Phụ Từ Tử Hiếu

Chương 64: Đồng phục hấp dẫn. (1H)

“Lão sư, đây là do thầy tự tìm nha !” Lăng Lạc Dạ  nỗ lực đè nén, từ đáy lòng dâng lên một trận dục hỏa, trong đầu đủ các loại giọng nói đang kêu gào hãy chà đạp người kia đi ! Hung hăng chà đạp người kia đi ! Chỉ biết nhìn cái miệng nhỏ nhắn kia hết hé ra rồi lại khép lại , hoàn toàn không nghe thấy đối phương đang nói cái gì.

Một giây trước đó La Thành còn đang cảm khái da của tên tiểu tử này sờ còn sướиɠ hơn da của 3 thằng con y , một giây sau đó đã bị người này đặt ở dưới thân.

“Cậu ~ cậu làm gì thế!”

“Lão sư, thầy hôn xong liền muốn chạy  ư?”

“Không thì cậu còn muốn như thế nào nữa?”

“Thầy phải chịu trách nhiệm với em!”

“Bằng cái gì mà tôi phải chịu trách nhiệm với cậu?”

“Thầy vừa hôn em!”

“Nhưng mà cậu cũng hôn tôi mà”

“Tốt thôi , em sẽ chịu trách nhiệm với thầy!”

“Cậu ~ Cậu muốn chịu trách nhiệm với tôi như thế nào?”

La Thành nhìn Lăng Lạc Dạ đang từng bước ép sát về phía mình , thân thể càng ngày càng lùi về phía sau , cứ lùi như thế cuối cùng chính là vách tường , thân thể không còn chỗ chốn nữa chỉ có thể bị đối phương đè lên tường.

Đôi tay linh hoạt của Lăng Lạc Dạ đưa vào trong chăn, cách lớp ngoài đồng phục bệnh nhân cầm lấy tiểu côn ŧᏂịŧ của La Thành  ở trong tay bắt đầu thưởng thức.

“Ha ha, lão sư, em mới vừa chạm vào mà đã cứng rắn, thật là dâʍ đãиɠ!”

Bị nam nhân sờ hai cái mà thân thể đã có phản ứng, y thừa biết chỗ nhạy cảm đó làm sao chịu đựng được sự đυ.ng chạm cơ chứ , huống chi là mấy ngày nằm viện không cùng con trai giao hoan rồi. Mỗi tế bào trên cơ thể đều vô cùng nhạy cảm , giống như cá gặp nước , thân thể không ngừng bám lấy bàn tay của Lăng Lạc Dạ , hi vọng có được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa.

Vừa thống khổ cũng vừa vui sướиɠ, đó chính là cảm giác lúc này của La Thành!

Y biết mình làm chuyện này là không đúng, rất có lỗi với các con của mình, cho nên trên mặt vô cùng xấu hổ, tức giận trừng mắt nhìn Lăng Lạc Dạ. Nhưng mà y lại không thể phủ nhận, lúc này bản thân thực sự rất sung sướиɠ, cảm giác lâng lâng như lạc vào tiên cảnh, thân thể phản ứng ngược lại với  biểu tình , phong tao giãy dụa, hi vọng có thể đạt được càng nhiều kɧoáı ©ảʍ hơn nữa..

“Lão sư, em đùa bỡn tiểu huynh đệ của thầy như thế, thầy thoải mái không?” Lăng Lạc Dạ tiếp tục dụ dỗ.

Vẻ mặt của La Thành đỏ bừng, nhưng vẫn có chút cốt khí lắc đầu, bộ dáng kia cực kỳ giống một đứa trẻ đang tức giận.

“A ~” Lăng Lạc Dạ như đang có điều suy nghĩ gật đầu, cười mà như không cười nhìn đối phương, nửa ngày mới nói: “Hoá ra lão sư không thích bị sờ tiểu huynh đệ a!” Sau đó thừa dịp La Thành do dự, không biết nên gật đầu hay nên lắc đầu ,  chiếc quần của La Thanh bị kéo tụt một mạch xuống , cậu ngắm nhìn da^ʍ thuỷ ở chỗ sâu khi chảy ra như suối “Lão sư có phải thầy muốn bị em đùa bỡn tiểu tao huyệt? Chạc chậc, nhìn xem thầy tao chưa nè. Mới một lúc mà đã chảy một vũng như thế này rồi , đã già rồi mà sao lại tao như thế !”.

La Thành tao cực kỳ, đặc biệt là khi đối phương cho ngón tay hơi lành lạnh vào hai mép cánh hoa , móng tay vô tình lướt qua mị thịt ở bên trong , là y dâʍ đãиɠ mặt đỏ bừng . Y định kẹp hai chân lại, không muốn để cho tao huyệt của mình tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ bại lộ ở trong mắt đối phương. Nhưng khi cơ thể hơi động , nội vách cũng co rút , hai mảnh tao hoa khép lại , đem ngón tay La Thành kẹp chặt ở trong tao huyệt của mình.

“Ha ha, lão sư cái miệng nhỏ phía dưới của thầy thật là tham ăn ! Chảy bao nhiêu nước bọt như thế ! Mà vẫn còn cắn chặt ngón tay của em không buông!”

