Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1549. Sửa Đổi Trật Tự

“Hỡi đám người thuộc phe Trật Tự.”

“Mỗi ngày các ngươi đều sẽ tới nơi này, tạo dựng Trật Tự ở chỗ này, nhưng vĩnh viễn không cách nào biết được rằng hết thảy những gì các ngươi làm đều đã biến thành hòn đá kê chân cho Hỗn Loạn.”

“Đây là sự miệt thị âm thầm của ta... Nó sẽ ở bên các ngươi mỗi ngày, cho đến thời khắc Kỷ Nguyên Hỗn Loạn giáng lâm.”

Nói xong, người nọ đắc ý cười, chậm rãi bước vào hư không, biến mất khỏi mật thất.

Một hơi thở sau.

“Ông ta đi rồi?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Đúng vậy.” Phức Tự nữ sĩ nói.

Bà bay ra ngoài, đặt tay lên mặt đất, khẽ đọc chú ngữ.

Cái hộp hình chữ nhật kia được bà lấy ra khỏi lòng đất.

Cố Thanh Sơn chăm chú nhìn cảnh tượng này, nói: “Cơ bản của Trật Tự Ma Vương bị hắn thay thế, thảo nào sau này lại gặp phải lắm chuyện phiền phức như vậy.”

“Đúng, có những hồn khí cơ bản này, chúng ta vẫn còn hi vọng.” Trong ánh mắt Phức Tự nữ sĩ tràn đầy tia hi vọng.

Bà thận trọng đặt chiếc hộp hình chữ nhật ở trong tay.

E là người nọ có làm sao cũng không ngờ được rằng, toàn bộ quá trình mình ra tay đã bị hai người đến từ nghìn tỷ năm sau phát hiện.

Phức Tự mở chiếc hộp hình chữ nhật, nhìn chăm chú vào các bảo vật bên trong.

“Khi cậu hiến tế Trật Tự Ma Vương, nó đã chiếm được nguyện lực của vô số chúng sinh, chẳng qua vì nó đang chờ đợi Kỷ Nguyên Hỗn Loạn giáng lâm, cho nên nó mới luôn ẩn nấp.” Phức Tự nói.

“Ta cũng cảm thấy kỳ quái, bởi vì nó có vẻ rất sợ... trong khi rõ ràng nó đã tiến hóa đến trình độ tối cao rồi.” Cố Thanh Sơn nói.

Phức Tự nói: “Nó đang chờ đợi được mang về thế giới Tháp Cao, đợi đường Đăng Thần kết thúc.”

"Nữ sĩ, ngài có biện pháp không?" Cố Thanh Sơn hỏi.

Phức Tự lắc đầu, nói: “Mặc dù Trật Tự Ma Vương đã bị thay đổi, nhưng nó liên quan đến rất nhiều chuyện xảy ra trong suốt nghìn tỷ năm. Một khi chúng ta cố gắng thay đổi nó, lịch sử của nghìn tỷ năm sẽ bị thay đổi, chúng ta cũng bị hậu quả của sự rối loạn này liên lụy, bị gϊếŧ chết hoàn toàn.”

Cố Thanh Sơn suy nghĩ một chút rồi nói: “Chúng ta có thể không động đến bất cứ chuyện gì trong nghìn tỷ năm qua, chỉ thay đổi vào ngay khoảnh khắc cuối cùng thôi.”

“Ý cậu là...”

“Đúng, ngườI kia đã đoán trước được rằng Trật Tự Ma Vương sẽ kết thúc Kỷ Nguyên hỗn Loạn, chúng ta sẽ biến chuyện này thành sự thật.”

Phức Tự nhìn hắn chằm chằm, lên tiếng: “Nói tiếp đi.”

Cố Thanh Sơn nói: “Liệu chúng ta có thể lợi dụng những bảo vật cơ bản này để làm gì đó trên người Trật Tự Ma Vương, khiến tất cả mọi việc vẫn tiến hành như thường, nhưng trong khoảnh khắc khi trận chiến Đăng Thần kết thúc thì bất thình lình thay đổi tất cả?”

