Phức Tự nữ sĩ thúc giục: “Được rồi, không nên ở lại nữa, các ngươi đi mau đi. Nếu không, lịch sử nghìn tỷ năm bị thay đổi sẽ mang đến hậu quả không thể lường trước.”
Thiếu nữ Phức Tự và những người bạn nhìn nhau, gật đầu, xoay người rời đi.
Toàn bộ các Người Chờ Đợi đều rời đi, chỉ có ngọn lửa màu đen hừng hực vẫn lẳng lặng ở lại nơi đó.
Mật thất nhanh chóng khôi phục lại sự tĩnh lặng.
Chỉ còn lại Phức Tự và Cố Thanh Sơn yên lặng đứng trong góc.
“Nếu như cậu đoán đúng, sợ rằng chẳng bao lâu nữa chuyện kia sẽ xảy ra.” Phức Tự nữ sĩ nói.
“Ta cũng không biết, nhưng đây là nơi duy nhất đối phương có thể động tay động chân, hơn nữa bọn họ cũng đã sử dụng rất nhiều người để dẫn hết người trong mật thất rời đi, ta đoán chuyện đó sẽ nhanh chóng xảy ra.” Cố Thanh Sơn nói.
Hắn vừa nói, ánh mắt vừa nhìn vào hư không.
Chỉ thấy dòng chữ nhỏ phát sáng nhanh chóng xuất hiện:
[Ngài chiếm được truyền thụ của tổ tiên vạn rồng.]
[Chú Ngữ Ảnh Thanh Long – Trói của ngài đang biến đổi.]
[Chú Ngữ Thanh Long đang được sinh ra.]
[Ngài sắp sửa thu được sức mạnh chân chính của Long tộc.]
Cố Thanh Sơn không kịp nhìn tiếp.
Hắn cảm thấy bàn tay đang nắm tay mình của Phức Tự đột nhiên siết chặt.
“Ta là hạt cát bất diệt của thời gian, ta ở đây kêu gọi sức mạnh sâu nhất của thời gian.”
“Tất cả thời gian, các ngươi là bạn chí thân của ta, hãy phá vỡ che đậy dối trá đã từng tồn tại cùng với những ảo tưởng hư huyễn vốn dĩ không tồn tại, để phơi bày sự thật và bí mật ẩn giấu trong chỗ sâu của thời gian.”
Phức Tự khẽ thì thầm nhanh như gió, bóp nát một chùm sáng đẹp đẽ trong tay.
Cố Thanh Sơn đột nhiên ngẩng đầu.
Chỉ thấy thế giới trước mặt hai người tan đi.
Hư không.
Sau hư không, toàn bộ thế giới lại bỗng nhiên xuất hiện.
Chưa từng có gì thay đổi, cũng không hề xuất hiện bất cứ dị thường nào.
“Chúng ta hãy đợi xem kết quả.” Phức Tự nữ sĩ nói.
Hai người lẳng lặng mà đứng.
Cố Thanh Sơn cũng không có lòng dạ nào mà đọc những lời gợi ý về sức mạnh của Long tộc nữa.
Bởi vì đây là thời khắc quan trọng nhất!
Một hơi thở.
Hai hơi thở.
Ba hơi thở.
...
Thời gian dần dần trở nên dài đằng đẵng.
Từ đầu đến cuối không có bất cứ chuyện gì xảy ra.
Càng về sau, ngay cả lòng tin của Cố Thanh Sơn cũng bắt đầu dao động.
Phức Tự nữ sĩ thở dài, đang muốn nói gì đó.
Bỗng nhiên, một thân hình hư ảo từ trên trời giáng xuống, lặng yên không một tiếng động rơi vào trong mật thất.
Thân hình đó đi một vòng quanh ngọn lửa đen cao mấy trượng, lẩm bẩm nói:
“Đây là Trật Tự Ma vương sao? Không ngờ bọn họ có thể tạo ra Trật Tự như vậy.”