“Không phải ~ không phải!”

“Không phải là nước bọt thì đó là cái gì?” Nói xong, Lăng Lạc Dạ dùng móng tay quét qua tao huyệt đầy da^ʍ thuỷ , rồi cho tay vào trong miệng , từ từ nhấm nháp hương vị ! Khi ngón tay ly khai khỏi mật huyệt còn phát ra một âm thanh khe khẽ như tiếng hôn môi .

“Kẹp chặt như thế, còn nói không tham ăn?”

La Thành còn muốn nói mấy câu phản bác đối phương , nhưng đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng bước chân . Lăng Lạc Dạ vội vàng đem hạ thân tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của La Thành nhét vào trong chăn ,ở bên tai đối phương thông báo hai tiếng rồi mới thẳng người lên . Quả nhiên vài giây sau cửa phòng bệnh được mở ra , một hộ sĩ mặc đồng phục y tá đi đến.

Cô y tá kia không nhìn đến Lăng Lạc Dạ, đem khay đặt lên trên bàn rồi đi đến trước giường bệnh.

“Nhiệt độ cơ thể thế nào , hôm nay có cảm giác thấy chỗ nào không thoải mái không?”

“Không ~ tất cả đều ổn.” La Thành trốn ở trong chăn, chỉ để lộ hai mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Lạc Dạ đang hả hê ở bên cạnh. Nhỡ may cô y tá này lại muốn kiểm tra thân thể của y thì sao ? Phía dưới còn không có mặc quần nha , đó không phải chuyện lớn sao !

Quả Nhiên , cô y tá cầm kẹp nhiệt độ đã khử trùng bằng cồn , lắc lắc , ý muốn xốc chăn của La Thành lên .

La Thành nắm chặt chăn, đem mình quấn thật chặt, nhìn Lăng Lạc Dạ ,ánh mắt phẫn hận biến thành cầu xin giúp đỡ.

Lăng Lạc Dạ đắc ý cười cười, sau đó đi đến bên cạnh cô y tá, lộ ra một nụ cười có thể gọi là hoàn mỹ với cô : “ Xin chào , có cần tôi giúp đỡ không ?”.

Lúc này cô y tá mới phát hiện ra trong phòng bệnh còn có một người khác nữa , hơn nữa còn là một soái ca , quan trọng hơn hết chính là vị soái ca này còn nở nụ cười mê người với mình nữa , trái tim bé nhỏ héo ruc cứ như vậy mà nở rộ .

“Anh là người nhà của bệnh nhân sao? Bây giờ bệnh nhân có chút không chịu phối hợp .” Sắc mặt cô y hiện lên một mạt đỏ ửng, cũng không dám quá hứng thú nhìn  Lăng Lạc Dạ.

“Ơ =” Lăng Lạc Dạ nhìn La Thành đang cuộn tròn như cái kén , trong đầu nghĩ cách vòng vo , mới cười trả lời: “Con trai của tôi gọi y là gia gia . Vậy thì cô nói quan hệ của chúng tôi là gì ?” Lăng Lạc Dạ thiêu mi, nét mặt dẫn theo một ít trêu chọc , trêu cho mặt của tiểu hộ sĩ càng đỏ hơn.

“Ha ha, hoá ra là quan hệ cha con!” Nàng là không biết hoá ra bệnh nhân còn có đứa con trai thứ 4 . Cứ tưởng rằng 3 người con kia đã rất tuấn tú rồi , thật không nghĩ đến còn có một soái ca nữa . Thật khó mà có thể tưởng tượng được mẹ của mấy vị này có bao nhiêu xinh đẹp mà có thể sinh ra được 4 vị soái ca như này !

Lăng Lạc Dạ cúi đầu không nói gì, hắn chỉ cười, cũng không có phủ định suy đoán của đối phương: “Nếu không như vậy đi, tôi cũng là sinh viên ngành y . Mấy chuyện đơn giản như thế này cũng biết một chút , cô cứ đi ra ngoài làm việc của mình đi ở đây cứ giao hết cho tôi !”.

“Cái này ~ hình như không được hay cho lắm.” Hộ sĩ do dự, không biết có nên  đáp ứng hay không.

“Cái này có gì mà không tốt. Tôi là người nhà của bệnh nhân, làm sao có thẻ hại bệnh nhân được! Hơn nữa mấy chuyện nhỏ này thì tính cái gì , tôi dư sức làm được!”.

“Ý tôi không phải như vậy , tôi cảm thấy có chút làm phiền anh ~~ chuyện đó không hay cho lắm ~” Cô y tá nói xong câu đó, mặt càng đỏ hơn, như muốn xuất huyết đến nơi rồi , chỉ hận một nỗi là không thể tìm cái lỗ để chui vào.

“A ~” Lăng Lạc Dạ nheo mắt lại, như có điều suy nghĩ thở dài một tiếng. Sau đó đi đến bên cạnh cô y tá , tiến gần đến bên tai đối phương không biết nói cái gì  , chỉ thấy đối phương e lệ  buông khay xuống rồi tông cửa chạy , nhưng khi chân nàng đang sát mép  ngưỡng cửa , Lăng Lạc Dạ lại gọi nàng.

