Editor: Cindy
Hoắc Liệt lập tức phát giác hết thảy mọi chuyện, nhìn Khúc Tâm Nhu run bần bật dưới thân hắn, ngực giống như bị người ta đâm cắm một dao cứng sắc.
Trong đầu hắn nhanh chóng lướt qua, tái hiện mật thất tối tăm ẩm ướt, nghĩ đến bộ dạng lúc ban đầu hắn nhìn thấy Khúc Tâm Nhu, đau nhói như kim châm càng trở nên sâu hơn.
"Khúc Tâm Nhu, em mở to mắt nhìn xem! Em có nghe hay không, mở hai mắt của em ra. Anh là Hoắc Liệt, không phải người khác! Anh là Hoắc Liệt, anh sẽ không làm tổn thương em!"
Hoắc Liệt gắt gao ôm chặt Khúc Tâm Nhu, ở bên tai cô gầm nhẹ, hy vọng có thể nhờ vậy biến đổi thần trí của cô quay về.
"Không cần! Đừng đυ.ng tôi! Không muốn!!"
Khúc Tâm Nhu còn đang không ngừng giãy giụa, nhưng tiếng kêu la của cô trở nên yếu ớt mỏng manh, cũng không phải cô không phát giác được có thanh âm truyền tới, mà do ý thức của cô đang mắc kẹt ở nơi bị nhốt rất nhiều ngày, chưa đi đến vùng ánh sáng, chỉ có đau đớn và bóng tối như bóng với hình thời gian.
Ký ức và hiện thực, chồng chéo ở một chỗ, làm cô không có cách bứt ra.
Hoắc Liệt cũng lần đầu tiên thấy được bộ dạng Khúc Tâm Nhu thời điểm kháng cự tên tra tấn cô, cô cự tuyệt, cô gào thét, dùng hết sức lực toàn thân, móng tay một lần lại một lần cào cấu làn da sau lưng hắn, nhưng lại mím chặt môi, nhắm mắt lại, cố nén sợ hãi, tuyệt đối không nói ra một câu cầu xin tha thứ, tuyệt đối không trầm luân dưới thủ đoạn của ác ma.
Lúc giọt nước mắt ướŧ áŧ khóe mắt Khúc Tâm Nhu chảy xuống, Hoắc Liệt chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của hắn bị một bàn tay vô hình nắm chặt, cùng đau đớn với cô.
Vào ngay lúc này, hắn càng sẽ không buông tay ra.
"Khúc Tâm Nhu, em có nghe hay không?! Anh là Hoắc Liệt! Em nói anh là chủ nhân của em, em nói chỉ nghe lời anh, em nói sẽ tín nhiệm anh vô điều kiện! Khúc Tâm Nhu, anh hiện tại muốn em mở to mắt ra nhìn anh rõ ràng! Khúc Tâm Nhu, em có nghe được mệnh lệnh của anh không?!"
Hoắc Liệt càng ôm càng chặt, từ cánh tay đến eo, tất cả dùng sức lực.
Dựa theo lẽ thường mà nói, Khúc Tâm Nhu giãy giụa như vậy, Hoắc Liệt hẳn nên sớm rút côn ŧᏂịŧ đang đè ép miệng huyệt nhỏ hẹp ra ngoài, nhưng mà Hoắc Liệt dưới tình huống cấp bách nặng nề, để cho hai người bất động, ngược lại bởi vì thân thể kín không kẽ hở, côn ŧᏂịŧ Hoắc Liệt chưa từng biến mềm, thế nhưng lại cứng rắn đè ép đi vào thêm một đoạn.
Còn đối với Khúc Tâm Nhu mà nó, đau đớn trên thân thể căn bản không đáng kể chút nào, cô khó có thể thừa nhận hết thảy, chủ yếu toàn bộ đến từ tâm lý, chẳng mảy may chú ý Hoắc Liệt đang làm cái gì.
"Khúc Tâm Nhu, anh là Hoắc Liệt, không phải người khác. Là chủ nhân của em, Hoắc Liệt!" Hoắc Liệt vẫn còn gầm nhẹ, nếu không phải có tiếng mưa rơi "Tí tách tí tách" ngoài cửa sổ che lấp, tiếng gầm như vậy đều đã xuyên thấu qua cửa sổ truyền ra ngoài.
Mà hai chữ "Hoắc Liệt", giống như tia chớp, mạnh mẽ chẻ ngang sương mù dày đặc màu đen, rót vào một luồng ánh sáng yếu ớt trong đầu Khúc Tâm Nhu.
"Hoắc... Liệt..." Khúc Tâm Nhu một mực cắn chặt môi, ở trên gương mặt đang thống khổ có thêm một biểu tình mê mang, ngay cả động tác giãy giụa đều ngừng lại.
"Đúng vậy, anh là Hoắc Liệt! Sẽ bảo hộ em cả đời, Hoắc Liệt vĩnh viễn sẽ không làm tổn thương em."
Những lời này Hoắc Liệt buột miệng thốt ra, căn bản không ý thức được, hoặc do nội tâm biến hóa nên hắn sớm đã không chú ý tới. Nhưng mà sau khi nói ra, biểu tình trên mặt hắn trở nên càng thêm kiên định, đôi mắt sâu thẳm đen bóng tựa như hắc diệu thạch*, lóe sáng một tia ánh sáng chói mắt.
* Hắc diệu thạch: là kho báu tự nhiên được hình thành từ dung nham núi lửa thời kỳ băng hà, Black Obsidian là một loại đá nham thạch có độ từ trường tốt nhất và độ trong suốt cao nhất, có giá trị cao tử thởi xưa."Em nhớ kỹ, anh là Hoắc Liệt."
