Editor: Cindy
Khúc Tâm Nhu chưa từng nghĩ rằng, sẽ nghe được đề tài này một cách nghiêm trang, rốt cuộc trong đầu Hoắc Liệt toàn là ý tứ dâʍ đãиɠ.
Thật có thể nói là no ấm suy nghĩ dâʍ ɖu͙©.
Nhưng mà sau khi phản ứng, cô cũng không hề bất ngờ, dẫu sao toàn thân cao thấp của Hoắc Liệt không lúc nào không tỏa ra hơi thở hormone mãnh liệt, mang theo du͙© vọиɠ dày đặc, tựa như lúc này côn ŧᏂịŧ của hắn đã trở nên cứng rắn ứ máu, để ở bên trong bắp đùi cô.
Đối với lời nói kế tiếp của Hoắc Liệt, hết thảy càng là thuận lý thành chương*.
* Thuận lý thành chương [顺理成章]: TYV nghĩ là "Thuận theo lý thuyết (lời nói mang tính [gần như] đương nhiên) mà suông sẻ (như thế nào đó)".
Hoắc Liệt chống hai tay ở bên cạnh gương mặt Khúc Tâm Nhu, đôi mắt đen lóe sáng lấp lánh, nhìn chằm chằm sắc mặt đỏ hồng của cô, thanh âm khàn khàn mở miệng hỏi: "Phía dưới của em tiêu sưng rồi chứ?"
Giờ khắc này, đối với Khúc Tâm Nhu mà nói, như thể đang đứng trên phân nhánh của số phận.
Nếu như cô nói chưa tiêu sưng, Hoắc Liệt có lẽ sẽ giống với ngày hôm qua, dùng tay cô hoặc dùng chân, hoặc dùng những bộ phận khác trên thân thể cô, cho đỡ thèm phát tiết ra ngoài, du͙© vọиɠ cũng chỉ biến mất một chút.
Còn nếu cô nói đã tiêu sưng rồi, chờ chốc lát cô có thể tưởng tượng được... Giống như mưa rền gió dữ lập tức tấn công vào cô như đêm hôm trước.
Khúc Tâm Nhu ở dưới ánh mắt chuyên chú của Hoắc Liệt, tựa hồ không có nơi nào ẩn trốn, l*иg ngực kịch liệt nhảy "Bịch bịch", không kiềm hãm được mở miệng nói: "Tiêu... Tiêu sưng rồi."
"Thật ngoan." Hoắc Liệt cúi đầu, mạnh mẽ hôn một cái lên đôi môi cô, dùng động tác vuốt ve đầu tóc mà Khúc Tâm Nhu thích nhất, toét miệng cười nói: "Tiểu Nhu, chúng ta tới làm vận động sau khi ăn xong đi?!"
Hắn cười mặt đầy rực rỡ, Khúc Tâm Nhu nhìn thấy từ trong tròng mắt đen sáng ngời có một tia giảo hoạt.
Cô nâng cánh tay lên, chủ động vòng quanh cổ Hoắc Liệt, vùi đầu vào hắn, thanh âm rầu rĩ truyền đến: "A Liệt, đi về giường. Chúng ta về giường làm."
Dưới thân là sô pha mới mua, không nên vừa vào cửa ngày đầu tiên, đã bị bọn họ làm cho bẩn, hỏng.
"Tiểu Nhu, em suy nghĩ cái gì đấy? Anh nói vận động sau khi ăn chính là đi xuống dưới lầu tản bộ, nghiêm túc tiêu cơm. Chẳng lẽ em cho rằng anh muốn làm vận động "Yêu" chứ gì?" Hoắc Liệt lộ ra hàm răng trắng tinh, trêu trọc không dứt người phụ nữ đang thẹn thùng ở trong ngực.
Khúc Tâm Nhu vừa nghe, tức khắc ngay cả ngón chân cũng co quắp lại, tay chân luống cuống không biết nên làm như thế nào cho phải.
