Chồng Trước Đừng Tới Đây

Chương 4: Cầm tù (SM)

Edit+Beta: 🍄Nấm🌻

-----

Tô Uyển giãy giụa không có tí tác dụng nào, cả người bị trói, dây thừng thô ráp trói quanh đôi thỏ trắng kiều nộn trước ngực cô, khiến cho đầṳ ѵú càng thêm ngẩng đầu, từ đầu gối hai chân có chỗ cũng bị trói, treo ở giữa không trung, hai chân tách ra thành hình chữ đại (大). Hai mắt Tô Uyển bị che lại, nhìn không thấy thứ gì, nhưng giác quan lại trở nên nhạy bén.

Tiếng bước chân dần dần vang lên, Tô Uyển nắm chặt nắm tay, cô biết, là Thẩm Quân Trạch.

Quả nhiên, người ngừng ở trước người cô, đầṳ ѵú bên trái bị ngón tay thô bạo túm lên, kéo dài, lại buông ra.

Tô Uyển gắt gao cắn môi, trong khoang miệng tràn ngập vị tanh, cô biết đó chính là máu.

Thẩm Quân Trạch đối với cô một chút ôn nhu đều không bỏ trong lòng, ngược lại nhìn còn thấy rất thú vị, động tác trên tay không hề dừng lại, xúc cảm mềm mại, không khỏi gợi lên nội tâm bạo ngược của hắn.

"Ư..." Tô Uyển không nghĩ tới tay nam nhân lại đột nhiên tăng sức lực, dường như muốn thỏ trắng bên trái của cô kéo ra mất.

"Nam nhân kia có chạm qua hay không?"

Nam nhân kia? Tô Uyển mấy năm nay bị buộc không có lúc nào là không ngừng nghĩ tới làm bản thân càng thêm cường đại, làm sao rảnh để đi làʍ t̠ìиɦ!

Đương nhiên việc này Tô Uyển sẽ không nói ra.

Thẩm Quân Trạch cũng không trông cậy cô sẽ trả lời, ánh đèn sáng chiếu lên thân thể nữ nhân trắng nõn, nhũ thịt sưng đỏ, đầṳ ѵú bị đầu lưỡi nam nhân gặm cắn trong miệng, tựa hồ như đang nhấm nuốt đồ vật.

Tô Uyển dần dần tìm được chút cảm giác, trong đau đớn mang theo tê dại, nói không rõ là muốn cái gì nhiều lên một chút, tiểu huyệt một mảnh lầy lội.

Mật dịch dần dần chảy về phía cẳng chân, nhỏ giọt trên mặt đất.

Thẩm Quân Trạch rũ mắt nhìn, khẽ cười nói: "Tô Uyển, em thật đúng là dâʍ đãиɠ..."

Nói xong, tay mạnh mẽ véo thỏ ngọc của cô, Tô Uyển kêu rên ra tiếng, địa phương kiều nộn của nữ nhân cứ như vậy bị đối đãi thô lỗ, sao có thể không đau, rốt cuộc, nhịn không được xin tha nói: "Quân Trạch, cầu anh, nhẹ... một chút...A!"

Nam nhân ý xấu bóp hoa hạch phía dưới của cô, vốn thân thể đã mẫn cảm sao chịu nổi đối đãi như vậy, phía trên rõ ràng đau muốn chết, phía dưới lại mang theo kɧoáı ©ảʍ vô tận, nhưng kɧoáı ©ảʍ này chung quy lại thiếu cái gì đó...

Nơi nào của Tô Uyển cảm thấy thập phần khó chịu cực kỳ, nhỏ giọng nói: "Anh tiến vào!"

"Cái gì tiến vào?" Tuy rằng mấy năm chưa làm, nhưng Thẩm Quân Trạch biết rất rõ thân thể Tô Uyển, thậm chí so với bản thân Tô Uyển còn rõ hơn...

Không trông cậy cô trả lời, cố chấp hỏi: "Nam nhân kia chạm qua em như vậy sao?"

Nói, tay Thẩm Quân Trạch buông nhũ thị đã sưng đỏ ra, tay dần dần đi xuống chặt chẽ bóp eo nhỏ của cô, một cái tay khác, vuốt ve hoa huyệt đã ướt nhẹt của cô, ngón tay đảo quanh lỗ nhỏ, Tô Uyển bị tra tấn có chút hỏng mất, nhịn không được quát: "Thẩm Quân Trạch, anh có phải là nam nhân hay không? Hay là nói "không được"?"

Nam nhân híp mắt, mang theo tàn nhẫn, nhéo cằm cô, ngón tay không ngừng vuốt ve môi đỏ cô, thẳng đến khi Tô Uyển cảm thấy cánh môi bản thân muốn cắn tay hắn, mới buông ra.

Chỉ nghe hắn nhẹ giọng nỉ non nói: "Nơi này hẳn là không bị chạm qua..."

