Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Vừa nghe lời này, Dư Tiêu Nam khóc càng hung, Ân Mộ Ngang sủng nịch dỗ hai tiếng, bỗng nhiên nắm chặt vai cậu dùng lực một chút, liền tư thế kết hợp kéo cậu tới ngồi mặt đối mặt hắn.
“Ách a!!”
Cậu kêu một tiếng, dáng ngồi làm huyệt trở nên càng thêm chật, cung khẩu kiều nộn bị nhục cụ thô dài lửa nóng đâm đến dị thường đau xót.
Dư Tiêu Nam kiều mị khóc kêu cùng không ngừng co rút vách tường làm thần kinh hắn càng thêm hưng phấn. Cánh tay xuyên qua đầu gối ôm cậu, thúc hông thẳng lưng hướng lên trên hung ác đỉnh lên!
“A a!! A!”
Dư Tiêu Nam lập tức ưỡn eo liên tục kêu thảm, trọng lượng toàn thân đều trên côn ŧᏂịŧ cắm huyệt. Kê ba xuyên qua một chút mạnh hơn một chút hướng cung khẩu. Dư Tiêu Nam cảm thấy đại điểu như chọc vào nội tạng. Khoang bụng bị tiến quân thần tốc nóng rát, phun dâʍ ŧᏂủy̠, toàn bộ bụng đều đau trướng muốn nổ tung.
Âm huyệt bị cắm co chặt, Ân Mộ Ngang sảng khoái đến gân xanh trên trán đều bạo lên, thở dốc chống cái miệng nhỏ không ngừng rên cọ xát.
“Bảo bối ngoan, mau thả lỏng làm lão công đi vào!”
“Ân a……! A a……! Lão công…… Ô……! Không cần…… A……! Bụng rất trướng…… Ô ô…… Buông tha tiểu…… Ngô ân……! A……! Lão công…… Thao hư…… Hỏng rồi a…… Ô a……!”
Dư Tiêu Nam khóc kêu chống đẩy ngực hắn áp lại đây, ngồi trên đùi hắn, bị xóc đến như con bướm bay trong bão táp. Trên mặt đỏ bừng đầy mồ hôi cùng nước mắt, không bao lâu thần trí đã bị luân phiên đến kɧoáı ©ảʍ cùng đau đớn hướng đến hoảng hốt, chỉ biết rụt vai khóc cầu.
Ân Mộ Ngang cũng sắp lêи đỉиɦ, nhưng hắn đã sớm quyết định hôm nay phải đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ nghẹn hơn nửa tháng toàn bộ bắn vào tử ©υиɠ cậu. Thấy cậu không thuận theo càng thêm tàn nhẫn ác đỉnh mạnh hai cái, bài trừ ái dịch dính nhớp. Dư Tiêu Nam chịu không nổi căng mũi chân nức nở run rẩy.
“Ân ô……! A……! Lão công…… Không cần…… A ngô……! Không cần thao…… A……! A……! Phải bị…… Đâm chết…… Ô ô…… Ách a……! A a!”
Ân Mộ Ngang chợt sâu chợt nông cố ý cọ cậu. Cơ thể đã sớm thừa nhận không được mãnh liệt kɧoáı ©ảʍ như vậy nhưng vẫn không đạt được cao trào, lại bị thao mấy trăm cái, cậu đã kêu không ra, nghiêng đầu nửa giương miệng nhỏ dồn dập thở. Thân thể mềm mại vì du͙© vọиɠ không thể phóng thích bắt đầu run rẩy.
“Tiểu yêu tinh lại muốn ngất, ân?”
Nhìn cậu dần dần mở mình mở nửa mắt, hắn lôi kéo khóe môi cười hai tiếng, bỗng nhiên ánh mắt sâu thẳm, đẩy người lên giường, tay to ôm eo mông cậu, thẳng tắp từ trên giường đứng lên.
“Ách ân!!”
