Edit: MOE (Thiên Ngọc)
Từ đêm đó gặp đại ca Ân Mộ Ngang trở nên rất bận, hội nghị xã giao liên tiếp không ngừng, hơn nữa hai ngày trước Tưởng Khoát bị tập kích, Dư Tiêu Nam ẩn ẩn biết tập đoàn Phàn thị lại muốn ở thành phố A tạo nên một cơn gió lốc.
Tối thứ sáu, Ân Mộ Ngang gần rạng sáng mới về nhà, Dư Tiêu Nam tan tầm được hắn phái người về trước đã làm ổ trên sô pha phòng khách ngủ rồi.
Ân Mộ Ngang bế ngang người lên lầu, cậu tỉnh lại mơ mơ màng màng lẩm bẩm, “Anh đã trở lại.”
“Ân. Về sau không cần chờ anh, mệt mỏi liền ngủ trước.”
“Ưʍ.”
Dư Tiêu Nam lên tiếng ủi ủi ngực hắn, lại bị mùi thuốc lá dày đặc trên người hắn huân nhíu mày, buồn ngủ cũng tỉnh vài phần.
Thẳng đến Ân Mộ Ngang đặt cậu lên giường, Dư Tiêu Nam nhịn không được chọc mày hắn nhíu lại, “Quá dọa người.”
Giọng cậu mềm như lông ngắn cào ngứa lòng làm tan suy nghĩ của hắn, Ân Mộ Ngang nắm ngón tay cậu mang đến bên miệng hôn hôn, “Sợ?”
Nhìn hắn híp mắt lại, nổi lên dục hỏa trần trụi, Dư Tiêu Nam tức khắc cảm thấy miệng khô lưỡi khô, liếʍ liếʍ khóe môi một tay nhỏ sờ lên ngực hắn.
“Không sợ, anh mới luyến tiếc thương tổn em.”
Ân Mộ Ngang cười khẽ, phong bế môi cậu hôn sâu.
……
“A……! A……! A……! Mộ Ngang…… Nhẹ…… Ngô ân……! A……!”
Dư Tiêu Nam quỳ bò trên giường, mông bị đâm đỏ bừng dẩu cao cao. Ân Mộ Ngang mấy ngày không chạm vào cậu động tác càng thêm hung ác, bóp mông thịt từ phía sau mạnh mẽ xỏ xuyên cậu.
“Sướиɠ sao?”
“A……! Ân……! Ân……! Sướиɠ…… Hừ ân……! A……! Nhẹ…… Nhẹ một chút……”
Thân mình cậu trượt về phía trước một hút, túm giường ai ai kêu. Cậu có chút chịu không nổi nam nhân thô bạo, khoang bụng như muốn nổ tung trướng đau lợi hại.
Hắn bắt lấy cổ tay cậu vặn đến phía sau, Dư Tiêu Nam bị bắt nâng eo. Ân Mộ Ngang phủ lên qua lại gặm cắn trên da thịt phiếm hồng.
“Ngoan, kêu lớn tiếng chút.”
“Ngô ân……! A ân……! A ân……! Đau…… A……! A……! Không cần…… Mộ Ngang…… Ngô ân……!”
Ân Mộ Ngang đâm càng thêm ngoan lệ, “bạch bạch bạch” vang thành một mảnh. Dư Tiêu Nam ở dưới thân hắn run rẩy, mặt nhỏ càng nhăn càng chặt, nghẹn ngào rách nát xin tha.
Nhìn thần sắc cậu nhân vì mình cứu tế đem lại sung sướиɠ cùng đau đớn mà thất thần mê ly, trong mắt hắn hiện lên ám quang, thủ sẵn vai cậu kéo lên, một tay sờ bụng nhỏ bị thao đến phồng dùng sức áp xuống.
“A!! Mộ Ngang…… Quá…… Đau…… A……! Từ bỏ…… Từ bỏ…… Ô……”
Bên trong bị tàn nhẫn thao, bên ngoài lại có ngoại lực tạo áp lực, nục đạo cùng đại điểu cứng rắn cọ xát tăng lên vài lần. Huyệt nội vừa nóng vừa tê vừa đau, Dư Tiêu Nam cảm thấy bụng mình sắp bị thao phá, sợ hãi giãy giụa lên.
Ân Mộ Ngang cắn vành tai cậu, hô hấp nóng rực như muốn nóng xuyên da thịt cậu.
“Ngoan, cảm nhân anh.”
“Ô……! Ô……! Không cần…… Đau…… Ta đau…… Anh ra…… Ô……! A……! A ân!!”
Dư Tiêu Nam không thuận theo, nức nở lắc đầu, lại dưới tình huống chính cậu cũng không chuẩn bị bỗng nhiên ngẩng cổ kêu một tiếng, đại cổ ái dịch tưới trên khí cụ hắn.
