"
Hạ Hữu Nam nhìn Cố Khê, nhíu mày, "Em cho rằng muốn trả là có thể tùy tiện trả lại sao?"
Cố Khê cắn cắn môi, "Không được à?"
"Năm đó, tôi hôn em là bởi vì tôi thích em, vậy còn em?"
Mặt Cố Khê càng đỏ, "Tớ. . ." Hắn biết rõ còn cố hỏi.
Cô nhớ tới Hạ Tuấn Thành còn đang chờ xì dầu, "Chúng ta mau trở về đi thôi, chú còn đang chờ xì dầu."
Cô đang muốn đi, Hạ Hữu Nam buông lỏng tay, lại thuận thế ôm eo của cô, ôm vào trong lòng, Cố Khê còn không kịp phản ứng, môi liền bị ngăn lại. So với nụ hôn chuồn chuồn lướt nước vừa rồi của Cố Khê, nụ hôn này rất khác biệt. Cố Khê đầu tiên là sững sờ, sau đó liền dần dần nghênh hợp hắn. Sau đó, Hạ Hữu Nam lại ôm chặt lấy cô, chờ hô hấp thong thả, hắn nói bằng giọng trầm khàn, khẽ gọi một tiếng, "Cố Khê."
Người trong ngực hắn lúc này mặt đỏ bừng, nhỏ giọng lên tiếng, "Ừ."
"Về sau, không cho phép em đẩy tôi ra nữa."
Cố Khê khẽ cười, "Vâng."
Hạ Hữu Nam cùng Cố Khê về đến nhà, Mạch Ngọc Linh phát hiện mặt Cố Khê đặc biệt đỏ, "Ôi, Cố Khê, mặt mũi cháu làm sao đỏ như này?"
Cố Khê hai tay che mặt, "Không có việc gì, có thể là quá nóng."
"Hôm nay không nóng nhá, dì còn cảm thấy lạnh đây này."
"Cháu. . ."
Cố Khê dùng liếc nhìn Hạ Hữu Nam, hắn đang đi vào phòng bếp, cô lại nhìn Mạch Ngọc Linh.
Mạch Ngọc Linh nhẹ nhàng cười cười, giúp cô giải vây, "Dì thấy cháu ở bên ngoài đi bộ lâu chắc là quá nóng."
Cố Khê có chút xấu hổ, cô luôn cảm thấy Mạch Ngọc Linh có thâm ý khác, thật giống như đã biết điều gì.
Lúc ăn cơm, Hạ Hữu Nam ngồi sát bên Cố Khê ở phía bên phải bàn, Mạch Ngọc Linh và Hạ Tuấn Thành ngồi phía bên trái. Mặt Cố Khê vẫn đỏ, nhịp tim còn không giảm xuống được, không sao gạt nổi hình ảnh vừa rồi ra khỏi đầu.
Mạch Ngọc Linh gắp thức ăn cho Cố Khê, "Nào, ăn nhiều một chút."
Cố Khê nhìn thịt trong bát của mình, "Dì cứ để cháu tự gắp ạ."
Mạch Ngọc Linh nhìn Cố Khê, là càng nhìn càng thích, càng cảm thấy rất xứng đôi với con trai của mình, "Phải rồi, mẹ muốn các con xác nhận một chuyện."
Cố Khê ngẩng đầu, "Chuyện gì ạ?"
Mạch Ngọc Linh trực tiếp hỏi: "Hai người các con là một đôi?"
Cố Khê nghiêng đầu nhìn qua Hạ Hữu Nam.
"Đương nhiên." Hạ Hữu Nam nói.
Hắn nhìn Mạch Ngọc Linh cùng Hạ Tuấn Thành, chính thức nói, "Con cùng Cố Khê đúng là một đôi."
Mạch Ngọc Linh có chút kích động, "Quá tốt rồi, mẹ đã nói các con rất xứng đôi, không ở cùng một chỗ thật sự là thiên lý nan dung."
