Edit+Beta: 🌻Nấm🍄
----
Mà từ đầu đến cuối Thẩm Quân Trạch trong thư phòng thấy hết thảy, cầm côn ŧᏂịŧ mình lên xuống, nhưng nửa giờ qua đi vẫn không có một chút ý muốn bắn ra, sau khi đem video lưu lại, Thẩm Quân Trạch đi vào phòng Tô Uyển, tầm mắt nhìn nữ nhân kinh ngạc, một tay đem người đè ở trên giường, trực tiếp đi vào nơi ướŧ áŧ của cô.
"Ngô... Chậm... Chậm một chút... Đau quá..." Tô Uyển không nghĩ tới hắn sẽ đi vào trực tiếp như thế, ngón tay gắt gao nắm lấy khăn trải giường.
Tuy rằng bản thân vừa mới trải qua hai lần cao trào, nhưng côn ŧᏂịŧ của Thẩm Quân Trạch thật sự quá lớn, căn bản không có cùng kích cỡ với người bình thường, lại chưa làm tốt màn dạo đầu nên thời điểm này, đãmỗi lần hắn ra vào Tô Uyển đều thấy đau......
Thẩm Quân Trạch trào phúng nói: "Chậm một chút em có thể sướиɠ sao?"
Nói xong liền trực tiếp vọt đi vào, hoa hạch của Tô Uyển bị căng đến trắng bệch, tiểu huyệt gian nan phun ra nuốt vào cự vật lớn của hắn.
Thẩm Quân Trạch nhìn côn ŧᏂịŧ còn một ít ở bên ngoài, bóp eo nữ nhân hung hăng đâm vào.
"A..." Tô Uyển ngửa đầu, tiểu huyệt không ngừng co rút, phun ra một trận dâʍ ŧᏂủy̠, khóe mắt mang theo nước mắt, thật trướng, thật lớn.
Thẩm Quân Trạch ôm eo cô nhanh chóng thọc vào rút ra, thường xuyên đυ.ng phải điểm mẫn cảm của cô, Tô Uyển chỉ cảm thấy tê tê dại dại, thân thể không ngừng run rẩy, ngón chân co quắp.
Cả người bị đâm trực tiếp ngã trên giường, trong miệng không ngừng nói: "Nhẹ... Chậm... Chậm một chút... A..."
Gân xanh trên trán Thẩm Quân Trạch nhô lên, nhìn sắc mặt đỏ bừng của nữ nhân đang hoan ái dưới thân mình.
Tiểu huyệt có chút sưng đỏ, mỗi lần thọc vào rút ra lại mang theo mị thịt, nữ nhân nằm vào trên giường, hai chân thành hình chữ đại (大), ánh mắt mê ly.
Thẩm Quân Trạch biết cô sắp tới, tốc độ chậm lại, qυყ đầυ chọc chọc ở điểm mẫn cảm của cô, sau đó rút côn ŧᏂịŧ ra, lại chậm rãi cắm vào.
Tô Uyển nhíu mày rất bất mãn nhìn hắn, trong lòng tức giận không ngừng mắng Thẩm Quân Trạch. Nhưng ngoài miệng lại xin tha nói: "Cau anh, cho em."
Tô Uyển bị Thẩm Quân Trạch làm rất khó chịu, mỗi lần đều như vậy.
"Cho em cái gì?"
Nói xong, qυყ đầυ lại hung hăng, thô bạo, trực tiếp thúc mạnh vào miệng tử ©υиɠ.
Qυყ đầυ trực tiếp đi vào, lần trước không phải chưa từng bị hắn đối đãi thô bạo, nhưng Thẩm Quân Trạch lại chưa từng quá mức tàn nhẫn như vậy, trực tiếp tiến vào trong tử ©υиɠ.
"A!" Tô Uyển nắm chặt khăn trải giường dưới thân, trên mặt tất cả đều là biểu tình đau đớn, miệng nhỏ yếu ớt rên, tùy ý bị đối đãi thô bạo.
"Anh... Anh đi ra ngoài..." Tô Uyển gian nan nói.
"Không phải em nói anh cho em sao?" Nói xong, Thẩm Quân Trạch liền bắt đầu dừng lại côn ŧᏂịŧ, từng cái như đóng cọc, không ngừng từ miệng huyệt đi ra ngoài.
Đau đớn dần dần tan đi, thay thế chính là cảm giác tê dại, Tô Uyển chỉ cảm thấy bên trong rất ngứa, có chút hy vọng hắn có thể đưa côn ŧᏂịŧ về trở lại...
Có lẽ biết được ý nghĩ của Tô Uyển, thân thể Thẩm Quân Trạch dừng lại, ôm Tô Uyển, ngồi ở trên giường, giống như kim chủ nói: "Muốn? Chính mình động."
Tô Uyển oán hận nhìn hắn, nhưng bên trong lại cảm thấy rất ngứa, rất khó chịu, liền bắt đầu nâng thân thể mình lên, ngồi xuống, lắc lư cánh mông, kiều nhũ ở không trung theo động tác nữ nhân không ngừng dao động.
Dần dần, Tô Uyển tìm được nơi đó, điều chỉnh hạ thân, ngồi lên côn ŧᏂịŧ.
Thẩm Quân Trạch ngồi yên, nhìn Tô Uyển nhíu mày.
Tư thế nữ trên nam, cũng không kéo dài bao lâu, Tô Uyển liền mệt không có sức lực, nhưng chính mình còn chưa thỏa mãn, chỉ cảm thấy như vậy còn thiếu một chút, một chút.