Cố Thanh Sơn và Phức Tự nữ sĩ nhìn nhau.
Kẻ địch thực sự tới.
Thì ra ở nghìn tỷ năm trước, kẻ bên phe Hỗn Loạn kia quả thật đã động tay động chân với Trật Tự Ma Vương vào đúng thời khắc này!
Cố Thanh Sơn đoán không sai!
Hắn và Phức Tự nín thở theo bản năng.
Hai người yên lặng nhìn chăm chú vào thân hình kia.
“Là ông ta.” Phúc Tự nói.
Cố Thanh Sơn gật đầu.
Chỉ thấy người nọ đi một vòng quanh ngọn lửa đen, lẩm bẩm:
“Giống hệt như tin tình báo... Trật Tự cường đại này tựa như hoa quỳnh nở rộ trong gió, tuy rằng có thể bùng cháy rực rỡ một lần, thắp sáng màn đêm vô tận của Tận Thế, nhưng chỉ có thời gian vẻn vẹn mười giây, căn bản không cách nào chiến thắng Tận Thế, chỉ có thể...”
Giọng ông ta trở nên tràn ngập sát ý: “Một khắc nào đó trong tương lai, có kẻ sẽ ngăn cản kỷ nguyên Hỗn Loạn giáng lâm, ta nhất định sẽ thay đổi tương lai đó.”
Lúc này ở bên ngoài, trận chiến vẫn tiên tục không dứt.
Người Chờ Đợi của hai trận doanh đang đấu nhau!
Bóng dáng nọ nghiêng tai lắng nghe, từ trong ngực lấy ra một cái túi nhỏ màu nâu.
“Thời gian có hạn, may mà chúng ta đã dốc hết toàn lực chuẩn bị một thứ.”
Ông ta vừa nói vừa mở cái túi nhỏ màu nâu ấy ra, ném một hạt cát màu vàng sậm vào trong ngọn lửa đen.
Ầm!
Ngọn lửa màu đen bỗng nhiên bùng lên thật cao, mơ hồ tạo thành một hình người.
Nó dùng âm thanh hoang mang nói: “Là ai đang ban cho ta một loại sức mạnh khác?”
Sau khi pha tạp với hạt cát màu vàng sẫm, bóng người được ngọn lửa tạo thành càng ngày càng không ổn định.
Rất nhiều vật liệu và vật chất đặc thù từ trong cơ thể nó văng ra, lơ lửng giữa không trung, tản ra vầng sáng lộng lẫy lóa mắt.
Ở bên kia, người nọ nhanh chóng niệm chú: “Ta ban cho ngươi bản tính của loài người. Từ nay về sau, ngươi sẽ có những ngôn từ giả dối, tính tình nham hiểm và nhút nhát, tư tưởng cay nghiệt thiếu tình cảm. Cho đến thời khắc ngươi bị hiến tế, ngươi sẽ che chở cho Kỷ Nguyên Hỗn Loạn, trở thành sức mạnh cuối cùng giúp Kỷ Nguyên giáng lâm!”
“Từ giờ trở đi, ngươi phải tiếp nhận một “bản thân” hoàn toàn mới, sứ mệnh hoàn toàn mới!”
Lửa đen bỗng nhiên chấn động, triệt để thu liễm lại, làm cho đường viền hình người cũng khôi phục ổn định.
“Ta... đã... hiểu...”
Đường viền hình người nói.
Người nọ dặn dò: “Ngàn vạn lần nhớ kỹ, ngươi phải đối kháng Hỗn Loạn, nếu thực sự không có cách nào đối kháng được thì phải bỏ chạy khỏi nó, cho đến một ngày ngươi được mang tới một nơi tên là thế giới Tháp Cao.”
“Sau… đó?” Đường viền hình người hỏi.
“Nhập vào Kỷ Nguyên Hỗn Loạn, nó sẽ cảm ứng được khí tức ta để lại trên người ngươi, tạm thời sẽ không thôn phệ ngươi.”
