Bắt Đầu Ăn Cơm

Chương 45: Còn muốn cắm vào Đáy Huyệt bảo bối

Edit: MOE (Thiên Ngọc)

45. Còn muốn cắm vào tử ©υиɠ bảo bối (cọ âm đế, trứng tiến vào huyệt)

Cảnh tượng tao mị trước mắt như dầu lửa trong lòng, máu hắn quay cuồng lên, trên mặt tuấn tú ra một tầng mồ hôi nóng, lăn lộn hầu kết áp xuống xúc động ăn tươi nuốt sống cậu, vươn ngón giữa cắm vào tiểu huyệt.

Dư Tiêu Nam ngẩng đầu nhẹ nhàng hừ. Cậu thật sự quá tưởng niệm cảm giác thân thể bị phá mở, âm huyệt mềm mại nóng hổi cũng phản ứng nóng bỏng, từ bốn phương tám hướng tới làm cậu gắt gao xoắn ngón tay.

Hoa huyệt thực chặt, còn chưa đủ ướt, Ân Mộ Ngang cắm hai cái liền rút ra ngón tay, Dư Tiêu Nam lại không buông đĩnh eo đưa huyệt đuổi theo, mở to hai mắt nôn nóng mê mang nhìn hắn.

Ân Mộ Ngang cúi người hôn mặt cậu ửng đỏ, mở miệng giọng trở nên ám ách, “Bảo bối đừng nóng vội.”

Tuy hắn cũng đến cực hạn, nhưng Dư Tiêu Nam hơn nửa tháng không được yêu thương, mật huyệt đã chặt như lần đầu tiên. Hắn luôn luôn không thích dùng bôi trơn trên nơi thần bí lại điềm mỹ này. Càng không muốn làm cậu bị thương, chỉ có thể chịu đựng du͙© vọиɠ hầu hạ làm cậu chảy nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.

Ân Mộ Ngang mở rộng hai chân cậu quấn trên eo mình, côn ŧᏂịŧ chống tiểu huyệt non mềm nhẹ nhàng cọ.

Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn nóng bỏng ở hai mảnh hoa môi từng chút mà cọ, không bao lâu tiểu huyệt như cánh hoa bị nghiền nát, dính trên đại điểu. Mỗi khi qυყ đầυ xuyên qua hai viên tiểu túi cầu cọ đến tiểu nhục hành, khe mũ sẽ cọ qua tiểu âm đế câu lấy hai mảnh thịt hồng, sau đó cọ huyệt khẩu tê ngứa.

Kɧoáı ©ảʍ từ hạ thân dọc theo dây thần kinh chậm rãi khuếch tán toàn thân, Dư Tiêu Nam cảm giác chính mình mềm như bông như muốn hoà tan, hai mắt đều không mở ra được, ngưỡng đầu nhỏ phát ra hừ hừ mèo con.

“Bảo bối thoải mái sao?”

Cửa động tuy hút như trong động, nhưng coi như cọ cũng thực sướиɠ, du͙© vọиɠ hắn được giảm bớt, ôm mông thịt một bên dùng sức vuốt ve một bên ôn nhu hỏi.

“Ân…… Ân…… Thoải…… Thoải mái……”

Kɧoáı ©ảʍ dần dần tích lũy, cậu giương miệng nhỏ, hừ kêu càng thêm uyển chuyển kiều mị, khoang bụng cũng bắt đầu từng trận trừu động, đang chuẩn bị phun dâʍ ŧᏂủy̠.

Ân Mộ Ngang sủng nịch cười khẽ, đợi cậu hoàn toàn tiến vào trạng thái, chậm rãi nhanh hơn tốc độ cọ xát. Lúc cảm giác được cậu bắt đầu phát run, hắn hạ eo, ôm hai đùi cậu, gậy thịt kề sát hoa huyệt. Thịt động sưng đỏ lập tức bị đè bẹp, phía dưới bị cọ đến nóng lên không ngừng khép mở, tiểu âm đế cũng tránh cũng không thể tránh bị hắn mạnh mẽ nghiền áp.

“Ngô ân…… Ngô……! A……! Cọ….. Cọ đến âm đế…… A……! A……! Mộ Ngang……”

Kɧoáı ©ảʍ bén nhọn đột nhiên nổ tung, tiểu âm đế mỗi khi bị cọ một chút eo cậu liền giật một chút, không bao lâu ý thức mơ hồ, bắt cánh tay hắn thở dốc run kêu lên.

Hành thân bị nữ huyệt cùng thịt non bắp đùi bao lấy, lại ngại không đủ chặt dứt khoát khiêng chân cậu lên vai trái, gắt gao ôm đùi cậu gia tăng lực đè ép.

Hắn sảng khoái than một tiếng, một bên ra sức thẳng lưng một bên hỏi:

“Bảo bối nói nói lão công là dùng cái gì cọ hoa huyệt em.”

“Ngô a……! A……! Dùng lão công…… A……! Lão công…… Côn ŧᏂịŧ…… Ngô ân……! Đại điểu…… A……! Không được…… A……! Hoa…… Hoa huyệt sắp bị cọ hư…… Ngô a a!!”

Dư Tiêu Nam có thể rõ ràng cảm giác được âm đế bị cự long thô tráng ép tới tê dại phát trướng, thịt môi cũng bị cọ, bóp cánh tay hắn càng chặt. Bỗng nhiên ngẩng đầu nức nở một tiếng, tiểu huyệt phun ra một cổ dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp tưới trên khí cụ.