Hắn nặng nề nói, bàn tay giữ sau đầu Khúc Tâm Nhu, một bên nâng lên, một bên cúi đầu, mãnh liệt hôn xuống.
"Ngô ngô... Ngô ngô..."
Đối với Khúc Tâm Nhu còn chưa hoàn toàn thanh tỉnh mà nói, lúc này một nụ hôn rơi xuống, cô theo bản năng chán ghét và kháng cự, đặc biệt do Hoắc Liệt hôn sâu, thô bạo thâm nhập sâu vào.
Sau khi đầu lưỡi cạy ra cánh môi, lập tức tiến quân thần tốc, dây dưa thật sâu với cái lưỡi né tránh của cô, không ngừng mυ'ŧ vào.
Cho dù Khúc Tâm Nhu cắn trên đầu lưỡi hắn một cái, hắn vẫn không dừng lại nụ hôn sâu này, tiếp tục thâm nhập quấn quýt si mê, tựa như muốn cùng với linh hồn cô, cùng nhau nhảy múa.
Rất nhanh, mùi máu tươi tản ra khóe môi bọn họ, đồng thời còn tràn ngập mùi hương cơ thể Hoắc Liệt, theo nụ hôn, trở nên càng ngày càng nồng đậm hơn, tràn ngập ở giữa mũi miệng Khúc Tâm Nhu.
Mùi hương này...
Trong màn đêm ẩm ướt, lại có một mùi vị như mùa hè nắng gắt, khô ráo, ấm áp...
Dưới tình huống ngay cả bản thân Khúc Tâm Nhu hồn nhiên không biết, hướng về ngọn nguồn hơi thở ấm áp, không ngừng dán sát vào cơ thể Hoắc Liệt.
Cánh tay vùng vẫy kháng cự, trong lúc bất tri bất giác cuộn tròn trên cổ Hoắc Liệt.
Thân trên như thế, hạ thân thì càng không cần phải nói.
Mông vừa động, nó tựa như khẽ nâng lên.
Hoắc Liệt trong nụ hôn sâu cuồng nhiệt, khắc chế một tia lý trí cuối cùng, lập tức nhận ra được hết thảy hành động của Khúc Tâm Nhu, vốn còn muốn duỗi tay ngăn cản, nhưng chưa kịp. ——
Hắn chỉ cảm thấy côn ŧᏂịŧ trượt vào một đoạn ngắn trong mật huyệt ướt nóng, tiến vào càng sâu, tận cùng bên trong qυყ đầυ tựa hồ chọc tới thứ gì đó, làm hắn không có cách tiến về trước.
Đó là —— Màиɠ ŧяiиɧ của Khúc Tâm Nhu.
Nếu Hoắc Liệt có thể mở miệng, nói không chừng sẽ hô lên một câu "Không muốn" giống như cô gái.
Nhưng mà hắn chỉ kịp ngừng thở, ổn định thân thể, Khúc Tâm Nhu thì không hề dừng lại động tác, cứ như vậy ngậm chặt côn ŧᏂịŧ của hắn tiếp tục thâm nhập vào bên trong, tự thân xé rách màиɠ ŧяiиɧ của cô.
"Ô ô ——"
Tiếng đau đớn nghẹn ngào tràn ra trong kẽ hở môi hai người.
Đau...
Đau đớn lần này không giống vừa rồi, là từ tứ chi truyền đến đau đớn chân thật.
Khúc Tâm Nhu nhíu chặt mày, con ngươi đen ngòm dưới tình huống như thế, chậm rãi khôi phục ánh sáng.
Phảng phất do lỗ hổng ký ức, Khúc Tâm Nhu đối với mọi chuyện phát sinh trước mắt mờ mịt vô tri, thậm chí quên mất chuyện xảy ra lúc trước, không biết vì sao bản thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm ở dưới thân một người đàn ông.
Hoắc Liệt để ý biểu tình của Khúc Tâm Nhu, thấy vậy thì kết thúc nụ hôn khiến cho người ta hít thở khó khăn.
Tuy rằng lui về phía sau, nhưng môi vẫn còn vuốt ve khóe miệng Khúc Tâm Nhu, dường như bất cứ lúc nào đều có thể tiếp tục nụ hôn.
"Khúc Tâm Nhu, thấy rõ anh là ai không?" Giọng nói của hắn mang theo du͙© vọиɠ dày đặc, còn có sự lo lắng không giấu được, dò hỏi cô.
"A..." Hàng lông mi mảnh dài của Khúc Tâm Nhu khẽ run rẩy, lẩm bẩm nói: "A Liệt..."
Giọng nói hai chữ mềm mại, giống như cho Hoắc Liệt uống một viên thuốc an thần.
Cả người hắn chấn động kích động, cúi đầu, ở trên đôi môi bị hôn sưng đỏ của Khúc Tâm Nhu, lại hôn một cái thật mạnh: "Không sai, anh là Hoắc Liệt, là A Liệt của em, không cho phép em quên anh, cũng không cho phép em nhớ anh thành người khác. Hiện tại lại kêu anh một tiếng."
Hoắc Liệt vẫn còn đang xác nhận điều cuối cùng gì đó trong trái tim hắn.
"A Liệt..."
Lần này, Khúc Tâm Nhu không chần chừ, thậm chí không hoang mang, ôm chặt ngực Hoắc Liệt thấp giọng khẽ nói.
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~