Editor: Cindy
Giống như một khối sắt nóng bỏng, đóng dấu ở trong trái tim hắn, tốc độ ưỡn động hạ thân nhanh hơn, vừa sâu vừa mạnh không ngừng tiến vào rút ra.
Khúc Tâm Nhu chỉ có thể bất lực nằm ở trên sô pha, thừa nhận tất cả động tác và lực đạo của Hoắc Liệt, cũng thừa nhận phản ứng cho tới bây giờ chưa từng có trong thân thể cô.
Tiểu huyệt căng trướng, vách tường thịt bị cọ xát, dâʍ ŧᏂủy̠ tràn lan, nhịn không được rêи ɾỉ, kɧoáı ©ảʍ tê dại ùn ùn kéo đến... Tựa như để cho thời gian ngưng đọng tại một khắc này, chỉ có cơ thể cô và Hoắc Liệt còn đang không ngừng dán sát triền miên với nhau.
Xung quanh hết thảy trở nên không chân thật, chỉ có da thịt nóng bỏng của một người đàn ông, xúc cảm dưới lòng bàn tay cô là cơ bắp căng chặt, hắn đến gần bên tai cô thở dốc, cũng làm cho Khúc Tâm Nhu không tự chủ được ôm Hoắc Liệt càng chặt hơn.
Thậm chí rất nhiều lần, không cần đến sự đàn hồi của sô pha, cô chủ động nâng thân thể, nghênh hợp động tác cúi người xuống của Hoắc Liệt.
Một trên một dưới, côn ŧᏂịŧ khảm nhập thật sâu ở trong tiểu huyệt, tiếng nước chảy "Phụt phụt" và thanh âm thân thể va chạm "Bạch bạch bạch" vang lên hết đợt này đến đợt khác, thậm chí lấn át tiếng mưa rơi "Tí tách tí tách" bên ngoài cửa sổ.
Thời khắc Hoắc Liệt phân tâm chú ý tới Khúc Tâm Nhu, cảm giác được thân thể vô cùng mềm mại của cô, còn có động tác nghênh hợp, hết thảy những thứ này tựa như sức mạnh rót vào trong thân thể không biết mệt mỏi của hắn.
Động tác làʍ t̠ìиɦ của hắn không có kỹ thuật gì cao siêu, chỉ thuần túy hung mãnh tiến vào, lần lượt đâm đến chỗ sâu nhất, dùng phương thức trực tiếp sâu sắc nhất và thông suốt nhất, kɧoáı ©ảʍ chồng chất.
Nóng...
Rất nóng...
Sắp bị hư...
Khúc Tâm Nhu dưới ham muốn tìиɧ ɖu͙© chiếm đoạt, rốt cuộc hiểu rõ vì sao người phụ nữ trong AV nói ra những lời làm cô nghe không hiểu, hóa ra thật sự có lúc tứ chi không thuộc về mình, cảm giác hình như sắp bị hư.
"A Liệt... Không được... Em không được..."
Cô nức nở rêи ɾỉ, cơ hồ gần như hít thở không thông.
Dù sao cũng là lần đầu tiên của hai người, Hoắc Liệt không hề dồn hết tâm trí để cố nén du͙© vọиɠ, nhưng do thể lực hai người chênh lệch quá lớn, hắn vẫn còn đang chinh phạt, Khúc Tâm Nhu thì bắt đầu có phản ứng cao trào.
Tiểu huyệt mất tự nhiên co rút lại, càng ngày càng nhiều dâʍ ŧᏂủy̠, cơ thể co rút run rẩy, cùng với ý thức dần dần không rõ của Khúc Tâm Nhu, đây đều là phản ứng cô đang kề cận bên ranh giới cao trào.
"Ngoan, thả lỏng chính mình, đi theo cảm giác thôi."
Hoắc Liệt một bên cúi người, một bên vuốt ve tai Khúc Tâm Nhu, mang theo mồ hôi nặng nề thở dốc, hôn hôn gương mặt Khúc Tâm Nhu.
Vào lúc này, người đàn ông thô lỗ vậy mà còn có thể biểu hiện ra một mặt ôn nhu, giống như ngọn lửa nóng bỏng vẩy vào giọt nước, rung động mãnh liệt, trong nháy mắt có vật gì đó muốn nổ tung.
Một khắc đó, đôi môi đỏ mọng của Khúc Tâm Nhu khẽ nhếch, cô cho rằng bản thân rêи ɾỉ, nhưng mà một chút âm thanh đều không phát ra, ngược lại cơ thể kịch liệt run rẩy, vách tường thịt trong tiểu huyệt cũng đột nhiên co rút lại một chút.
Cô cao trào.
Không phải lần đầu tiên cao tròa, nhưng mà là lần đầu tiên vui sướиɠ tràn trề cao trào như vậy.
Đầu tiên trong đầu óc trống rỗng, rồi sau đó như pháo hoa nở rộ, đốt sáng lên vô số đốm lửa nhỏ, mỹ lệ mà rực rỡ, tựa như chết một lần, lại nhận được sự trọng sinh hoàn mỹ nhất.
Đối với Hoắc Liệt mà nói, Khúc Tâm Nhu cao trào mang lại cho hắn kɧoáı ©ảʍ khó có thể tưởng tượng được, không chỉ trên thân thể, càng như trong tâm lý.
