Edit: MOE (Thiên Ngọc)
“Lão công ~”
Trong phòng chờ VIP, Dư Tiêu Nam lôi kéo tay áo Ân Mộ Ngang, trên mặt nhỏ tràn ngập không nỡ, ủy khuất như cún con bị chủ nhân vứt bỏ.
Ân Mộ Ngang đã sớm an bài lần này đi công tác, chỉ là tới thời điểm muốn xuất phát mới nói cho Dư Tiêu Nam. Lúc ấy cậu đang bị hắn uy ăn bánh pudding thơm ngon, vừa nghe hắn nói muốn đi Mỹ một tháng, lập tức không ăn uống.
Ân Mộ Ngang nhìn thoáng qua Tưởng Khoát bên cạnh, Tưởng Khoát sờ sờ mũi thức thời rời khỏi phòng.
Cửa vừa đóng lại, Ân Mộ Ngang kéo người vào trong lòng ngực, cúi đầu hôn môi.
Dư Tiêu Nam nhón chân gắt gao ôm cổ hắn, hé miệng cùng hắn triền miên.
Ân Mộ Ngang vốn dĩ muốn hôn nhẹ, nhưng cảm giác được người trong lòng ngực đối mình ỷ lại cùng mê luyến, không tự chủ được càng hôn càng sâu.
Từ nhỏ hắn đã quen lẻ loi một mình, đối chuyện người khác trước nay đều cân nhắc lợi ích, cũng không dễ dàng có cảm tình. Cho nên hắn chưa bao giờ biết được người chờ đợi là một chuyện tra tấn người lại ngọt ngào như vậy. Tới bây giờ đồ ngốc trong ngực là món quà của hắn không gì so được.
Thẳng đến Dư Tiêu Nam bắt đầu thiếu Oxy, hắn mới buông môi cậu, chống trán nhẹ dỗ, “Lão công sẽ trở về nhanh, ngoan ngoãn chờ anh.”
Dư Tiêu Nam mở to mắt tròn đầy hơi nước cùng hắn đối diện, nuốt nuốt nước bọt gật đầu.
Ân Mộ Ngang cười hôn mặt cậu, nắm lấy một bàn tay cậu.
Dư Tiêu Nam chỉ cảm thấy trên ngón áp út tay trái chợt lạnh, còn không kịp tự hỏi Ân Mộ Ngang liền kéo tay, ở mu bàn tay cậu ấn một cái hôn.
Trái tim lập tức “bịch bịch bịch” nhảy dựng lên, bởi vì cậu thấy rõ ngón áp út mình cùng Ân Mộ Ngang mang nhẫn cùng kiểu.
“Trở về chúng ta liền kết hôn, ân?”
Ân Mộ Ngang chăm chú nhìn cậu thật sâu, trong mắt hiện lên nhu tình.
Dư Tiêu Nam yên lặng nhìn mặt hắn tuấn lãng, vài giây sau mới phản ứng lại đây, có chút ngượng ngùng lại có chút kích động gật đầu.
Tuy trên mặt hắn bất động thanh sắc, nhưng cầu hôn dù sao cũng là thời khắc quan trọng, quá trình chờ đợi trong lòng rốt cuộc vẫn có chút khẩn trương, thấy Dư Tiêu Nam gật đầu mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được lại phong bế môi cậu, lòng còn sợ hãi mà hung hăng hôn cậu.
“Ngô……”
Dư Tiêu Nam ưm một tiếng, nhắm mắt lại đón hắn áp lại đây hôn sâu.
Lúc hai người khó xá khó phân, cửa phòng bị người gõ vang, Tưởng Khoát ở bên ngoài nhắc nhở người bên trong lại không đi máy bay liền đi.
Ân Mộ Ngang chưa đã thèm buông ra môi cậu sưng đỏ, ở bên tai cậu cẩn thận nói vài câu mới đi ra phòng chờ.