Người nọ tiếp tục nói: “Đợi đến khi cuộc chiến Đăng Thần kết thúc, ‘Người thông báo tận thế kết thúc’ sẽ xuất hiện. Vào thời khắc đó, ngươi phải phóng thích toàn bộ nguyện lực, rót lên người cô ta.”
“Nguyên lực ngươi thu thập được trong suốt nghìn tỷ năm sẽ khiến cho cô ta không chịu nổi, phải kêu gọi chúng ta.”
“Khi ấy chúng ta sẽ đến và nuốt chửng tất cả những nguyện lực này, lần nữa khôi phục lại trạng thái đỉnh cao, lần nữa tỉnh lại.”
“Đã... hiểu...” Đường viền hình người nói.
Ánh mắt Cố Thanh Sơn nghiêm lại.
Thì ra là thế.
Thì ra Dạ Như Hi lại gánh vác nhiệm vụ quan trọng như vậy. Cô ấy sẽ làm trạm trung chuyển sức mạnh, làm chất dẫn truyền lại nguyện lực suốt nghìn tỷ năm cho Người Chờ Đợi của Hỗn Loạn.
Thảo nào Kỷ nguyên Hỗn Loạn coi trọng cô ấy như vậy, vì bảo vệ cô ấy mà không tiếc bất cứ giá nào.
Trật Tự Ma Vương, Kỷ nguyên Hỗn Loạn, đường Đăng Thần, đại điện bằng đồng của Hỗn Loạn.
Tất cả đã sớm được an bài xong xuôi, chỉ chờ trận chiến Đăng Thần kết thúc, Dạ Như Hi được mang về thế giới Tháp Cao thì sẽ lập tức phát động.
Đến lúc đó, không chỉ có Kỷ Nguyên Hỗn Loạn giáng lâm mà ngay cả những Người Chờ Đợi của trận doanh Hỗn Loạn cũng sẽ tỉnh lại!
Bất kể là ai trở thành Chân Thần Hỗn Loạn, trước mặt những Người Chờ Đợi đã tạo ra Hỗn Loạn này, căn bản không có chỗ cho sự phản kháng nào cả.
Trận doanh Hỗn Loạn sẽ hoàn toàn chiến thắng trong trận chiến kéo dài nghìn tỷ năm này!
Bọn họ sẽ diệt sạch tất cả thế giới, hết thảy chúng sinh, khiến toàn bộ tồn tại hóa thành hoang vu...
Cho đến khi Tận Thế cũng theo đó kết thúc.
Những Người Chờ Đợi này...
Cố Thanh Sơn siết chặt nắm tay, tận lực khống chế sát ý của mình.
Chỉ thấy người nọ căn dặn xong thì hài lòng gật đầu.
Ánh mắt ông ta nhìn chăm chú vào không trung, nhìn chăm chú vào những bảo vật trân quý bị Trật Tự ném ra ngoài.
Đây đều là hồn khí cấp mộng cảnh, đến từ kho báu của những Người Chờ Đợi Trật Tự.
“Ta không thể mang đống hồn khí cơ bản của phe Trật Tự ra ngoài, bằng không nhất định sẽ bị đối phương phát hiện.”
Ông ta lẩm bẩm rồi lấy ra một cái hộp hình chữ nhật.
Các loại bảo vật bay ra ngoài được cất vào, dùng hơn mười bí pháp phong ấn lại, không thể nào cảm nhận được chúng nữa.
Người nọ yên lặng lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nói bằng giọng tràn đầy trào phúng:
“Bọn ta hao phí một thời gian dài, tổng cộng chuẩn bị ba nghìn loại bí pháp che đậy, ta không tin các ngươi có thể tìm ra nó.”
Ông ta lững thững đi tới một góc, ngồi xổm xuống, để chiếc hộp hình chữ nhật xuống dưới đất.
Chiếc hộp nhanh chóng trở nên hư ảo, từ từ chìm vào trong đất, không cách nào nhìn thấy.