Còn chưa đợi Tô Uyển phản ứng, chỉ cảm thấy cằm rất đau, nhịn không được kêu ra tiếng, trong miệng bị đút cái đồ vật, tay chân Tô Uyển đều bị giam cầm, miệng chỉ có thể phát ra thanh âm "Ngô ngô ngô..."

"Răng rắc" thanh âm dây lưng cởi ra, ngay sau đó vị trí Tô Uyển bị treo ở giữa không trung xuống thấp một chút.

Ngón tay nam nhân để vào trong miệng cô, không ngừng thọc vào rút ra bắt chước bộ dáng làʍ t̠ìиɦ.

Chờ nước miếng cô dần dần chảy ra từ cánh môi, mới đưa côn ŧᏂịŧ bản thân nhét vào.

Khóe miệng Tô Uyển bị nhét căng như muốn nứt ra, dị vật nhét đầy trong miệng, nam nhân vừa mới nhét một phần ba côn ŧᏂịŧ, liền đến cổ họng, Tô Uyển bắt đầu liều mạng giãy giụa, không được không thể vào tiếp, cô sẽ chết mất.

Nam nhân dường như có thuật đọc tâm: "Yên tâm em sẽ không chết."

Nói xong đè đầu cô bắt đầu mạnh mẽ thọc vào rút ra, khoang miệng ấm áp, càng đẩy càng sâu, Tô Uyển nôn khan một trận, khóe mắt nhiễm một tầng nước mắt, thân thể bị dây thừng cột lấy không ngừng cọ xát, hiện tại chỉ cảm thấy rất đau, không cần nhìn Tô Uyển cũng biết cô đã tàn tạ đến mức nào.

Ước chừng nửa giờ sau, Tô Uyển tới cực hạn, yết hầu không ngừng bị buộc chặt, qυყ đầυ bị gắt gao đâm sâu, chỗ sâu bên trong hút giống như tiểu huyệt, Thẩm Quân Trạch không nhịn xuống trực tiếp đem một phần ba côn ŧᏂịŧ còn lại hung hăng đè đầu nữ nhân đi vào.

Một cổ tϊиɧ ɖϊ©h͙ phun trong khoang miệng nữ nhân, Tô Uyển bị sặc đến không ngừng ho khan, không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ bị cô nuốt vào trong bụng.

"Nuốt vào!" Thanh âm nam nhân khàn khàn, bóp cằm cô nâng lên nói.

Khoang miệng tràn ngập mùi tanh nồng đậm của tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm Tô Uyển cảm thấy vô cùng ghê tởm, nhưng bị nam nhân bóp cằm, mặc dù không tình nguyện cũng chỉ có thể cam chịu nuốt xuống.

Theo động tác không ngừng nuốt xuống của cô, côn ŧᏂịŧ Thẩm Quân Trạch mới vừa bắn tinh xong còn đặt trên môi đỏ của cô có hiện tượng ngẩng đầu.

Tô Uyển sợ tới mức không dám có thêm bất cứ động tác nào, ngừng thở, một lần nữa lại cảm thấy sợ.

Một lát sau, Thẩm Quân Trạch nhìn khóe môi cô còn chút tϊиɧ ɖϊ©h͙, con ngươi ảm đạm.

"Uyển Uyển, em thật đúng là không ngoan." Nói xong, từ trên tường lấy một cái roi đen tới.

"Nếu lãng phí, không ăn xong toàn bộ, vậy em phải bị trừng phạt..."

Thẩm Quân Trạch một chút đều không sợ có người biết, toàn bộ 9 lầu trên cùng đều bị Thẩm Quân Trạch mua hết, tuy rằng mấy năm nay hắn không làm bạn bên người cô, nhưng thói quen của cô hắn đều rõ ràng.

Phương diện này tự nhiên bao gồm cả việc Tiểu Phi giúp cô tìm phòng ở, như thế kế hoạch này mới...

Thẩm Quân Trạch cầm roi trong tay, vòng ra phía sau cô, nhìn cánh mông đã sớm sưng đỏ như mật đào cùng sống lưng trắng nõn của cô trông vô cùng mê người.

Nắm roi chậm rãi lướt qua, thành công banh thân thể của nữ nhân, không biết vì cái gì, trong lòng Tô Uyển lại có chút khát vọng...

Ý nghĩ này trong nháy mắt đã bị cô gạt đi, khẳng định do sự tình phát sinh hôm nay qua nhiều, cô đã chịu kí©ɧ ŧɧí©ɧ quá lớn nên mới có ý nghĩ như vậy.

Không đợi cô hoàn hồn "Bang" roi ra liền đánh lên sống lưng trắng nõn của cô.

Vết roi nhanh chóng đỏ lên, Tô Uyển không có chút phòng bị: "A!" kêu ra tiếng.

Một roi này giáng xuống, Thẩm Quân Trạch dùng hai phần lực đạo, không đợi Tô Uyển thích ứng, ngay sau đó "Bang bang bang" roi da không ngừng đánh xuống người cô, cả cái mông sưng đỏ, dường như sắp chảy máu.

