Editor: Cindy
So với lúc Hoắc Liệt hung mãnh lỗ mãng cắm rút tiểu huyệt, giờ phút này hiển nhiên hắn giảm bớt lực đạo, hơn nữa nắm được chính xác độ sâu tiến vào, làm cho Khúc Tâm Nhu cảm thấy khó chịu, nhưng không đến mức thống khổ.
Dần dần, Khúc Tâm Nhu thích ứng được với cảm giác này.
Đôi môi đỏ mọng bị ma sát thành một mảnh đỏ tươi, nước miếng trong suốt cũng theo côn ŧᏂịŧ thọc vào rút ra bị mang ra ngoài, thậm chí ở trong không gian nhỏ hẹp của khoang miệng, cô học được di chuyển đầu lưỡi, liếʍ láp côn ŧᏂịŧ nhằm gia tăng kɧoáı ©ảʍ cho Hoắc Liệt.
Tình triều trong cơ thể cô cũng bị câu dẫn theo, tiểu huyệt ướt đẫm một mảnh, dâʍ ɖị©ɧ không ngừng liên tục chảy ra bên ngoài, bắp đùi luống cuống ma sát.
Hoắc Liệt nhìn chăm chú nhất cử nhất động của cô, hiển nhiên sẽ không bỏ qua một chi tiết nhỏ như thế, nhìn dáng vẻ động tình của cô, im lặng mỉm cười, đặt đùi vào giữa thân thể cô, đầu gối gập cong, đè ở trên hoa huyệt, bắt đầu cọ xát đảo đi đảo lại.
"A... Ô ô..."
Lập tức hô hấp của Khúc Tâm Nhu trở nên dồn dập, thậm chí tự mình đong đưa nhiều lần mà không cần Hoắc Liệt động trước, cô kìm lòng không nổi cọ xát lên đầu gối hắn, giống như muốn tự an ủi khi dục cầu bất mãn.
Hai mảnh hoa môi được ma sát mà cảm thấy tê dại không thôi, kɧoáı ©ảʍ không ngừng liên tục truyền tới.
Cô thậm chí không hề chú ý tới, Hoắc Liệt bất tri bất giác cắm côn ŧᏂịŧ vào càng sâu hơn, thứ hung khí thô to cơ hồ đã tiến vào được 2/3 chiều dài, còn lần nữa khiêu chiến cực hạn của Khúc Tâm Nhu.
Lực đạo hắn cắm vào cũng càng lúc càng mạnh mẽ.
Bụng ưỡn từng chút từng chút về phía trước, khối cơ bụng đều đặn rõ ràng đυ.ng phải gương mặt khúc Tâm Nhu, mà tinh hoàn phía dưới côn ŧᏂịŧ không ngừng lay động, vỗ vào cằm Khúc Tâm Nhu.
Rất nhiều lần, Khúc Tâm Nhu thật sự cảm thấy mình không thở nổi, sắc mặt càng ngày càng đỏ hơn.
Dần dần, miệng lưỡi có thêm một dòng chất lỏng hương vị xa lạ, mang theo vị tanh, là từ lỗ nhỏ trên qυყ đầυ của Hoắc Liệt chảy ra, toàn bộ tràn ngập trong khoang miệng.
Đây là một loại tín hiệu nguy hiểm, Khúc Tâm Nhu vẫn chưa phát hiện ra.
Hoắc Liệt thì cảm nhận được thân thể mình biến hóa.
Hắn lập tức muốn bắn tinh, bụng dưới tê dại một trận, lực đạo cắm rút càng lúc càng nhanh, thậm chí không màng cảm thụ của Khúc Tâm Nhu.
Mỗi một cái đi vào càng sâu hơn, chóp mũi cô đυ.ng phải lôиɠ ʍυ trên bụng hắn, chỗ sâu trong cổ họng bị đâm mà dâng lên cơn buồn nôn.
"Ngô ngô... Ngừng... Đi ra ngoài... Ngô ngô..." Cô thật sự chịu không được, dùng sức đánh vào bụng Hoắc Liệt, phát ra tiếng vang "Ba ba".
"Nhẫn nhịn chút nữa... Tiểu Nhu, bởi vì anh nhận nại thêm lát nữa..." Hoắc Liệt nói nhỏ, lực đạo va chạm không giảm chút nào, vẫn đang tiếp tục công việc da^ʍ mỹ.
Ngay tại lúc Khíc Tâm Nhu cho rằng thật sự bị hắn làm cho nghẹt thở, nhưng một giây kế tiếp đã xụi lơ dưới háng Hoắc Liệt, côn ŧᏂịŧ của hắn dừng ở chỗ sâu nhất trong cái miệng nhỏ nhắn, côn ŧᏂịŧ bành trướng ứ máu một trận, run rẩy phun ra từng dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi, bắn tất cả ở trong miệng Khúc Tâm Nhu.
Nóng quá...
Rất tanh...
Khúc Tâm Nhu khó chịu nhíu mày, gian nan thở hổn hển.