Hắn làm ra hành động như chém xuống rồi tiếp tục nói: “Giống như thích khách, tung ra một đòn chí mạng ngay thời khắc mấu chốt.”

Phức Tự lẩm bẩm: “Để ta ngẫm lại xem...”

Bà rơi vào trầm tư.

Sau vài hơi thở.

Bà lấy ra vài món hồn khí cấp mộng cảnh từ trong hộp chữ nhật, đưa vào ngọn lửa màu đen.

Từng lời chú ngữ huyền ảo vang lên từ trong miệng bà, đến mấy chục giây sau mới dần dần kết thúc.

“Với năng lực của ta, không thể thay đổi Trật Tự này... Người kia cũng nhờ những món đồ mà tất cả Hỗn Loạn giả đã chuẩn bị trước mới có thể thay đổi Trật Tự do chúng ta sáng tạo ra.”

“Nhưng có một câu thế này, hủy diệt dễ, sáng tạo khó.”

“Cho nên ta có cách phá hủy tính toán của bọn họ.”

Theo lời bà nói, tóc dài trên đầu bà chuyển thành màu trắng, dung nhan xinh đẹp dần dần trở nên già nua.

Mặc dù Trật Tự được sửa đổi một chỗ vô cùng nhỏ, mặc dù bà là Người Chờ Đợi, cũng phải bỏ ra rất nhiều sức lực.

Cố Thanh Sơn đỡ lấy bà.

“Được rồi.”

Phức Tự mệt mỏi chấm chấm mồ hôi trên trán, đưa món hồn khí cấp mộng cảnh trong tay cho Cố Thanh Sơn.

Hắn nhận lấy xem xét, hóa ra là một thẻ bài.

Trên thẻ bài vẽ một con thú một sừng trắng như tuyết, trên cổ nó có một cây sáo màu xanh biếc.

Trên Giao diện Chiến Thần lập tức xuất hiện dòng chữ nhỏ phát sáng.

[Thẻ bài đặc thù: Chủ thể phụ thuộc của Ma Vương giáng lâm.]

Dưới sự nâng đỡ của Cố Thanh Sơn, Phức Tự dựa vào tường, từ từ nằm xuống.

“Thời gian là một giấc mộng vĩnh hằng, Cố Thanh Sơn.”

Bà thở hổn hển nói.

Cố Thanh Sơn gật đầu: “Ta vẫn không cách nào hiểu được chân lý của thời gian.”

“Bởi vì nó hay thay đổi.” Phức Tự tiếp tục nói: “Ta hoàn toàn tin tưởng phe Hỗn Loạn nhất định đã hao tốn vô số sức mạnh mới có thể tìm ra sơ hở duy nhất của chúng ta trong dòng sông thời gian, thậm chí...”

“Thậm chí cái gì?” Cố Thanh Sơn truy hỏi.

Sắc mặt Phức Tự nữ sĩ có vẻ trầm trọng, chậm rãi nói: “Khi ở trong mật thất sáng tạo Trật Tự, chúng ta đã bố trí vô số thuật pháp và sức mạnh để bảo vệ nơi này, nhưng bọn họ lại có thể dễ dàng bước vào. Ta nghi ngờ bọn họ sử dụng lực lượng của pháp tắc Vận Mệnh.”

“Còn nữa, trận doanh Hỗn Loạn lấy ra hạt cát màu vàng sẫm dể sửa đổi Trật Tự, ngay cả ta cũng chưa từng nghe nói tới vật này, nhất định là bọn họ phải mất rất nhiều tâm huyết mới làm ra nó.”

Cố Thanh Sơn dần dần nghe ra một chút không thích hợp, cẩn thận suy nghĩ, thậm chí cảm thấy sau lưng bắt đầu tê dại.

“Nữ sĩ, ngài đang lo lắng điều gì?” Hắn trực tiếp hỏi.

