Cô Mèo Của Hắn

Chương 56: Một loại phương thức ăn kẹo que khác · Khẩu giao - Trung

Editor: Cindy

Nóng...

Khúc Tâm Nhu dĩ nhiên biết thứ đồ cô đang nắm ở trong tay là cái gì, là dươиɠ ѵậŧ của Hoắc Liệt, thứ cắm vào tiểu huyệt của cô, thứ đồ ch*ch cô đến không nói nên lời.

Cô hẳn nên sợ hãi, hẳn nên cự tuyệt, nhưng mà bị tiếng rêи ɾỉ của Hoắc Liệt hấp dẫn.

Trong nháy mắt lòng bàn tay cô dán lên, Hoắc Liệt không kìm lòng nổi híp mắt lại, hơi thở nặng nề, từ chỗ sâu nhất trong cổ họng phát ra tiếng kêu rên trầm thấp.

Thanh âm này không giống với sự uyển chuyển và kiều mị của phụ nữ, nó mang theo sự ngông ngênh và trầm bổng thuộc về phái nam, nhưng mà hấp dẫn  Khúc Tâm Nhu sâu sắc, không cầm nổi lòng muốn được nghe càng nhiều hơn.

Bởi vì trong lòng cô rõ ràng nhận biết được, Hoắc Liệt cảm thấy thoải mái, mới có thể kêu thành tiếng, cô muốn cho hắn thoải mái.

"Em phải nên làm như thế nào?" Khúc Tâm Nhu đối với việc này vẫn mờ mịt không biết, trong ánh mắt mang theo nét mơ hồ ngây thơ.

Hoắc Liệt nắm tay cô di chuyển, ngón tay vuốt ve viên qυყ đầυ tròn lớn phía trên cùng của côn ŧᏂịŧ, thấp giọng nói: "Em xem nơi này, vừa lớn vừa tròn, có giống viên kẹo hình cầu không, phía dưới thì chính là thanh kẹo que... Em chỉ cần làm giống như đang ăn kẹo que, liếʍ mυ'ŧ từng chút từng chút... Hiểu chưa?"

"... Được." Khúc Tâm Nhu nghe hiểu lời Hoắc Liệt nói, còn chưa bắt đầu, thân thể đã khô nóng vô cùng, có chút nôn nóng.

Lấy được đáp ứng của Khúc Tâm Nhu một lần nữa, Hoắc Liệt lập tức xoay người, hai người trao đổi tư thế, hắn dựa lưng vào đầu giường, tách hai chân để ở trên giường, mà Khúc Tâm Nhu thì nằm sấp ở trước người hắn.

Hắn cho cô một ánh mắt cổ vũ, tỏ ý bảo cô bắt đầu.

Trong tay Khúc Tâm Nhu còn nắm côn ŧᏂịŧ của Hoắc Liệt, khom lưng, dưới ánh nhìn chăm chú của Hoắc Liệt, đầu gối quỳ trên giường, từng bước từng bước lui về phía sau, cho đến khi hoàn toàn đặt mình ở giữa hai chân hắn, gương mặt yêu kiều đối mặt với quái vật khổng lồ.

Ngoại trừ lần thủ da^ʍ ở trong phòng vệ sinh trước đó, thì đây là khoảng cách gần nhất cô nhìn côn ŧᏂịŧ của Hoắc Liệt.

Lỗ nhỏ trên qυყ đầυ to tròn, phân thân nổi đầy gân xanh, còn có nếp nhăn trên hai viên trứng dái, tất cả cô đều xem rõ ràng, thậm chí từ trên côn ŧᏂịŧ phát ra mùi hương da^ʍ mỹ, cô cũng ngửi thấy được rõ ràng.

Hai tay Khúc Tâm Nhu nắm côn ŧᏂịŧ, đối với việc làm xa lạ này thì như cũ sợ hãi, giương mắt nhìn về phía Hoắc Liệt.

Hoắc Liệt không hề thúc giục, cũng không ngang ngược cậy mạnh, chỉ lẳng lặng chờ đợi, trong ánh mắt tràn ngập thần sắc mong đợi.

Khúc Tâm Nhu cùng hắn nhìn nhau trong chốc lát, chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhìn cây côn ŧᏂịŧ trước mắt, vươn đầu lưỡi ướŧ áŧ, thật cẩn thận liếʍ một cái.