Ân Mộ Ngang ôm thân mình cậu mềm xuống, hầu kết lăn lộn hưởng thụ hắn hoa huyệt mang đến kɧoáı ©ảʍ mất hồn, ở tiểu hoa cọ một chút rút ra.
Dư Tiêu Nam dựa vào ngực hắn run rẩy, đau đớn tích tụ lúc trước bị kɧoáı ©ảʍ cao trào đánh tan toàn bộ, thân thể lại so ngày thường cao trào mệt hơn nhiều.
Ân Mộ Ngang lật cậu qua đặt trên giường, nắm đầu gối cậu đẩy đến ngực, lộ ra tiểu huyệt lầy lội.
Đầu óc cậu hỗn loạn tùy ý tầm mắt hắn lửa nóng dính ở nơi riêng tư mình. Hai mảnh thịt môi đầy đặn run rẩy mở lớn, âm đế nộn hồng còn đang hưng phấn, run rẩy mà cứng lên, tiểu thịt sung huyết lộ ra ngoài. Hoa huyệt vì vừa rồi hoan ái lưu lại một lỗ nhỏ, mơ hồ có thể thấy mị thịt theo hô hấp cậu nhẹ nhàng rung động, còn có dâʍ ɖị©ɧ trong suốt không ngừng chảy ra ngoài.
Mắt Ân Mộ Ngang chuyển trầm, dươиɠ ѵậŧ chưa phóng thích vì cảnh tượng da^ʍ mĩ này kịch liệt nhảy lên, nhịn không được ở tiểu huyệt mở rộng cọ nhẹ.
Thịt huyệt cùng thịt đế đều chịu nghiền áp, tê dại mang theo ngứa ý từ nơi riêng tư khuếch tán, Dư Tiêu Nam vô thức phát ra rên khẽ như mèo con, kí©ɧ ŧɧí©ɧ Ân Mộ Ngang nhiệt huyết sôi trào, lại nặng nề cắm vào.
“Ngô ân……”
Dư Tiêu Nam còn thất thần ôm đùi mình rêи ɾỉ một tiếng, chỉ cảm thấy trong cơ thể lại bị một thứ cứng rắn lửa nóng lấp đầy.
Tay to bắt lấy vai cậu, lắc eo nặng nề đâm.
“Ngô……! Ân a……! A……! A……! Hừ ân……!”
Nữ huyệt bị chống cực hạn trải qua một phen thao cọ nổi lên một cổ tê mỏi khó nhịn. Dư Tiêu Nam bị đâm tỉnh táo lại, giương miệng thở dốc kêu rên.
Ân Mộ Ngang nhìn chăm chú hai mắt cậu mờ mịt hơi nước, trong mắt trừ bỏ nhu tình còn có một tia lo âu Dư Tiêu Nam không hiểu. Cậu có chút đau lòng, tay nhỏ xoa khuôn mặt tuấn tú.
“A ân……! A……! Mộ…… Mộ Ngang…… Anh…… Sao vậy…… Nha……?”
Ân Mộ Ngang bị cậu hỏi sửng sốt, phản ứng lại hạ thân ở trong thân thể cậu càng thêm đấu đá lung tung.
“Muốn ôm em cả đời như vậy.”
“Ngô ân……! Được…… Cho…… Cho anh ôm…… A……! A ân……! Tiểu Nam…… Tiểu Nam…… Là…… Mộ Ngang……”
Ân Mộ Ngang buông chân chân cậu chống môi cậu cười, mày nhíu cả đêm lúc này mới chân chính thả lỏng.
Dư Tiêu Nam cũng ngây ngốc cười theo, nâng thân lên muốn cùng hắn hôn, bị Ân Mộ Ngang ngậm môi hôn sâu.
Ân Mộ Ngang thả chậm tốc độ hạ thân đâm vào rút ra, qua lại cọ điểm mẫn cảm. Dư Tiêu Nam thoải mái run rẩy nức nở, cuối cùng bị hắn cực ôn nhu mà đùa cao trào. Đồng thời hắn cũng mở mã mắt, chống chỗ sâu trong huyệt phun toàn bộ tinh hoa vào.
Sóng triều quay cuồng rút đi, Ân Mộ Ngang ôm người sắp hư thoát vào ngực, tay to vỗ nhẹ lưng cậu ướt mồ hôi.
“Cuối tuần ngốc trong nhà đừng ra ngoài.”
Dư Tiêu Nam buồn ngủ lợi hại, không sức lực so đo hắn còn cắm trong cơ thể mình, “Ngô, còn anh?”
“Có một số việc phải xử lý.”
“Nga……”
Ân Mộ Ngang hôn hôn cậu, “Ngoan, qua hai ngày mang em ra biển.”
“Ân.”
Dư Tiêu Nam dán ngực hắn chặt chút, dưới hơi thở của nam nhân thϊếp đi.