Phức Tự nói: “Hỗn Loạn và Trật Tự tranh đấu, tại thời điểm Tháp Cao bị hủy diệt, khi bước vào thời khắc quan trọng nhất, ta lo lắng đối thủ cũ kia của ta sẽ tiếp tục quan sát thời đại đó, sẵn sàng ngăn cản mọi sự cố có thể xảy ra... thậm chí là sửa đổi kết quả.”

“Không phải tất cả Người Chờ Đợi đều lâm vào ngủ say sao?” Cố Thanh Sơn hỏi.

“Ta và ông ta, bởi vì nắm trong tay sức mạnh thời gian, cho nên có thể từ từ khôi phục trong nghìn tỷ năm... Ta lo lắng ông ta còn có chuẩn bị gì đó ở phía sau.” Phức Tự nói.

Bà gắng gượng ngồi thẳng lại, nói: “Cậu không thể coi thường ông ta, phải lập tức trở lại thời đại Tháp Cao bị hủy diệt, xác định kết quả sau cùng.”

Cố Thanh Sơn im lặng trong một hơi thở.

“Lẽ nào... trong này còn có thể có biến số?” Hắn hỏi.

“Đúng vậy, bất kỳ chuyện gì chưa xảy ra đều sẽ có biến số, đặc biệt là đại sự liên quan đến vận mệnh hàng chục ngàn tỷ thế giới như vậy.”

“Tuy rằng trước khi ta rời đi và đưa cậu xuyên qua thời không, ta đã tạo ra hiện tượng biến mất giả, Hỗn Loạn tạm thời sẽ không thể phát hiện...”

Phức Tự suy yếu thở dài, tiếp tục nói: “Thế nhưng, khi chúng ta trở về quá khứ, dòng thời gian của điểm trước đó chúng ta rời đi vẫn đang không ngừng tiến về phía trước.”

“Chuyện này ta hiểu rõ, cho nên chúng ta phải lập tức trở lại!” Cố Thanh Sơn thúc giục.

Phức Tự lắc đầu, thấp giọng nói: “Phần lớn sức mạnh của ta đều đã dùng để sửa đổi Trật Tự, bây giờ không đủ để đưa cả hai chúng ta cùng nhau trở lại.”

“Ta thân là Người Chờ Đợi, không thể gia tải Hỗn Loạn và Trật Tự, cho nên hiện tại chỉ còn một mình cậu.”

Bà nhìn Cố Thanh Sơn.

Lòng hắn dần dần trầm xuống.

Phức Tự nữ sĩ xuyên qua thời gian nghìn tỷ năm rồi lại tiêu hao sức mạnh sửa đổi Trật Tự, hiện tại đã dùng hết tất cả sức mạnh.

Bà đã làm hết những gì có thể.

Bây giờ...

Cố Thanh Sơn nhìn thẻ bài trong tay mình.

Trên thẻ bài, con thú một sừng kia cũng đang nhìn hắn.

“Nữ sĩ, chuyện kế tiếp cứ giao cho ta.”

Cố Thanh Sơn nói.

Phức Tự nữ sĩ gật đầu, cố gắng nở một nụ cười.

“Cố Thanh Sơn, cậu phải lập tức trở lại... Trước khi Hỗn Loạn hấp thu nguyện lực, thức tỉnh những Người Chờ Đợi của nó, cậu phải xoay chuyển nó!”

Bà dùng hết toàn lực đẩy mạnh lên vai Cố Thanh Sơn.

Hư không ở phía sau lưng hắn nứt ra, dòng sông thời gian mênh mông rộng lớn trực tiếp nuốt chững lấy hắn.

...

Nghìn tỷ năm sau.

Điện bằng đồng của Hỗn Loạn.

Trương Anh Hào và Dạ Như Hi đang chờ đợi kết quả.

Bỗng nhiên, trước mắt hai người xuất hiện dòng chữ nhỏ màu xám:

[Khảo nghiệm Đăng Thần lần này đã hoàn tất.]

[Đường Đăng Thần đã kết thúc.]

[Căn cứ vào biểu hiện của các ngươi, vị trí Thần linh của Kỷ Nguyên Hỗn Loạn đã được xác định.]