Chư Giới Tận Thế Online (Ngày Tàn Của Thế Giới)

Chương 1550. Báo Thù Cho Anh Ấy

[Đang truyền tống những người khiêu chiến của con đường Đăng Thần.]

Sương mù dày đặc u ám dần dần tràn ngập trong đại điện, tựa như thứ gì đang bốc lên.

Trương Anh Hào bưng ly rượu, uống một hơi cạn sạch.

“Anh rất căng thẳng?” Dạ Như Hi hỏi.

“Không có gì phải lo lắng, Phi Ly nhất định sẽ thắng. Nếu thực sự không được thì còn có Cố Thanh Sơn, sẽ không xảy ra vấn đề gì.” Trương Anh Hào chỉnh lại kính râm cho ngay, nhìn như rất thoải mái.

Sương mù không ngừng dâng trào rồi bùng lên, dần dần hiện ra một thân ảnh.

Diệp Phi Ly.

Hắn ta vẫn mang mặt nạ tên hề như cũ, trên người tràn đầy vết thương nghiêm trọng dọa người, nhưng tất cả tia sáng đỏ bao quanh toàn thân lại rừng rực đỏ tươi như máu, khí thế trên người cũng biến hóa nghiêng trời lệch đất.

“Này, chắc là tôi thắng rồi.”

Tên hề nhìn hai người, phất tay một cái.

Hai người lập tức yên tâm.

“Không tệ, thực lực tiến bộ rất nhiều.” Trương Anh Hào khen một câu.

“Đây là Diệp Phi Ly? Sao tôi lại có cảm giác đây là một người khác?” Dạ Như Hi nghi ngờ nói.

“Khị cậu ta đeo mặt nạ vào sẽ trở nên hơi khác, sau này cô tiếp xúc nhiều với cậu ta rồi sẽ hiểu.” Trương Anh Hào vừa cười vừa nói.

Sương mù màu xám lại cuộn lên.

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả từ trong sương mù đi ra.

“Những kẻ nực cười kia, đến lúc các ngươi phải chết rồi.” Nó cười gằn, nói.

Ba người ngẩn ra, nhìn về phía nó.

“Ta đã chiến thắng thử thách, vị trí Thần linh Hỗn Loạn vẫn là ta. Kế tiếp, ta sẽ lãnh đạo toàn bộ Kỷ nguyên, gϊếŧ chết toàn bộ đám kiến hôi các ngươi.” Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả gầm lên.

Trương Anh Hào và Dạ Như Hi nhìn nhau.

Tại sao hai người đều nói là mình thắng? Rốt cuộc ai mới là người thật sự chiến thắng ngai vị Thần Hỗn Loạn?

Lúc này, tên hề nhìn xung quanh một lần, nghi ngờ nói: “Sao lại không thấy Cố Thanh Sơn và Liệt Diễm Hành Giả kia?”

Một giây sau, dòng chữ nhỏ màu xám bỗng nhiên xuất hiện trước mắt mọi người.

[Liệt Diễm Hành Giả chịu khảo nghiệm thất bại, không còn tồn tại.]

[Cố Thanh Sơn đã biến mất.]

Trương Anh Hào bóp nát cái ly trong tay, trầm giọng quát: “Biến mất là có ý gì?”

Dòng chữ nhỏ màu xám tiếp tục xuất hiện:

[Biến mất chính là không biết tung tích, rất có khả năng là trong mộng cảnh của Người Chờ Đợi đã xảy ra vấn đề nào đó không thể hiểu được, sau đó chẳng biết đi đâu.]

Trương Anh Hào truy hỏi: “Vậy hắn còn sống hay đã chết?”

Chữ nhỏ màu xám tiếp tục hiện ra: [Rất có thể là vì hắn là một chất liệu đặc thù nào đó, cho nên bị một Người Chờ Đợi trong mộng cảnh thu làm chất dinh dưỡng và năng lượng.]

Trương Anh Hào ngây người.

Diệp Phi Ly ngây người.