Hạ Tuấn Thành nhìn Mạch Ngọc Linh nhẹ nhàng nói, "Nhìn em kích động kìa."
"Ôi, em đây không phải cao hứng mà là cực kỳ cao hứng, con của anh rốt cục cũng có người thích, anh không cao hứng sao?"
"Cao hứng, làm sao lại không cao hứng chứ."
Khóe miệng Cố Khê giật giật, nếu không có ai thích Hạ Hữu Nam, vậy trên nam nhân trên thế giới này cũng là không có ai thích.
"Dì ơi, kỳ thật Hữu Nam rất được hoan nghênh, rất nhiều cô gái đang theo đuổi cậu ấy."
Mạch Ngọc Linh cười, "Vậy thì có cái ích gì, nó chỉ thích cháu, cháu mà không thích nó, vậy thì đúng là không có ai thích."
Cố Khê dở khóc dở cười, cô không tiếp nhận nổi câu nói này. Cô nghiêng nghiêng người, nhỏ giọng nói với Hạ Hữu Nam: "Cậu cũng không vì mình giải thích một chút à?"
Hạ Hữu Nam sắc mặt không đổi, "Lời mẹ nói là sự thật."
Cố Khê sững sờ, hắn cho rằng không ai thích hắn?
Sau khi nghỉ ngơi một lúc, Cố Khê cùng Mạch Ngọc Linh liền bắt đầu gói bánh, có rất nhiều nguyên liệu như trứng muối, đậu đỏ, đậu xanh, hạt dẻ, thịt mỡ, tôm. . . Có thể tùy ý kết hợp. Hai người vây quanh bàn gói bánh, nói không hết chủ đề. Mạch Ngọc Linh đã coi Cố Khê là con dâu, cũng không kiêng kỵ điều gì mà nói, "Cháu đừng thấy Hữu Nam đối với người nào cũng lạnh lùng, kỳ thật là nó thận trọng."
"Vâng, cháu biết."
"Khi học cấp ba, Hữu Nam mua không ít tạp chí thiếu nữ, lúc đầu dì bị nó dọa đến sợ, làm sao nó lại thích xem cái này, về sau mới biết được, thì ra nó mua tạp chí vì bên trong đều có truyện của cháu."
Cố Khê hơi kinh ngạc, chuyện này cô không biết, Hạ Hữu Nam mua tạp chí thiếu nữ?
"Còn nữa nhá, mỗi lần nó đi học, dì bảo mang một ít hoa quả hoặc là bánh ngọt đến trường ăn, nó luôn chê phiền phức, nhưng dì nói muốn gửi cả cho cháu, nó lập tức nghe theo."
Nghe câu nói này, trong lòng Cố Khê cảm thấy ấm áp. Hạ Hữu Nam thường xuyên mang thức ăn cho cô, mỗi lần đều nói là Mạch Ngọc Linh bảo hắn mang đến. Năm đó cảm thấy rất bình thường, cũng không nghĩ đến tâm tư của hắn.
Mạch Ngọc Linh nói tiếp: "Năm đó dì cùng chú hi vọng Hữu Nam có thể ra nước ngoài học, nhưng cũng không muốn ép buộc nó, cho nó tự quyết, khi đó dì còn nói với chú, cháu ở trong nước, nó sẽ không đi du học nhưng về sau nó đột nhiên nói muốn đi, ngoài dự liệu của dì."
Cố Khê lẳng lặng nghe Mạch Ngọc Linh nói, "Thật ra, đi du học là lựa chọn tốt nhất đối với Hữu Nam ạ."
"Không tốt chính là để các con phải chia lìa nhiều năm như vậy."
Cố Khê cũng không nghĩ như vậy, "Cháu lại cảm thấy nếu như Hữu Nam không ra nước ngoài học, khả năng đã cùng với người khác, cháu cũng sẽ không có cơ hội."