Thân thể ở một trận trời đất quay cuồng sau đổi chiều ở không trung, hạ thể hướng lên trời hứng lấy đại điểu từ trên đi xuống thô bạo đâm vào rút ra, Dư Tiêu Nam hét lên một tiếng, duỗi tay nhỏ ở không trung phí công múa máy.
Ân Mộ Ngang đứng vững, một trận cuồng thao mãnh cắm, tùy ý cậu ở không trung lay động giãy giụa. Một bên nghe người dưới thân hỏng mất mà khóc kêu, một bên thưởng thức cảnh tượng mỹ lệ âm huyệt kéo ra thịt non cùng âm đến bị thao đến tung bay.
“A! A ách! Không cần! Không cần! A! Lão công…… Muốn chết…… Ô! A! Ách a a!”
Cậu như từ trên cao rơi xuống, không trọng lực cùng máu chảy ngược mang theo thật lớn kɧoáı ©ảʍ toàn bộ hướng lên não, làm trước mắt nổ tung từng trận bạch quang. Lại bị thao mấy chục cái, bỗng nhiên cậu kêu một tiếng, thân thể co rút một trận, từ tiểu huyệt phun ra một đại cổ dâʍ ɖị©ɧ trong suốt.
Theo cao trào mị thịt đột nhiên chặt lại, mặc dù Ân Mộ Ngang làm tốt chuẩn bị vẫn là bị kẹp hai mắt đỏ đậm, máu sôi trào. Hắn cắn răng “ba” một tiếng rời khỏi, thở sâu một hơi, ở mị thịt còn không có lùi về cửa động, “phụt” một tiếng mãnh cắm vào. Hông cuồng thúc huy động dươиɠ ѵậŧ phá vỡ tường thịt đánh thẳng cung khẩu. Sau mấy chục cái còn ở vào cao trào, tử ©υиɠ rốt cuộc bị thao mở toàn bộ nuốt qυყ đầυ vào.
Hoa huyệt hút chặt côn ŧᏂịŧ tức khắc lại lên một cảnh giới, Ân Mộ Ngang ngẩng đầu lên nghẹn ngào rên, trên mặt tuấn lãng cùng cơ bắp cơ ngực che kín mồ hôi. Hai mắt hắn đỏ bừng, khó nhịn phát ra gầm nhẹ, không kềm chế được càng thêm cuồng bạo thao huyệt.
“Ách ân! Ách a! A! A! A!”
Khí cụ lại trướng đại một vòng mỗi lần thao đều căng cung khẩu. Một đợt lại một đợt kí©ɧ ŧɧí©ɧ so cao trào còn mãnh liệt ở trong đầu nổ tung, Dư Tiêu Nam sắp ngất bị bắt một lần lại một lần không ngừng cao trào.
Mặt luôn luôn diện than vì cổ kɧoáı ©ảʍ làm người dục tiên dục tử vặn vẹo, không có tinh lực bận tâm cậu khóc hô. Tay nắm chặt eo mông cậu, lại là một trận vui sướиɠ tràn trề thao lộng. Cuối cùng đâm sâu một cái, đại điểu hoàn toàn căng ra cổ tử ©υиɠ mới buông ra tinh quan mãnh liệt bắn nùng tinh vào.
Dư Tiêu Nam bị nóng đến eo bụng run rẩy từng trận, âm tinh mát lạnh từ nhục động một cổ một cổ mà phun tung toé, đánh vào trên ngực nam nhân kịch liệt phập phồng. Mị thịt quấn lấy đồ vật thô tráng hút cắn một vòng cuối cùng.
Ân Mộ Ngang run rẩy eo nhắm hai mắt hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ bắn tinh. Bụng Dư Tiêu Nam lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được bị căng phồng lên, ba bốn phút sau Ân Mộ Ngang mới xuất tinh xong rút ra. Bụng cậu đã phồng như bóng cao su.