Theo từng roi rơi xuống, cái mông đỏ không ngừng lắc lư, mái tóc dài màu đen rối tung, trên sống lưng một mảng đỏ, ba loại nhan sắc hình thành sự đối lập.

Ước chừng sau hai mươi roi, động tác Thẩm Quân Trạch dừng lại, nhìn nữ nhân thở nặng, mồ hôi nhễ nhại không ngừng nhỏ giọt trên đất.

[20 roi, ( ⚈̥̥̥̥̥́⌢⚈̥̥̥̥̥̀)(っ- ‸ - ς) 😖😰]

Đem dây thừng cột lấy cô cởi bỏ, ôm cô đi vào trong phòng tắm cách vách, lúc này Tô Uyển bị lăn lộn đã sớm không còn sức lực, đầu óc choáng váng lập tức ngất đi.

Thời điểm cô lại lần nữa tỉnh lại, là do vật nhỏ trong cơ thể lăn lộn mà tỉnh lại, trên người là một mảng thoải mái, trừ bỏ vết roi nóng rát trên người, hẳn là bên trong có xuân dược, Tô Uyển trong lòng mắng Thẩm Quân Trạch nghìn lần.

Tiểu huyệt phía dưới vui sướиɠ chảy dâʍ ŧᏂủy̠, trong phòng trừ bỏ thanh âm đồ vật nhỏ trong cơ thể Tô Uyển thì là một mảng yên tĩnh.

Tô Uyển chỉ cảm thấy trong người cực kỳ hư không, bộ dáng cực kỳ giống thời điểm bị Thẩm Quân Trạch tra tấn.

Hai chân cọ xát, Tô Uyển muốn làm như vậy để giảm vớt khát vọng của thân thể, ai ngờ không những không thỏa mãn, ngược lại càng thêm muốn, ngón tay chậm rãi vuốt tiểu hoa huyệt bản thân, móng tay không ngừng thọc mạnh vào hoa hạch của chính mình.

"Ha... A... Ân... Không đủ..." Nữ nhân ánh mắt mê ly, một cái tay khác không ngừng vuốt ve kiều nhũ đã có chút xanh tím của bản thân, mặt trên cảm giác tê tê dại dại, đau đớn, phía dưới từng đợt kɧoáı ©ảʍ tích lũy.

Nữ nhân đang an ủi hăng say, ở thư phòng cách vách nam nhân theo dõi mọi hành động của cô trên màn ảnh, đôi mắt một mảng đen, nhìn không rõ hỉ nộ.

Tô Uyển tự nhiên không biết, ngón tay chậm rãi thâm nhập tiểu huyệt chính mình, mới vừa đi vào đã bị thịt huyệt bao bọc, ngón tay cô bắt chước bộ dáng giao hợp, không ngừng thọc vào rút ra, tốc độ dần dần thêm nhanh, Tô Uyển nhăn mày, đúng vậy là không đủ, còn chưa đủ......

"Ngô... Quân Trạch ca ca, mau tiến vào, Uyển Uyển thật là khó chịu, giống như muốn đại côn ŧᏂịŧ của anh tiến vào......"

Tô Uyển không hề ý thức đem hát vọng trong nội tâm mình nói ra.

Ngón tay từ một ngón biến thành hai ngón, không ngừng ở trong nhục huyệt thọc vào rút ra, theo động tác của cô, ban đầu ở trong hoa huyệt không ngừng thâm nhập đi vào, có lẽ là đυ.ng phải điểm nào đó mẫn cảm, Tô Uyển ngẩng đầu lên: "A! Trạch ca ca, Uyển Uyển tới rồi, mau cho Uyển Uyển......" Nói xong bụng nhỏ của cô một trận run rẩy, bả vai run rẩy.

Một hồi lâu Tô Uyển mới từ trong kɧoáı ©ảʍ của tìиɧ ɖu͙© dần dần hoàn hồn.

Ngón tay vẫn còn trong cơ thể, mặt Tô Uyển đỏ bừng nhìn khăn trải giường bị lộng ướt, trên mặt một trận gian nan, đem ngón tay trong cơ thể chậm rãi rút ra.

"A... Ân... Thật nhanh..." Tô Uyển một hồi lâu mới đem vật nhỏ không ngừng lộng trong hoa huyệt rút ra, nhìn vật nhỏ, nghĩ lại thời điểm nó ở vừa ở trong hoa huyệt thao lộng, cái loại cảm giác này......

Tay không tự chủ được đem nó vào lại hoa hạch, thân thể vừa mới mới cao trào, nơi nào chịu được một phiên lăn lộn này, bất quá sau một hồi, Tô Uyển bắt đầu kêu lên dâʍ đãиɠ.

"A...... ca ca, nơi... Ân... này... Nơi này, rất ngứa a... A!" Khóe môi Tô Uyển trở nên trong suốt, môi đỏ giương, thân thể đang không ngừng run rẩy, đôi mắt mê ly nhìn trần nhà, kɧoáı ©ảʍ dường như ở hồi ức vừa mới cao trào.