Khi tiểu huyệt tràn ra dòng ái dịch nóng hổi, thời điểm tưới trên qυყ đầυ, cơ thể cường tráng của hắn nhịn không được mà run rẩy theo Khúc Tâm Nhu, càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ bụng căng chặt phập phồng một trận.
Dưới xúc cảm thổi phồng, bên hông càng ngày càng tê dại.
Đột nhiên run rẩy một cái, Hoắc Liệt bưng mông Khúc Tâm Nhu, thời điểm hạ thấp thân thể thì dùng sức nâng cô lên, côn ŧᏂịŧ đi vào toàn bộ chôn vùi thật sâu ở bên trong, lỗ nhỏ trên qυყ đầυ mở ra, bắn ra một dòng lại một dòng chất lỏng trắng đυ.c nóng hổi.
Khi tϊиɧ ɖϊ©h͙ được phóng xuất, vách tường thịt bên trong tiểu huyệt còn ngọ nguậy một chút, như vô số cái miệng nhỏ muốn ăn tiếp từng ngụm từng ngụm.
Bọn họ lần đầu tiên làʍ t̠ìиɦ, thế nhưng cùng nhau đạt cao trào.
Hoắc Liệt cũng không ngờ tới, đặc biệt kinh ngạc vui mừng.
Hắn ôm chặt cơ thể mồ hôi ròng ròng của Khúc Tâm Nhu giống như hắn, trong lòng chỉ có một ý niệm, đó chính là hắn và Khúc Tâm Nhu là một đôi trời đất tạo nên.
Cô gái này, do ông trời chuẩn bị cho hắn, còn dùng phương thức như vậy đưa đến trong tay hắn.
Hắn sẽ không buông tay! Không bao giờ nhượng bộ!
Càng sẽ không để cho người khác có cơ hội làm tổn thương người phụ nữ của hắn!
Trong lúc Hoắc Liệt kiên định chiếm hữu Khúc Tâm Nhu, trong lòng cũng nghĩ cách, kiên định muốn tìm ra tên tội phạm ức hϊếp cô.
Dư vị cao trào kéo dài một khoảng thời gian, Khúc Tâm Nhu mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, sau khi cảm giác choáng váng lúc trước thối lui, cảm giác trống rỗng mềm nhũn trong cơ thể trở nên càng thêm rõ ràng, cô có chút mê mang nhìn Hoắc Liệt trước mắt.
"Tỉnh?" Hoắc Liệt trầm giọng đặt câu hỏi.
"Ân..." Khúc Tâm Nhu khẽ hừ nhẹ một tiếng, giống như tiếng mèo kêu.
"Vừa rồi thoải mái không?" Ánh mắt Hoắc Liệt thâm thúy, nhìn chằm chằm Khúc Tâm Nhu, cẩn thận nhìn mỗi một cái chớp mắt, mỗi một cái nhíu mày, cũng nhìn gương mặt trở nên càng đỏ hơn của cô.
"Thoải mái... Thoải mái..." Khúc Tâm Nhu nói xong, lập tức cắn môi, hiếm khi lộ ra biểu tình ngượng ngùng.
Hoắc Liệt hài lòng mỉm cười.
Hắn muốn xác nhận không chỉ cảm giác của Khúc Tâm Nhu lần ân ái này, càng muốn thông qua phản ứng của cô, phán đoán xem thần trí cô còn nhớ rõ trạng thái khác thường phát sinh lúc nãy của cô hay không.
Hiện giờ xem ra, Khúc Tâm Nhu tựa hồ không hề có ấn tượng về việc này.
Đây chưa chắc không phải một chuyện tốt.
Trong lòng Hoắc Liệt có quyết định, đem tất cả giấu ở đáy lòng, nụ cười trên gương mặt anh tuấn càng trở nên sâu hơn một ít, hiện lên một tia tà tứ, ngay sau đó hỏi: "Muốn làm tiếp một lần nữa không?"
Cùng lúc đó, côn ŧᏂịŧ giữa háng hắn khảm nhập vào trong tiểu huyệt Khúc Tâm Nhu, một lần nữa biến cứng bành trướng hơn.
"Anh..."
Khúc Tâm Nhu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, trực giác thân thể nói cho cô biết hết thảy mọi thứ quá nhanh, tại sao Hoắc Liệt có thể nhanh chóng cương cứng như vậy, hơn nữa còn nhét căng đầy trong tiểu huyệt của cô, như cũ chiếm hữu cô từ trong ra ngoài.
"A Liệt, anh còn muốn làm sao?" Khúc Tâm Nhu hơi chau lông mày xinh đẹp, trên khuôn mặt tinh xảo có chút cự tuyệt, tuy nhiên có chút chần chừ.
Hoắc Liệt không mở miệng, mà tiến hành dùng hành động thực tế trả lời —— ưỡn động hông, chậm rãi thọc vào rút ra hai cái.
"Ngô..."
Khúc Tâm Nhu không hề chuẩn bị tâm lý, giữa sự va chạm không kịp đề phòng mang theo kɧoáı ©ảʍ, lập tức bật ra tiếng rêи ɾỉ.
Trên mặt cô một lần nữa hiện lên một tầng mê ly, nhưng mà đáy mắt vẫn còn sự chần chừ như vừa rồi, thở hổn hển nhẹ giọng hỏi: "A Liệt, để cho anh làm, chúng ta có phải có thể mãi mãi ở một chỗ bên nhau không?"
~H~O~A~K~Y~D~I~E~M~