Sau khi Hoắc Liệt bắn xong một giọt tϊиɧ ɖϊ©h͙ cuối cùng, mới rút côn ŧᏂịŧ hơi mềm từ trong miệng cô ra, khi rời đi, giữa đôi môi đỏ mọng và côn ŧᏂịŧ còn vướng sợi chỉ bạc óng ánh.
Hoắc Liệt nặng nề hô hấp, hòa hoãn hưởng thụ dư vị cao trào, lúc này mới phâm tâm chú ý đến Khúc Tâm Nhu.
Khúc Tâm Nhu quỳ nằm bò, sắc mặt đỏ lên, khẽ nhếch miệng, từ góc độ trên cao của Hoắc Liệt nhìn xuống, có thể thấy rõ chất lỏng trắng sữa trong khoang miệng của cô, đan vào một chỗ cùng với cái lưỡi đỏ tươi.
Hắn xoè lòng bàn tay đặt ở bên cạnh miệng cô, thấp giọng nói: "Nhổ ra đi."
Nhưng vào lúc này Khúc Tâm Nhu nuốt một cái, chất lỏng trắng đυ.c theo cổ họng trôi xuống, tϊиɧ ɖϊ©h͙ còn dư lại ở trong miệng không nhiều lắm, coi như muốn nhổ ra cũng nhổ không được.
Cô luống cuống nhìn lòng bàn tay Hoắc Liệt, không biết nên làm như thế nào, thậm chí ánh mắt run rẩy, còn có một chút kinh hoảng thất thố.
Biểu tình như thế, ngược lại làm cho Hoắc Liệt thấy tức cười.
Vận khí của hắn không biết từ đâu tới, mới có thể nhận được một người phụ nữ hoàn mỹ như Khúc Tâm Nhu.
Hoắc Liệt ôm cô vào trong ngực, dịu dàng âu yếm toàn thân trên dưới cơ thể cô, còn hôn xuống cái miệng nhỏ còn lưu lại tϊиɧ ɖϊ©h͙ của hắn.
Hai người không ngừng hôn sâu, triền miên khiến cho nước miếng dần dần hòa tan mùi vị tϊиɧ ɖϊ©h͙ lưu lại, mà côn ŧᏂịŧ giữa háng Hoắc Liệt một lần nữa cứng rắn, khảm nhập trước tiểu huyệt chảy ra dâʍ ŧᏂủy̠ của Khúc Tâm Nhu, nhẹ nhàng cọ sát hai cái, sao đó ngựa quen đường cũ tiến vào.
"A..."
Khúc Tâm Nhu bật ra tiếng rêи ɾỉ, bị Hoắc Liệt vững vàng ngăn ở trong miệng, một chút cũng không cho phát ra ngoài.
Mà đêm hôm nay, chỉ vừa mới bắt đầu, còn có màn đêm rất dài đang chờ Hoắc Liệt và Khúc Tâm Nhu cùng nhau trải qua.
Bọn họ tổng cộng làm bao nhiêu lần, cao trào bao nhiêu lần, không ai trong hai người nhớ rõ.
Chẳng qua sau đó ngay cả giường đệm cũng không chịu được sự tấn công hung mãnh của Hoắc Liệt, phát ra âm thanh "Kẽo kẹt kẽo kẹt" kháng nghị, càng đừng nói thân thể mềm nhũn của Khúc Tâm Nhu.
Chờ lúc kỳ nghỉ của Hoắc Liệt kết thúc, Khúc Tâm Nhu nằm trên giường không phân biệt rõ ngày đêm, chỉ cảm thấy bản thân không ngừng làʍ t̠ìиɦ, tiểu huyệt yêu cầu được nghỉ ngơi, vậy thì dùng chân, dùng tay, dùng miệng, Hoắc Liệt luôn có thể nghĩ đến các phương pháp ly kỳ cổ quái.
Một vài lần ăn cơm, thậm chí đôi mắt cô không thể mở ra được, thì bị Hoắc Liệt ôm ở trên giường ăn.
Trong đó có một lần khoa trương nhất, thế nhưng Hoắc Liệt có ý tưởng kỳ lạ muốn ôm cô đến ban công làʍ t̠ìиɦ, cho dù sau nửa đêm, sắc trời một mảnh đen kịt, cũng khiến cho Khúc Tâm Nhu vô cùng sợ hãi, hốc mắt đỏ ửng sắp khóc, mới làm cho Hoắc Liệt mềm lòng từ bỏ.
Hoắc Liệt mấy ngày mấy đêm không ngủ, nhưng tinh thần tốt đến lạ thường, sáng sớm thức dậy thay quần áo, đi ra ngoài chạy bộ một vòng rồi mua bữa sáng mang về, đặt ở trên đầu giường.
Dặn dò đối với Khúc Tâm Nhu: "Tiểu Nhu, bữa sáng anh đặt ở đây, em nhớ ăn đó."
Khúc Tâm Nhu ôm chặt chăn ngủ say, ngay cả đầu ngón chân cũng không muốn động một cái.
Hoắc Liệt lẳng lặng nhìn cô, tới gần giờ làm việc, người đàn ông ăn uống no đủ, mới cài cửa rời đi.
Nhưng mà hôm nay, trong Cục cảnh sát có một người không tưởng được đang chờ hắn...
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~