Nhìn nam nhân đang hút thuốc, trong thanh âm mang theo ủy khuất: "Giúp giúp em......"
Thẩm Quân Trạch đem nữ nhân một phen đẩy ra, rút phân thân mình ra, nhìn nữ nhân khó chịu cọ xát hai chân mình.
"Muốn?"
Tô Uyển đã sớm bị du͙© vọиɠ tra tấn đến điên rồi, cũng mặc kệ người phía cường ngạnh thế nào: "Ân, cầu anh cho em......"
Trong thanh âm mang theo chút khóc nức nở.
Lúc này đã là buổi tối, Thẩm Quân Trạch nửa kéo chân mềm Tô Uyển, đi đến cửa sổ sát đất, đem bức màn kéo ra, mở cửa sổ ra một chút, gió lạnh thổi tới, Tô Uyển thanh tỉnh một chút.
"Không cần, cầu anh không cần tại đây..."
Tô Uyển giãy giụa, cầu xin nói, đối diện tất cả đều là ánh đèn, nếu có người nhìn sang bên này, cô......
Ngón tay Thẩm Quân Trạch không ngừng xoay quanh ở huyệt khẩu của cô, sờ mật dịch cô, khóe miệng cười quỷ dị: "Em lại ướt."
Nói xong trực tiếp nhéo cằm Tô Uyển, đem mật dịch trên tay mình đút vào miệng cô.
"Tiểu dâʍ đãиɠ, nếm thử hương vị chính mình." Thẩm Quân Trạch nhìn cô đang nhíu mày vô cùng không tình nguyện nuốt vào, mới rút ngón tay ra, mò xuống dưới thân thể cô tìm kiếm, ác ý chêu đùa mật đậu của cô.
"A ~"
Ngay sau đó ngón tay cắm vào trong, cảm giác mị thịt gắt gao bấu lấy ngón tay mình, muốn động một chút đều rất khó, chẳng trách mỗi lần bản thân tiến vào đều khẩn trí như vậy...
"Tiểu huyệt dâʍ đãиɠ..." Thẩm Quân Trạch nói xong, ngón tay không ngừng moi đào tìm nơi mẫn cảm của cô, đến khi tìm được điểm mẫn cảm của Tô Uyển liền hung hăng đè ép.
Khóe mắt Tô Uyển mang theo nước mắt, phía sau lưng vô lực dựa vào trên cửa sổ, nhiệt độ lạnh lẽo làm Tô Uyển rùng mình một cái.
Thật nhanh, Tô Uyển bị kỹ thuật cao siêu của nam nhân làm quên đi giờ phút này cô đang ở trước cửa sổ sát đất, không có chút che đậy nào...
Thẩm Quân Trạch rút ngón tay ra, đem một chân nữ nhân nâng lên, phân thân trực tiếp cắm vào, Tô Uyển vô lực dựa vào người hắn, tiếng kêu dâʍ đãиɠ từ môi đỏ phát ra.
"Uyển Uyển, em nói xem họ có nhìn thấy em không?" Thẩm Quân Trạch mang theo vẻ nghiền ngẫm hỏi.
Tô Uyển thừa nhận một đợt lại một đợt của hắn, híp mắt nỗ lực nhìn về phía đối diện, chỉ thấy ban công đối diện còn sáng đèn, có hai người ở đó đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng nhìn sang bên này.
Tô Uyển tức khắc kinh hoảng, miệng nhỏ phía dưới theo đó gắt gao cắи ʍút̼, kẹp Thẩm Quân Trạch có chút khó chịu, nhẹ đánh lên cái mông vểnh của cô.
"Thả lỏng."
Tô Uyển quay đầu lại nhìn tên mặt người dạ thú - Thẩm Quân Trạch, áo trên ăn mặc hoàn chỉnh, trừ bỏ đôi chỗ bị cô làm nhăn, căn bản không nhìn ra tí nào không thích hợp, nhưng trái lại cô toàn thân trần trụi, tiểu huyệt phía dưới còn chứa côn ŧᏂịŧ lớn của hắn, cô có thể cảm nhận được côn ŧᏂịŧ thỉnh thoảng ngọ nguậy, còn có hình dạng côn ŧᏂịŧ hắn...
"Thẩm Quân Trạch, cầu anh, không cần..."
Còn chưa chờ cô nói hết, Thẩm Quân Trạch đã hung hăng thọc vào rút ra, không biết có phải cố ý hay không, mỗi một lần thọc vào rút ra đều chọc đến điểm mẫn cảm của cô.
Tô Uyển một bên bị kɧoáı ©ảʍ làm mê ly, lại một bên lo lắng người đối diện nhìn thấy, không dám thả lỏng trầm mê trong từng đợt kɧoáı ©ảʍ.
Rốt cuộc người bên cạnh tựa hồ nghe thấy lời cầu xin của Tô Uyển, cùng cô vào trong phòng.
Tô Uyển theo đó thả lỏng cơ thể, phản xạ này hết thảy đều bị lọt vào mắt Thẩm Quân Trạch, cười nhạo nói: "Không tiền đồ."
Nảy sinh lòng ác độc thao thật lâu, Tô Uyển đã không biết đây là lần cao trào thứ mấy, nhưng tên nam nhân này còn chưa bắn ra, mà càng thao càng mạnh.
"A... chịu không... Không..., Không ... nổi... Từ bỏ..."
Nói xong một cổ mật dịch liền phun ra, xối lên qυყ đầυ hắn.