Ân Mộ Ngang nắm đầu gối cậu áp về phía trước. Huyệt khẩu sung huyết sưng to lộ ra tiểu thịt đế còn đang run, đóng mở hợp nhổ nước bọt. Hắn lui hông đột nhiên một đĩnh, “phụt” một tiếng, xâm nhập tiêu hồn động hắn tưởng niệm hơn nửa tháng.

“Ngô ân!”

Dư Tiêu Nam thần trí mơ hồ bị hắn đỉnh đến lắc đầu ô ngâm một tiếng. Cơ thể như bị vật thô to vô cùng đóng cọc, bụng sắp bị hắn đỉnh phá. Huyệt bị căng ra đến cực hạn lại đau lại trướng, hơn nữa vách tường bị cự căn nóng nướng, cậu không tự chủ được run rẩy lên.

Hắn đi vào cũng rên một tiếng, côn ŧᏂịŧ bị thịt non dùng sức hút chặt, như muốn kẹp nát hắn. Đã lâu không nếm đến hương vị thực cốt, nháy mắt thiếu chút nữa bắn ra. Ân Mộ Ngang hít sâu mấy hơi áp xuống du͙© vọиɠ bắn tinh, kiểm tra hoa huyệt dưới thân không bị căng nứt mới gầm nhẹ cuồng cắm.

“Bạch bạch bạch” lập tức quanh quẩn trong phòng, còn chưa thích ứng Dư Tiêu Nam chịu không nổi mãnh liệt tiến công, run giọng khẽ gọi.

Rốt cuộc hưởng thụ dược kɧoáı ©ảʍ mong nhớ ngày đêm, Ân Mộ Ngang nhẫn nại hơn nửa tháng càng thêm phấn khởi, tốc độ trừu động lại nhanh vài phần. Hoa huyệt bị cắm văng dâʍ ŧᏂủy̠ khắp nơi.

“Sướиɠ quá, bảo bối!”

Ân Mộ Ngang đầy mặt mồ hôi nóng, ách giọng gầm nhẹ một tiếng, đánh một cái trên mông cậu.

Dư Tiêu Nam bị đánh khóc kêu một tiếng, mông căng chặt làm âʍ đa͙σ cũng kịch liệt co rút lại kẹp nhục cụ càng chặt.

Nam nhân sướиɠ đến da đầu tê dại, ngẩng đầu lên thấp rên một tiếng, lực độ thao càng lúc càng lớn, cắm toàn căn, không bao lâu nhục động đỏ tươi dính một vòng bọt biển màu trắng thật nhỏ.

“Ngô ân……! A……! Thật lớn…… Không cần…… Ngô ân……! Mộ Ngang…… Quá…… Quá nhanh…… A……! Sắp cắm hư……”

Dư Tiêu Nam bị đâm trên dưới kịch liệt lay động, cả người phiếm hồng, vách đã bị đâm đến nóng rát, co rút lại dần dần theo không kịp tần suất hắn va chạm. Dâng lên một cổ trướng khó nhịn, Dư Tiêu Nam cảm thấy mình sắp bị làm hỏng rồi, lắc đầu rách nát kêu thảm.

Ân Mộ Ngang thở hổn hển, cúi xuống ôn nhu hôn hôn khóe môi cậu, tốc độ chậm lại một chút.

“Bảo bối nói đúng, lão công muốn cắm hư huyệt em.”

Còn không đợi cậu phản ứng lại hắn đã đè hai vai cậu, cố định cơ thể cậu lay động. Tầm mắt Dư Tiêu Nam mới vừa vững vàng liền nhìn đến trong mắt hắn hiện lên một tia bạo ngược. Cậu nức nở muốn lắc đầu, nam nhân đã lại cuồng bào thao lên. Dư Tiêu Nam bị hắn cố định cơ thể, kê ba thô dài tiến vào càng sâu, hai trứng đều vào đi vài phần, nhục đạo bị căng đến trắng bệch.

“A ân……! Đau……! Mộ Ngang…… A……! Không cần…… Từ bỏ…… Quá sâu…… A ân……! Lão công…… Không…… Ngô ân……! A……!”

Mị thịt không ngừng bị xâm nhập, bụng nhỏ bị cắm phồng. Mỗi khi cực đại qυყ đầυ đâm đi đều sẽ ở cung khẩu hung hăng đỉnh một chút, lại đau lại sướиɠ mãnh liệt kí©ɧ ŧɧí©ɧ làm cậu cất cao âm điệu hét lên.

Từng luồng dâʍ ŧᏂủy̠ tưới qυყ đầυ, tiểu huyệt như một hồ nước thịt, càng ngày càng trơn càng ngày càng chảy xiết. Ân Mộ Ngang sảng khoái than một tiếng, quả thực càng thao càng hăng.

“A ân……! A……! Lão công…… Lão công…… Em không được…… A……! Đừng…… Đừng lại sâu…… A ân……! Rốt cuộc…… Cầu anh…… Ô ân……! Lão công……”

Lại trải qua một phen thao cắm, thân thể dưới hai loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ tê dại cùng trướng không ngừng xao động, Dư Tiêu Nam rốt cuộc chịu không nổi nức nở khóc cầu.

Ân Mộ Ngang thương tiếc liếʍ sạch mồ hôi mỏng cùng nước mắt cậu, giọng ôn nhu đối lập hạ thân hung ác.

“Này mà sâu, ân? Một hồi lão công còn muốn cắm vào tử ©υиɠ bảo bối đâu.”