Dạ Như Hi nhíu mày, nhỏ giọng nói: “Điều này sao có thể?”

Chữ nhỏ màu xám: [Chuyện như vậy cũng không phải là không có khả năng, cho nên ta đã tiến hành phán xét hai người trở về cuối cùng, cuối cùng xác định kết quả như sau:]

[Người thắng trong trận chiến Đăng Thần lần này:]

[Diệp Phi Ly, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.]

[Các ngươi đều cho thấy giá trị của mình trong khảo nghiệm, các ngươi là Thần linh mà Hỗn Loạn cần.]

[Từ nay về sau, các ngươi sẽ phân chia thần vị, trở thành hai vị thần của Kỷ Nguyên Hỗn Loạn!]

[Hiện tại, các ngươi sắp được đưa về nơi phát động trận chiến Đăng Thần.]

Diệp Phi Ly nhìn Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.

Cũng là vì chống lại quái vật này, Cố Thanh Sơn vĩnh viễn biến mất.

Chết tiệt.

Chết tiệt!!!!

“Ta từ chối, ta muốn gϊếŧ nó.” Diệp Phi Ly nói, sát ý toàn thân sôi trào.

Toàn bộ điện bằng đồng chấn động.

Sương mù xám vô tận bao bọc Diệp Phi Ly, Trương Anh Hào, Dạ Như Hi, Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả, truyền tống bọn họ ra ngoài.

Sau một hơi thở.

Thế giới Tháp Cao.

Bốn luồng sương mù xám dày đặc từ trên trời giáng xuống, rơi vào hư không trước mặt mọi người.

Hai luồng sương mù trong đó lập tức đánh nhau.

Tiếng rống giận dữ của Diệp Phi Ly từ trong một luồng sương mù truyền ra: “Đi chết đi! Đi chết đi! Quái vật rác rưởi, ta không thèm cái ngai Thần thối nát ấy, ta phải gϊếŧ ngươi trước!”

Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả bất ngờ không kịp đề phòng, kêu lên: “Làm càn, ngươi đã ngang hàng với ta...”

Ầm!

Hai luồng sương mù tan đi.

Chỉ thấy Diệp Phi Ly và Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả đang quấn lấy nhau đánh đấm túi bụi từ trên trời xuống tận dưới đất.

Mặt đất dưới chân bọn họ nổ tung tóe, bầu trời xuất hiện từng vết rách màu đen, dư âm chiến đấu của bọn họ hóa thành làn sóng khí, gây ra một cơn bão cát che trời lấp đất, đẩy bay tất cả mọi người ra phía sau.

Anna vẫn luôn theo dõi biến hóa giữa chiến trường, lúc này lập tức bay vυ't lên, cầm lấy tay của Trương Anh Hào liền hỏi: “Thanh Sơn đâu?”

Đối diện đôi mắt trong suốt của Anna, Trương Anh Hào cúi đầu nói: “Tôi không rõ lắm.”

“Không rõ lắm?”

Hai mắt Anna nhìn chằm chằm, cô nắm lấy cổ áo Trương Anh Hào, thấp giọng nói: “Tôi muốn biết chân tướng, anh không thể gạt tôi.”

Trương Anh Hào không dám đối diện với cô, thở dài nói: “Cậu ta... chắc là...”

Cả người Anna giống như bị đánh một cái.

Cô buông tay ra, lùi về sau vài bước.

“Không, tôi không tin.”

Hai dòng huyết lệ chảy dài trên khuôn mặt trắng nõn.

Trương Anh Hào nói không nên lời.

Dạ Như Hi cũng thở dài.

Trên bầu trời, Diệp Phi Ly giống như phát điên, mặc kệ sống chết mà chiến đấu với Linh Hồn Tiêm Tiếu Giả.

Toàn bộ cảnh tượng này đều rơi vào trong mắt Anna.

Toàn bộ đều nói cho cô biết, chuyện này là sự thật.

Cố Thanh Sơn.

Thật sự không còn.

“A —— —— —— ”

Anna phát ra một tiếng hét chói tai thật dài.