……
Từ khi nam nhân đi công tác, Dư Tiêu Nam trong lúc nhất thời không có cọ cọ sờ sờ thực thói quen, Tưởng Khoát khuất nhục da^ʍ uy nhị ca không dám an bài quá nhiều chuyện cho cậu. Dư Tiêu Nam mỗi ngày rảnh đến hốt hoảng đành phải ôm lịch lăn qua lộn lại mà đếm ngày.
10 giờ sáng, đồng hồ báo thức vang lên, Dư Tiêu Nam duỗi lười eo, bưng cà phê ly vào phòng pha nước pha cà phê, trong lòng nhớ bộ dáng nam nhân nhà mình ưu nhã uống cà phê, cười ngây ngô một hồi.
Đến cửa phòng nước Dư Tiêu Nam nghe thấy bên trong có mấy nữ đồng sự thấp giọng đàm luận chuyện công ty.
“Các cô biết không, đại soái ca bộ thiết kế phải đi!”
“A, đột nhiên như vậy, bộ thiết kế tháng này đều đi 3 người rồi, còn có khoa học kỹ thuật bên kia toàn bộ đều bị điều đi, cô nói, công ty có phải xảy ra vấn đề gì hay không?”
“Cô không thấy báo thương nghiệp sao, ảnh hưởng cơn lốc tài chính, cổ phiếu các công ty tập đoàn Phàn thị sở hữu từ tháng trước bắt đầu xuống lại xuống, tập đoàn thu không đủ chi, công ty chúng ta có thể tốt được nơi nào.”
“A? Công ty chúng ta có thể đóng cửa hay không?”
“Ai biết được, chỉ có thể đi một bước xem một bước.”
Mấy nữ đồng sự khua môi múa mép lấy nước xong đi rồi, Dư Tiêu Nam mới yên lặng đi vào pha cà phê.
……
“Ta dựa!”
Tưởng Khoát mới vừa sứt đầu mẻ trán xem xong một đống văn kiện, vừa nhấc đầu bị một gương mặt phóng đại doạ sợ.
Dư Tiêu Nam cách bàn làm việc ôm mặt cười tủm tỉm nhìn hắn, “Tưởng tổng vất vả, nghỉ ngơi một chút uống ly cà phê đi.”
Tưởng Khoát nhìn nhìn ly hình Pikachu đẩy đến trước mặt, khóe miệng ẩn ẩn co rút đau đớn. Đây chính là Dư Tiêu Nam mua riêng cho hắn nhị ca uống cà phê, hắn lần đầu tiên thấy nhị ca dùng cười nhạo nửa ngày, cuối cùng bị nhị ca tàn nhẫn đánh một trận. Hôm nay nếu hắn dám chạm vào cái ly này một chút, xác định vững chắc bị nhị ca bẻ xương lột da.
“Ha hả, cảm ơn, tôi không uống cà phê.”
“A, tôi đã quên anh không uống cà phê, tôi đi rót ly nước cho anh nga.”
“Ai, quay lại.”
Tưởng Khoát chậc một tiếng, “Hôm nay cậu không thích hợp, ân cần như vậy, nói, có chuyện gì muốn tôi giúp phải không?”
Dư Tiêu Nam giơ ngón tay cái lên, cười nịnh, “Tưởng tổng thật là lại săn sóc lại cơ trí, quả thực chính là……”
“Đến đến đến, có cái gì nói nhanh đi.”
Tưởng Khoát vừa nghe cậu khen mình dọa sợ, vội đình chỉ.
Dư Tiêu Nam hắc hắc cười, “Kỳ thật tôi cũng không có chuyện gì, chính là muốn hiểu biết tình huống cụ thể của công ty một chút.”
Tưởng Khoát nhướng mày, đang muốn từ chối, máy tính đột nhiên phát ra một tiếng “tích” vang nhỏ, là người nào đó gọi video tới, Tưởng Khoát tâm niệm vừa chuyển, mở.
“Cậu vì cái gì muốn hiểu biết này đó?”
“Thân là nhân viên công ty, để ý…… Liền muốn biết.”
