Editor: Cindy
Mọi chuyện tựa như sự trùng hợp trời đất xui khiến.
Khúc Tâm Nhu đang rơi vào trong ma chướng đau đớn thống khổ, cũng là thứ khiến cô thoát ra khỏi trong nỗi đau đớn.
Khúc Tâm Nhu ngơ ngác, thần sắc trong con ngươi lúc sáng lúc tối, giống như một người giãy giụa, cuối cùng tất cả mọi thứ đã được xua tan, ở đáy mắt chỉ còn lưu lại bóng dáng phản chiếu của Hoắc Liệt.
"A Liệt, em đau." Khúc Tâm Nhu đã khôi phục thành Khúc Tâm Nhu trước đó, thẳng thắn trực tiếp, ngoan ngoãn dính người, cao ngạo đồng thời chỉ biết làm nũng đối với Hoắc Liệt.
Trong lúc cô kêu đau, tiểu huyệt giữa hai chân cũng theo đó co rút, chặt hơn một ít.
Trong nháy mắt, tầm mắt Hoắc Liệt di chuyển xuống dưới, dưới ánh sáng mập mờ trên TV, hắn nhìn thấy một dòng chất lỏng màu đỏ tươi đang chảy ra từ nơi hai người giao hợp, dính ở trên da thịt trắng như tuyết của Khúc Tâm Nhu.
Vô cùng chói mắt, cũng kí©ɧ ŧɧí©ɧ huyết mạch của hắn bành trướng, dục hỏa mãnh liệt lại một lần nữa bùng cháy.
"Khúc Tâm Nhu, em phải nhớ kỹ người làm em đau đớn là anh, không phải người khác, là Hoắc Liệt anh! Nếu bắt đầu rồi, thì anh sẽ không dừng lại." Hoắc Liệt trầm giọng tuyên thệ.
Sự bắt đầu này, không chỉ là cuộc hoan ái hôm nay, mà là từ "Cả đời" trong miệng hắn.
Khúc Tâm Nhu vừa mới khôi phục bình thường, trong đầu còn có chút ngơ ngẩn, nào có ý thức được rốt cuộc Hoắc Liệt đang nói gì, cô thậm chí không biết kế tiếp sắp phát sinh chuyện gì.
Cho đến khi, một trận đau đớn nữa tấn công tới.
"Ngô ngô... A..." Cô chưa kịp kêu lên, giọng điệu lập tức thay đổi.
Hoắc Liệt đang làm như lời tuyên bố, bắt đầu thì sẽ không kết thúc, thể hiện năng lực phái nam hung dữ mạnh mẽ, vóc người cường tráng khỏe mạnh dưới sự vận động cường độ cao nhiều năm, đó là hậu thuẫn mạnh mẽ và mãnh liệt nhất của hắn.
Côn ŧᏂịŧ ứ máu bành trướng, to lớn cứng rắn lập tức tiến thật sâu vào trong cơ thể Khúc Tam Nhu, xông qua vị trí không còn màиɠ ŧяiиɧ của cô, càng tiến vào chỗ sâu nhất trong hoa kính, hoàn toàn căng ra vách tường thịt ở bên trong, mỗi một tấc một tấc mị thịt non mềm ướt nóng dán chặt trên côn ŧᏂịŧ của hắn.
Tiếp xúc chặt chẽ, tựa như ngay cả trái tim cũng chung một nhịp đập, ràng buộc cùng với đối phương, "Thình thịch", biến thành cùng một tần số.
Đối với Hoắc Liệt mà nói, việc đang làm là thứ hắn đã tưởng tượng, ham muốn một thời gian dài, rốt cuộc hắn có thể cùng cô gái hắn yêu sâu đậm, hợp nhất linh hồn và thể xác.
Còn đối với Khúc Tâm Nhu mà nói, cô vẫn đau đớn, trong ý thức trôi lơ lửng một ít thứ, nhưng bởi vì hơi thở bá đạo của Hoắc Liệt, tất cả đều bị xua đuổi ra ngoài, trong cơn đau đớn cũng trộn lẫn một ít tê dại, thứ cô hoàn toàn xa lạ.
Hoắc Liệt thấy rằng sau khi đã cắm vào trong toàn bộ phân thân, thân thể Khúc Tâm Nhu phản ứng tốt hơn rất nhiều so với dự đoán, liền buông xuống lo lắng cuối cùng, sau một trận siết chặt mông và bụng, bắt đầu mãnh liệt ra ra vào vào.
Sức lực toàn thân hắn đều tập trung ở nơi này, các tia lửa hoàn toàn bùng cháy, bắt đầu một lên một xuống ra vào, tốc độ càng lúc càng nhanh... Càng lúc càng mạnh...
"A... A Liệt... A..."
Khúc Tâm Nhu không ngừng lui về phía sau, nhưng dưới thân là sô pha mềm mại, cho dù bị đè ép xuống, cũng rất nhanh bật lên, ngược lại giống như đang phối hợp với động tác của Hoắc Liệt, làm hắn thuận lợi tiến vào càng sâu.
"A Liệt... Quá đầy... Rất trướng... A Liệt... A... Em rất trướng..."