Sát ý vô tận hóa thành một ngọn lửa cuồn cuộn cháy mạnh, vờn quanh người cô.

Cô cắm mạnh lưỡi hái màu đen lên mặt đất.

Anna lơ lửng giữa không trung, bắt đầu cất cao giọng tụng niệm:

“Sức mạnh mạnh mẽ hơn cả sinh mệnh.”

“Kết cục cuối cùng mà chúng sinh không cách nào ràng buộc.”

“Giống như vận mệnh, kết quả vĩnh viễn không thể ngăn cản.”

“Ta là chúa tể của các ngươi.”

“Ta, Anna Medici, ở đây dâng lên linh hồn của ta, để đổi lấy Thần lực cuối cùng.”

“Pháp tắc Tử Vong.”

“Vào thời khắc tồn tại cuối cùng của ta, xin hãy cho ta thực hiện tâm nguyện cuối cùng.”

“Ta, muốn báo thù cho anh ấy!”

Lưỡi hái yên lặng bay lên, rơi vào trước mặt Anna.

Toàn thân nó lượn lờ ngọn lửa tử vong và cô tịch, chỉ chờ Anna cầm lấy nó.

Hủy diệt và báo thù, bắt đầu từ nơi này.

Anna vươn tay.

“... Cô gái ngu xuẩn.”

Một giọng nữ lạnh như băng đột nhiên quanh quẩn trong đầu cô.

Anna ngẩn ra.

Đó là âm thanh của Tô Tuyết Nhi.

Cô ấy cũng tới?

Ngay sau đó, âm thanh của Tô Tuyết Nhi vang lên lần nữa:

“Ngu ngốc, nếu như Cố Thanh Sơn chết rồi, sao cô lại còn sống? Còn nhớ trang sức kia của cô không?”

Anna ngây người.

Đúng vậy.

Khế ước thế mệnh vẫn còn trên người Cố Thanh Sơn, nếu như anh ấy thực sự xảy ra chuyện, bản thân mình sẽ chết theo anh ấy.

Đây không phải là chuyện rất đơn giản sao?

Tại sao mình lại bỗng...

Âm thanh của Tô Tuyết Nhi vang lên lần nữa:

“Giữ nguyên cơn phẫn nộ, đừng làm ra bất kỳ biểu hiện gì, cứ yên lặng nghe tôi nói.”

“Thành quả văn minh cuối cùng của đế quốc Tinh Huy thế giới tầng trong, kết hợp với nghiên cứu của Nữ Thần Công Chính đã xúc tiến một việc... Tôi đang ở trong trạng thái tiến hóa sâu nhất, không thể tự mình đến đây, chỉ có thể xuyên qua thời không để kết nối với sóng não của cô.”

Anna giật mình nói: “Cô không cần mượn ba đồng tiền mà cũng có thể để sóng não xuyên qua thời không?”

“Chuyện nhỏ, nếu như sức mạnh khoa học kỹ thuật không thể xuyên qua thời không, vậy thì dựa vào sức mạnh gì mới có thể?” Rốt cuộc giọng nói của Tô Tuyết Nhi sinh ra vẻ đắc ý.

“Anna, tôi không ngờ cô lại đi hiến tế linh hồn. Thấy cô kích động như vậy, tôi chỉ có thể ngăn cản cô làm chuyện dại dột.”

Âm thanh của Tô Tuyết Nhi lại trở nên lạnh băng.

“Anna, đến lượt cô xông lên rồi. Hãy giúp đỡ Diệp Phi Ly chiến thắng quái vật kia... Nhớ kỹ, cô không nên hiến tế linh hồn nữa, cứ toàn lực tấn công là được.”

Anna hơi hoang mang.

Hình như Tô Tuyết Nhi không giống như trước đây.

Cô ấy vốn dĩ không biết sử dụng nhiều thủ đoạn như vậy.

Làm sao mà cô ấy biết sử dụng những phương pháp này, thậm chí lợi dụng mình để đạt được hiệu quả?