Chồng Trước Đừng Tới Đây

Phiên ngoại 3. Bị thao triều phun

❋ phiên ngoại 3. Bị thao triều phun

Lông mày Tô Uyển nhíu lại, giọng điệu lại nghe ra tia vui thích, cô có chút hối hận vì tự còng tay mình lại.

“ Hửm? Thoải mái à?” Thẩm Quân Trạch xấu xa búng lên đầṳ ѵú của cô, trên đó có cái kẹp, kẹp cô đến phát đau, cái kẹp liên quan tới cái kẹp mật đậu ở dưới khiến cô có cảm giác mật đậu ở dưới cũng đau hơn.

Nhưng côn ŧᏂịŧ giả trong tiểu huyệt càng chấn động nhanh hơn, điện lưu mỏng manh kí©ɧ ŧɧí©ɧ từng chỗ mẫn cảm trong hoa huyệt của cô, nhưng miệng cô chỉ có thể phát ra tiếng “ưm a…”.

Eo nhỏ không ngừng vặn vẹo, hiển nhiên là lâm vào vui sướиɠ, trên người cô mềm mại, đôi mắt chứa nước mắt, giống như hoa hồng nở rộ, kiều diễm giống nhau nhưng còn mang theo chút thanh thuần độc đáo, khí chất mâu thuẫn trên người Tô Uyển, không chỉ không có một tia xung đột nào, mà ngược lại càng khiến cho người ta ức hϊếp cô, muốn chiếm hữu cô, Thẩm Quân Trạch không nghĩ tới mấy ngày nay cô cự tuyệt mình là vì chuẩn bị cho mình món quà này.

Quả thật anh rất hài lòng với món quà này, lúc trước anh muốn tưởng chơi chút cái khác với cô để gia tăng tình thú, nhưng cô cự tuyệt, cự tuyệt liên tục nhiều ngày, ngay lúc Thẩm Quân Trạch cho rằng cô không còn yêu anh nữa, thì cô lại cho mình một kinh hỉ lớn như vậy vào ngay hôm sinh nhật mình.

Lấy khẩu tắc trong miệng cô ra, mặt trên dính đầy nước miếng của cô, cũng không biết cô ngây ngốc ở trong hộp này bao lâu rồi.

“Ưm… A… Thật nhanh… A…” Theo tiếng thét chói tai, cô giống như con cá mất nước, té ngã trên sô pha, mặt vừa vặn dán lên cổ anh.

Toàn thân run rẩy, như đang phiêu du ở đám mây, ngón chân mượt mà cuộn tròn, nằm trên sô pha, hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ trong cơn cao trào.

Thẩm Quân Trạch cách cô rất gần, có thể nghe được tiếng gậy mát xa chấn động trong cơ thể cô ‘ ong ong ong ’ cũng với tiếng nước, không ngừng trộn lẫn, kí©ɧ ŧɧí©ɧ thân thể mẫn cảm của cô.

Anh cúi đầu xuống, che lấp ánh sáng trong mắt, thương tâm nói: “Hóa ra em thích thứ này, nên mới không cho anh chạm vào em.”

“Không có… ưm… a… a… Không…” Cả người Tô Uyển bị tìиɧ ɖu͙© xâm chiếm, không dễ dàng gì mới có chút tỉnh táo, lại bị côn ŧᏂịŧ giả trong cơ thể không ngừng chấn động thao mất ý thức, chỉ có thể vô thức rêи ɾỉ.

Thân thể mềm mại của cô không ngừng vặn vẹo, cọ xát sô pha dưới thân, hai chân khép chặt lại, nội y tình thú bao vây chặt chẽ cơ thể phập phồng quyến rũ của cô.

Anh nhìn rồi nhéo cằm cô: “ Hầu hạ gia như vậy sao?”

“Ưm… A… Nô gia, thật sự rất khó chịu, lão gia… Nô thật sự rất khó chịu…” Cô phối hợp với anh, ngồi quỳ ở trên sô pha run rẩy nói.

“Lão gia, nô gia lại… Cũng không dám, cầu lão gia… ưm… Bỏ qua cho nô gia… A… Đi.” Cô thở hổn hển, ngoài miệng xin tha, nhưng đáy lòng lại có chút hưng phấn, chờ mong chuyện xảy ra tiếp theo.

“Nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ này của cô đi, thoải mái lắm đúng không? Phỏng chừng tiểu tao bức đã tràn lan dâʍ ŧᏂủy̠ rồi.” Bàn tay của người đàn ông luồn vào nội y tình thú, nhéo ngực cô.

Ngực càng thêm đẫy đà, đã sắp được cup C rồi, áo ngực lúc trước đã mặc không vừa, anh sờ lên mặt trên cái kẹp, chạm vào những hạt mềm mại trong nội y tình thú, vẻ mặt tỏ rõ đã hiểu.

Gỡ cái kẹp xuống, lại liên lụy đến cái kẹp phía dưới, làm cô đau đến cứng người, dươиɠ ѵậŧ giả trong cơ thể lại đâm vào hoa tâm, tức khắc thân thể lại bủn rủn ngã xuống, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ phun ra, nội y tình thú dán chặt lên thân thể của cô ướt nhẹp.

Anh không đành lòng đỡ cô dậy, cởi nội y tình thú phía trên người cô ra, nhìn ngực cô: “Tiểu da^ʍ phụ, thiếu thao.”

Đôi mắt Thẩm Quân Trạch đỏ quạch, hận không thể ấn cô dưới thân hung hăng thao, thở hắt ra, lại cởi nội y tình thú phía dưới, lại phát hiện, nội y bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm ướt, dán chặt trên người cô.