Khúc Tâm Nhu không thể trốn tránh, cũng thử vặn vẹo né tránh trái phải, nhưng mà cánh tay Hoắc Liệt giống như tường đồng vách sắt, hoàn toàn không cho cô cơ hội này.
Ban đêm dài đằng đẵng, Hoắc Liệt thật vất vả mới chờ tới được thời khắc này.
Hắn nâng hai chân mềm nhũn của Khúc Tâm Nhu lên, cho hai chân quấn ở quanh eo hắn, sau khi hoa huyệt hoàn toàn nở rộ, phát huy bản năng điên cuồng thuộc về dã thú, ưỡn động hông, côn ŧᏂịŧ to lớn liên tục không ngừng tiến công.
"A... A Liệt... Quá nhanh..."
Khúc Tâm Nhu rêи ɾỉ không ngừng, cơ thể trắng như tuyết dưới động tác va chạm mãnh liệt của Hoắc Liệt, theo tiết tấu lúc lên lúc xuống, giống như con thuyền nhỏ nhấp nhô theo làn sóng cuồn cuộn trên biển khơi, mờ mịt trôi nổi, Hoắc Liệt chính là ngọn hải đăng duy nhất của cô.
Mà sô pha co dãn mười phần, tựa như điều kiện phối hợp tốt nhất với Hoắc Liệt.
Hắn một hết lần này đến lần khác đè xuống, tính năng lò xo của sô pha thật tốt, lại hết lần này đến lần khác đưa Khúc Tâm Nhu trở về.
"A... A Liệt... Nhẹ một chút... A... Ô ô..."
Khúc Tâm Nhu một lần nữa nhắm chặt hai mắt, tuy nhiên hoàn toàn bất đồng với lúc trước, tất cả sợ hãi và bóng tối đều không tồn tại, sự kích động trong thân thể cô chỉ có nhiệt độ nóng bỏng và kɧoáı ©ảʍ.
Ở trong đêm mưa đen kịt hơi lạnh, mà Hoắc Liệt toát mồ hôi vì nóng, theo động tác cơ ngực phập phồng, mồ hôi nhỏ giọt trên người Khúc Tâm Nhu, bầu ngực trắng như tuyết bị cọ xát đến đỏ lên, giống như hai người đang thiêu đốt chung một chỗ.
Cô càng nóng, trong tiểu huyệt càng ướt đẫm, giống như mồ hôi trên người cô thông qua phương thức này chảy ra ngoài.
Một dòng lại một dòng dâʍ ɖị©ɧ, trong khi Hoắc Liệt thọc vào rút ra bị mang theo ra ngoài, theo hoa huyệt chảy xuống kẽ mông phía dưới, lướt qua cánh mông không ngừng đong đưa, cuối cùng lây dính trên sô pha màu đen, lưu lại vết nước ướt nhẹp, toả ra một mùi hương dâʍ đãиɠ, chồng lên một chỗ với vết máu lúc trước.
"A... Ô ô... A Liệt... Không muốn... Ô ô..." Khúc Tâm Nhu nức nở, nhu nhược đáng thương cầu xin.
Vào lúc này Hoắc Liệt làm sao có thể dừng lại được, trong đầu hắn ngoại trừ tùy ý phát tiết du͙© vọиɠ, thì chính là nghĩ đủ loại tư thế đa dạng để giày vò Khúc Tâm Nhu, triệt triệt để dể bá chiếm cô.
Du͙© vọиɠ chiếm hữu vô cùng mãnh liệt, cũng do nhiều lần gãi không đúng chỗ ngứa từ trước đến nay tích tụ mà ra.
Hoắc Liệt một bên mạnh mẽ cắm rút, một bên nhìn chằm chằm gương mặt đỏ bừng của Khúc Tâm Nhu, nhìn dáng vẻ cô rêи ɾỉ thở dốc, thậm chí một khắc cô hít thở khó khăn, hắn vừa nhanh vừa mạnh đâm thẳng vào hoa tâm, nhìn cô mê loạn và run rẩy.
"A Liệt... Nhẹ một chút... A Liệt... Chậm... Chậm một chút..."
Từ trong xương tủy Hoắc Liệt lộ ra da^ʍ ý xấu xa, lăn lộn giày vò Khúc Tâm Nhu dữ dội, ngay cả một chút sức lực giãy giụa cuối cùng đều không có, chỉ có thể mềm nhũn nằm ngoan, tứ chi chống đỡ, lúc lắc dưới động tác điên cuồng của người đàn ông.
"Khúc Tâm Nhu, kêu một lần nữa, kêu anh A Liệt." Cả người Hoắc Liệt thấm đẫm mồ hồi, cơ bắp căng phồng, còn si mê thanh âm yêu kiều quyến rũ của cô, dùng côn ŧᏂịŧ cứng rắn va chạm thật mạnh, mang ra càng ngày càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠.
"A Liệt..."
"Tâm Nhu."
Hoắc Liệt kêu lên một tiếng, ghé vào bên tai Khúc Tâm Nhu, trịnh trọng kỳ lạ lại mang theo hơi thở nóng rực thầm thì tên cô.
Giống như một khối sắt nóng bỏng, đóng dấu ở trong trái tim hắn.
-------------------
Mãnh liệt ám chỉ: Ghế sô pha sắp bị hỏng
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~