Mà Hoắc Liệt ôm cô bế lên, tiếp tục nói: "Nếu em đã chủ động nhào vào trong ngực anh, anh làm sao có thể cự tuyệt em, hiện tại lập tức đi về giường, dù cho em hô ngừng thì anh cũng sẽ không dừng lại."
Hắn bước dài nhanh chóng, hướng về phía phòng ngủ.
Sắc trời ngoài cửa sổ còn chưa hoàn toàn tối đen, mà cuộc sống sinh hoạt về đêm của Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu, chính thức bắt đầu rồi.
Từng món từng món quần áo trên người bị lột xuống, tiện tay ném xuống đất, nội y của phụ nữ và qυầи ɭóŧ của đàn ông chồng chất lên nhau, giống như cơ thể trần trụi của bọn họ đang dính sát nhau.
Hoắc Liệt hôn một lượt từ đầu tới chân Khúc Tâm Nhu, ngay cả đầu ngón chân nhỏ nhắn xinh xắn, trong mắt hắn cũng giống như viên ngọc óng ánh đáng yêu, hôn từng ngón.
Còn khiến cho hắn yêu thích không buông tay, đương nhiên vẫn là bộ ngực to tròn trịa của Khúc Tâm Nhu, sự mềm mại trong lòng bàn tay bóp sao vẫn không thấy đủ, môi lưỡi chơi đùa một hồi, vẫn không muốn phun ra đầṳ ѵú đỏ tươi, dường như phải kiên trì bền bỉ hôn mυ'ŧ, thì nhất định có thể hút ra được sữa tươi ngon ngọt.
"A... A Liệt... Đừng... Đừng hút... Không có... A..."
Cơ thể Khúc Tâm Nhu càng ngày càng quen thuộc trong tình triều, thân thể dưới nhiệt độ nóng bỏng vặn vẹo không ngừng, ma sát ga trải giường mềm mại dưới thân, cũng cọ xát cơ ngực cường tráng của Hoắc Liệt, lúc da thịt tiếp xúc chặt chẽ, khô nóng trong cơ thể hình như được giảm bớt.
Ban đầu cô là nụ hoa chớm nở, dung nhan kiều diễm mang theo sự mị sắc hồn nhiên sẵn có, hiện giờ cô là đóa hoa hoàn mỹ nở rộ, bộc lộ dáng vẻ tuyệt sắc diễm lệ nhất.
Tất cả mọi thứ, đều do một tay Hoắc Liệt thúc đẩy, hắn dùng tϊиɧ ɖϊ©h͙ tưới tắm cho cô.
Hoắc Liệt nhìn chăm chú da thịt toàn thân trên dưới trắng sáng ửng hồng của Khúc Tâm Nhu, trong ánh mắt tràn ngập cảm giác thành tựu.
Hắn rốt cuộc nhả ra đầṳ ѵú dính đầy nước miếng và dấu răng, cơ ngực cường tráng một bên cọ xát, một bên cúi đầu nói nhỏ ở bên tai Khúc Tâm Nhu: "Tiểu Nhu, có muốn ăn kẹo que không?"
"Que...?" Ánh mắt Khúc Tâm Nhu mê ly, ý thức thì càng cực kỳ hỗn độn, vô ý thức lẩm bẩm âm cuối của Hoắc Liệt.
"Đúng vậy, kẹo que. Trên người anh có kẹo que, em muốn ăn không?"
"Trên người A Liệt?" Khúc Tâm Nhu nỗ lực chớp chớp mắt, rốt cuộc thanh tỉnh một ít, cau mày hỏi: "Trên người anh thì sao có thể có kẹo que?"
"Trên người anh đương nhiên có kẹo que, hơn nữa còn là loại siêu lớn, không tin em sờ sờ xem."
Hoắc Liệt vừa nói chuyện, vừa lôi kéo bàn tay Khúc Tâm đi xuống, ấn trên côn ŧᏂịŧ cương cứng của hắn, lòng bàn tay non mịn mềm mại dính thật sát vào phân thân.
----------------------
Ha ha ha ha, cảm giác truyện này, gắn bó keo sơn với kẹo que.
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~