"Ngoại trừ cháu, còn ai vào đây?"
Cố Khê cười cười, "Cháu không biết."
Có lẽ, sẽ y theo nguyên bản, hắn cùng với Đường Tiểu Dĩnh.
Không lâu sau, hai người đã gói xong bánh, Mạch Ngọc Linh bê rổ bánh đem đi luộc, nói với Cố Khê: "Hữu Nam đang ở thư phòng trên lầu hai, cháu lên đó đi, còn lại dì sẽ giải quyết."
Cố Khê lắc đầu, "Hữu Nam đang bận việc, cháu không dám quấy rầy."
"Chỉ là xử lý một chút chuyện nhỏ, cũng không bận bịu."
Nghe thấy giọng hắn, Cố Khê quay đầu lại, Hạ Hữu Nam từ trên cầu thang đi xuống.
"Làm xong rồi sao?"Cố Khê hỏi.
"Ừ."
Hạ Hữu Nam nắm tay cô, "Đi phòng đàn."
Cố Khê để hắn nắm lên lầu, cô nói: “Muốn đi thư phòng trước."
Phòng làm việc của Hạ Hữu Nam cũng trang trí tương tự văn phòng tại công ty, tại đó có một tủ sách lớn. Cố Khê cảm thấy hứng thú với tủ sách của hắn. Nhìn một lúc lên giá sách cuối cùng cô thấy được tiểu thuyết tình yêu và một vài cuốn tạp chí thiếu nữ. Trên gáy sách của tiểu thuyết tình cảm còn đề tên tác giả Cố Tiểu Tây.
Cô lấy ra một quyển, mở ra, cố ý nói: "Bắt được một tiểu fan hâm mộ nha."
Hạ Hữu Nam rất chân thành nói: "Vậy em có muốn kí tên không?"
"Bình thường chỉ ký cho 200 người đứng đầu nhưng lần này sẽ phá lệ."
Cố Khê đi đến bàn làm việc, lấy ra một cây bút, tại trang đầu tiên ghi: Chúc tiểu fan hâm mộ mỗi ngày vui vẻ, cả đời hạnh phúc. — Cố Khê
"Đã Ký xong."
Cố Khê đem sách trả lại hắn. Hạ Hữu Nam tiếp nhận sách cùng bút, ghi xuống phía dưới một câu: Để cho tiểu fan hâm mộ mỗi ngày vui vẻ, cả đời hạnh phúc, em phải cố gắng. — Tiểu fan hâm mộ Hạ Hữu Nam.
Cố Khê nhìn hắn, nhịp tim tăng lên, "Trách nhiệm lớn như thế, em muốn cân nhắc."
"Không được nghĩ lại, em cũng đã thừa nhận mối quan hệ này trước mặt mẹ tôi.”
Cố Khê cười, "Như vậy, em sẽ cố gắng hết sức."
Hạ Hữu Nam cũng cười, để sách xuống, ôm lấy Cố Khê, để cô dựa vào ngực hắn. Cố Khê ngoan ngoãn đem mặt dán tại l*иg ngực của hắn, cảm thấy nhịp tim của hắn cũng rất nhanh, "Không phải muốn đi phòng đàn à?"
"Đợi lát nữa rồi đi."
"Sau khi lên đại học, em có đi học đàn."
Cố Khê nói: "Cho nên, đợi chút nữa có thể cùng nhau chơi một bản nhạc."
"Được."
Hai người ở tại phòng đàn chơi một bản nhạc, sau đó lại cùng nhau ngắm mưa. Lúc này bánh đã chín, Mạch Ngọc Linh gọi bọn họ xuống lầu ăn bánh. Trong khi ăn bánh, Cố Khê và Mạch Ngọc Linh cùng nhau xem phim truyền hình, Hạ Tuấn Thành cùng Hạ Hữu Nam ở phòng bếp bắt đầu làm cơm tối.
Người một nhà, không khí rất hòa hợp.