“Lý do này quá không đầy đủ, làm cao tầng, vì ổn định nhân tâm cần thiết giấu giếm nhân viên phía dưới rất nhiều sự thật.”
Dư Tiêu Nam thấy hắn việc công xử theo phép công đành phải nói thật, “Tưởng Khoát, tôi không giống nhân viên, Mộ Ngang…… Mộ Ngang hắn là lão bản lại là bạn trai tôi. Tôi thực để ý hắn, cho nên muốn muốn hiểu biết tình huống công ty, tôi muốn biết hắn phiền não, liền tính giúp không được gì, tôi cũng muốn đứng ở chiến tuyến của hắn.”
Tưởng Khoát không dấu vết mà liếc liếc video một cái, lại ngẩng đầu nhìn cậu vẻ mặt lo âu, bỗng nhiên mệt mỏi than nhẹ một tiếng.
“Ai, nói thật tình huống công ty không được tốt, ngoại thương cường thế nhập cảnh thành phố A, cùng thương nhân khác liên thủ chèn ép Phàn thị. Phàn thị tổn thất vào rất lớn, có thể ăn tết hay không còn rất khó nói. Nhị ca vì bổ khuyết chỗ hổng tài chính của Phàn thị, lấy tất cả tài sản Ân gia đều đắp vào, nếu Phàn thị ngã, nhị ca có thể không xu dính túi.”
Vừa rồi nghe thấy mấy nữ đồng sự đối thoại, Dư Tiêu Nam còn không cảm thấy gì, bởi vì là Mộ Ngang. Thần thoại sừng sững ở thương giới thành phố A không thể vượt qua a, thế nào khả năng sẽ ngã xuống đâu!? Nhưng hiện tại Tưởng Khoát cũng nói nghiêm trọng như vậy, cậu mới ý thức được tình huống nghiêm trọng. Trách không được mày Mộ Ngang trong khoảng thời gian này càng nhíu càng sâu, mình thế nhưng ngốc như vậy đều không phát hiện!
“Kia…… Kia làm thế nào? Mộ Ngang lần này đi Mỹ, là vì cứu nguy cơ lần này đi.”
Tưởng Khoát lắc đầu, “Vài người cầm quyền khác trong Ân gia không hài lòng hắn dùng gia sản Ân gia, mới gọi nhị ca về Mỹ hưng sư vấn tội.”
Dư Tiêu Nam lập tức nóng nảy, “Kia Mộ Ngang ở bên kia chẳng phải là phải bị khinh bỉ!?”
Tưởng Khoát không tỏ ý kiến, có chút gian nan mở miệng, “Tiểu Nam, cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng, nhị ca lần này…… Rất có khả năng sẽ thất bại thảm hại.”
Dư Tiêu Nam lắc đầu, “Không có cái gì mà chuẩn bị, dù Mộ Ngang biến thành kẻ nghèo hèn một phân tiền đều không có, tôi cũng sẽ không rời đi hắn. Tôi sẽ nỗ lực kiếm tiền cho hắn mở công ty, để hắn tiếp tục làm lão bản cùng bạn trai tôi, không đúng, là lão công!”
Tưởng Khoát kinh ngạc đến cằm đều sắp rơi xuống, có thể làm tiểu tham tiền nói ra lời này, thật là quá không dễ dàng.
“Tưởng Khoát, anh đừng cùng Mộ Ngang nói tôi đã biết này đó. Mộ Ngang khẳng định không hy vọng tôi biết hắn chật vật như vậy……”
Tưởng Khoát gật đầu, “Cậu yên tâm đi.”
Chờ Dư Tiêu Nam tâm sự nặng nề ôm ly cà phê đi ra ngoài, Tưởng Khoát lập tức như tranh công hướng máy tính kêu lên, “Nhị ca, vừa rồi em biểu hiện không tồi đi?”
“Nhiều chuyện.”
Một chỗ khác ở địa cầu, Ân Mộ Ngang hừ lạnh một tiếng, khóe môi lại nhịn không được nhếch lên.