"Ân ——" Hoắc Liệt phản ứng kịch liệt, không chỉ kêu rên thành tiếng, ngay cả bụng cũng phập phồng co rút một trận.

Chẳng qua mới bị liếʍ một cái, thế nhưng phản ứng của hắn lớn như vậy.

Thậm chí ngay cả bản thân Hoắc Liệt, cũng không lường trước hết tầm ảnh hưởng của Khúc Tâm Nhu đối với hắn.

Bởi vì tiếng rêи ɾỉ này, nghi ngờ cuối cùng dưới đáy lòng Khúc Tâm Nhu bị tiêu trừ, cô nhớ rõ lời Hoắc Liệt nói, giống như đang ăn kẹo que, một ngụm một ngụm, chậm rãi liếʍ láp, nhẹ nhàng mυ'ŧ, đầu lưỡi không ngừng đảo quét vòng quanh qυყ đầυ, lưu lại dấu vết ướt nhẹp.

"Tiểu Nhu, liếʍ cả phía dưới nữa." Thanh âm khàn khàn của Hoắc Liệt truyền đến.

Khúc Tâm Nhu nghiêng đầu, cúi người, theo gân xanh nổi đầy trên phân thân, từng chút từng chút liếʍ đi xuống, môi cũng đυ.ng phải lôиɠ ʍυ nam tính ở phần gốc phân thân, lúc này mới dừng lại, thay đổi vị trí, tiếp tục liếʍ láp.

Dưới sự cố gắng không ngừng của cô, trên côn ŧᏂịŧ cứng rắng phiếm một tầng nước da^ʍ mỹ, ở dưới ánh đèn sáng lấp lánh hiện ra.

Thời điểm khi môi lưỡi Khúc Tâm Nhu lại một lần nữa trở lại phía trên cùng của qυყ đầυ, cơ bắp một mực căng chặt của Hoắc Liệt Liệt rốt cuộc nhịn không được.

"Tiểu Nhu, ăn vào đi ——"

Hắn ưỡn hông, nhét toàn bộ qυყ đầυ vào trong miệng Khúc Tâm Nhu, còn dùng bàn tay đè sau gáy cô, không cho cô lui về phía sau.

"Ô ô..." Cái miệng nhỏ của Khúc Tâm Nhu lập tức bị nhét đầy, phát ra tiếng nức nở.

"Ăn tiếp đi, em có thể... Đừng sợ, há to miệng, ăn tiếp hết..." Hoắc Liệt một bên dụ dỗ, một bên gia tăng thêm sức mạnh trong lòng bàn tay, nhét 1/2 côn ŧᏂịŧ vào trong miệng Khúc Tâm Nhu, mà qυყ đầυ đã đυ.ng phải cuống họng của cô.

"Ngô ngô... Khó chịu... Ngô ngô..."  Khúc Tâm Nhu khó thở, bị sặc, ánh mắt đỏ bừng.

Hoắc Liệt vào lúc này hoàn toàn mất khống chế, cổ họng người phụ nữ hút từng cái, khoang miệng ấm áp ẩm ướt, càng muốn mạng hắn hơn so với tiểu huyệt chặt chẽ, kɧoáı ©ảʍ không ngừng kích động.

Lòng bàn tay hắn nắm mái tóc dài, đung đưa bụng, bắt đầu một chút rồi một chút thọc vào rút ra, côn ŧᏂịŧ mạnh mẽ ma sát đôi môi đỏ mọng, mỗi một lần thâm nhập thật sâu đến tận cổ họng, mỡi có thể rút ra.

"Ngô ngô..." Khúc Tâm Nhu bất lực, đôi tay nắm eo Hoắc Liệt, cơ thể cùng đong đưa theo động tác của hắn.

"Thật thoải mái... Tiểu Nhu, cái miệng nhỏ của em thật sướиɠ... Thu hồi hàm răng lại... Đừng sợ... Thử dùng đầu lưỡi liếʍ anh..."

Hoắc Liệt dùng sự kiên nhẫn sau cùng, từng điểm từng điểm dạy dỗ Khúc Tâm Nhu nên làm thế nào để khẩu giao chính xác.

~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~