Anh dùng sức, trực tiếp xé ra, trong ánh mắt chứa đầy tơ máu, đồ dâʍ đãиɠ này, bên trong còn mang đai trinh tiết!

Trên đai trinh tiết gắn một cái dươиɠ ѵậŧ giả, cắm sâu bên trong cô, hận không thể nhét hết vào, anh không vội vã lấy ra cho cô.

“ Da^ʍ phụ, thoải mái không?” Anh nhéo đầṳ ѵú sưng đỏ, ánh mắt lại hiện lên vẻ đau lòng.

“Da^ʍ phụ thoải mái a ~ muốn dươиɠ ѵậŧ lớn của lão gia.” Cô híp mắt, ánh mắt lấp lánh ánh nước.

“ Đồ da^ʍ phụ này, nếu không cho em mang đai trinh tiết, có phải phải tìm người đàn ông khác thao em hay không?” Thẩm Quân Trạch tưởng tượng đến cảnh kia, tay theo bản năng càng dùng sức nhéo hơn.

Tô Uyển ăn đau kêu lên một tiếng, nhưng lại mơ hồ mang theo tia hưng phấn, dâʍ ŧᏂủy̠ lại càng chảy ra nhiều hơn.

“Không có, nô chỉ nghĩ được một mình lão gia thao thôi…” Eo Tô Uyển không ngừng đong đưa, bò lại gần Thẩm Quân Trạch, dựa lên người anh: “Nô biết sai rồi, xin lão gia đừng tức giận. Vì nô mà tức giận thì không đáng.”

“ Vậy nô nói xem nên phạt nô thế nào đây?” Anh nắn bóp ngực cô, lực trên tay có chút lớn.

Tô Uyển giống như thật sự là tiện nô làm sai cái gì phải chịu phạt, tim cô đập nhanh, cắn môi đỏ nói: “Nếu không thì phạt nô hầu hạ lão gia đi.”

“ Đồ da^ʍ phụ này, trừng phạt như vậy không phải cô lại được lợi hay sao?” Thẩm Quân Trạch đánh lên mông của cô một cái.

Cô kêu một tiếng, mông cảm thấy nóng rát, huyệt của cô đã bị dươиɠ ѵậŧ giả chơi đến chết lặng, chỉ cần chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ một chút lập tức lên cao trào.

“Vậy… vậy… Lão gia muốn phạt nô thế nào?” Tô Uyển liếʍ môi, đáy lòng có chút chờ mong hỏi.

“ Dâʍ đãиɠ như vậy thì kẹp tϊиɧ ɖϊ©h͙ lão gia đi ngủ đi.” Thẩm Quân Trạch nói xong, không đợi Tô Uyển nói chuyện, để cô quỳ gối trên sô pha, mông nhếch lên, như đang nghênh đón anh tiến vào.

Tư thế thẹn thùng thế này làm Tô Uyển có chút sợ hãi, tư thế này, anh thường tiến vào rất sâu, mỗi lần đều có thể đâm vào hoa tâm, tiến vào tử ©υиɠ của cô.

Mỗi lần như vậy cô đều có cảm giác mình bị anh chơi hỏng.

Thẩm Quân Trạch lấy chìa khóa ra, mở đai trinh tiết cho cô, một lượng lớn dâʍ ŧᏂủy̠ róc rách chảy ra ngoài theo dươиɠ ѵậŧ giả bị lấy ra, anh không để cô kịp chuẩn bị trực tiếp đâm vào.

Côn ŧᏂịŧ lập tức đâm vào chỗ sâu nhất, đυ.ng đến cửa tử ©υиɠ: “Nói xem bị bao nhiêu đàn ông thao rồi? Đều lỏng!”

Anh vừa nói vừa đánh lên mông, Tô Uyển bị anh hỏi thấy thẹn, nắm chặt sô pha, móng tay bấm tạo thành từng vết trên sô pha.

“Không có, nô không dám a, lão gia…”

“ Cô cái đồ dâʍ đãиɠ này, những ngày gia không ở nhà, mà tiểu huyệt cơ khát của cô không tìm người đàn ông khác sao?” Anh không ngừng đâm vào rút ra, xoa bóp nhũ hoa của cô.

Mới ngắn ngủn một tuần không thao, vậy mà lại chặt như vậy, từng nếp uốn bên trong không ngừng cắи ʍút̼ côn ŧᏂịŧ của anh, dâʍ ŧᏂủy̠ ấm áp chảy đầy trên côn ŧᏂịŧ nổi đầy gân xanh của anh.

Như có vô số cái miệng nhỏ không ngừng hút anh, hầu hạ anh.

Tốc độ của Thẩm Quân Trạch không ngừng nhanh hơn, mạnh mẽ thao cái miệng nhỏ chặt chẽ của cô, bàn tay xoa bóp nhũ hoa trắng nõn, không ngừng thay đổi góc độ đâm vào chỗ mẫn cảm của cô.

Như một bộ máy vận động không biết mệt mỏi, lần sau càng đâm sâu và mạnh hơn lần trước.

Tô Uyển bị đâm là cả người run rẩy, cô chỉ có thể ngoan ngoãn dẩu mông lên bị thao, người giống như bị ném lên đám mây, mơ mơ màng màng, chỉ có thể phụ thuộc vào anh.

Đột nhiên, cả người cô như định trụ, kêu lên một tiếng, sau đó tiểu huyệt co rút, không ngừng xoắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ, ép lên qui đầu anh, mị thịt tầng tầng mấp máy.

Một lượng dâʍ ŧᏂủy̠ trực tiếp từ hoa tâm phun ra ngoài.

Tưới lên côn ŧᏂịŧ của anh, khiến sô pha phía dưới cũng ướt nhẹp.