“Đem đồng phục y tá trên người em để lại.”

Sắc đỏ trên mặt cô y tá không có mờ nhạt, liền giật mình ngơ ngẩn ở ngoài cửa.

Lúc này Lăng Lạc Dạ mới thâm tình chân thành  nói: “Làm tín vật.”

“Thật không nhìn ra a! Lăng đại công tử của chúng ta thật sự muốn đòi hoan tâm của mấy cô gái ! Mới gặp nhau lần đầu đã muốn đồng phục y tá của người ta làm tín vật !”.

Cô y tá vừa mới đi, bên tai đang vang lên khẩu khí ghen tuông của La Thành.

Lăng Lạc Dạ đem bộ đồng phục màu trắng đưa lên chóp mũi hít hà , một mùi hương thoang thoảng , tuy rằng không thích, thế nhưng cũng không sao cả.

“Sao vậy? Ghen tị?”

Chân mày La Thành nhíu lại, có chút chanh chua  nói: “Con mắt nào của cậu thấy tôi ghen!”

Mà dù có ghen tị thì làm sao ! Tại sao người đàn ông nào cũng như vậy ! Trêu chọc y chưa chán hay sao mà còn đi trêu chọc cô gái khác , thế có ý gì ? Người yêu đầu tiên của mình cũng thế ! Mấy thằng con trai của y cũng vậy , nay cả Lăng Lạc Dạ học sinh của y cũng không khác là mấy . Y thực sự khó lòng mà không hoài nghi có phải bọn họ coi y như con khỉ mà tha hồ đùa bỡn hay không !.

Nói xong  , thở dài rồi cả người La Thành lại chui vào trong chăn, chỉ lộ ra 1 cái đầu, hai con mắt hồng hồng, không biết là tức giận hay khóc nữa.

Lăng Lạc Dạ có chút buồn cười, nghĩ thầm lúc này y ăn nhiều dấm chua quá  . Nhưng mà tâm tình lại dị thường vui sướиɠ, cách một lớp chăn ôm đối phương vào lòng , cằm cọ cọ vào mái tóc mềm mại của La Thành.

“Sao lại chó cắn Lã Động Tân* không thấy được lòng tốt của người ta nha a! Lòng tốt của người ta bị thầy xem là lòng lang dạ thú rồi!” Lăng Lạc Dạ nhẹ nhàng nói, giống như là thì thầm, có thể trong giọng nói lại dẫn theo một chút mùi vị nũng nịu, “Không phải là thầy muốn em đuổi cô ấy đi hay sao? Sao bây giờ lại nóng giận  ! Lẽ nào thầy muốn bị cô ta nhìn thấy bộ dạng không mặc quần của mình?”

(chó cắn Lã Động Tân: điển tích của trung quốc muốn ám chỉ người không biết phân biệt tốt xấu )

“Thế nhưng tôi đâu có nói là muốn đồng phục y tá của cô ta . Nếu muốn giữ tín vật sao không trực tiếp giữ cô ta ở lại luôn đi !”.

Lăng Lạc Dạ thật đúng là có chút giật mình, hắn chưa bao giờ thấy điệu bộ xù lông của La Thành , trong mắt hắn đối phương lúc nào cũng tao nhã là một thầy giáo  có dáng dấp vi nhân sư biểu* . Lẽ nào đây chính là bộ dạng mà y ở chung với mấy thằng con trai ? Nghĩ tới mấy thằng con của y , thì trong lòng liền bắt đầu sôi sục axit sunfuric. Hắn tận mắt thấy người thầy mà mình thầm mến 3 năm giang rộng hai chân bị mấy thằng con thay phiên nhau làm , tuy rằng bộ dáng kia rất mê người nhưng nói thật tâm ai mà lại không muốn độc chiếm người mình yêu . Có thể hắn là người đến sau , nên không có quyền gì mà đi tranh giành ! Nhưng mà , đợi rồi xem sẽ có lúc hắn có thể hoàn toàn chiếm giữ y.

(vi nhân sư biểu : gương mẫu)

Lăng Lạc Dạ cười, nụ cười có chút tà mị, nhìn La Thành trái tim lại nhảy thình thịch .

“Lão sư, thầy nói như thế thật sự rất oan uổng cho em ! Không có đồng phục y tá, chúng ta làm sao có thể chơi trò đồng phục hấp dẫn đây? Làm sao chơi trò bác sĩ và y tá đây?”

Tâm tình La Thành rung động ! Một tiếng, hoá ra hắn có chủ ý quỷ quái này !Hai tay vội vàng vòng ở trước ngực.

“Cậu vừa mới nói, chúng ta là quan hệ cha con , cho nên ~ cho nên không được ~!”

“A? Là tên khốn nào nói câu hỗn đản như thế ? Em cũng không nhớ rõ mình có nói câu đó sao!”

Trong lòng La Thành mắng vô lại, trên mặt lại lộ ra biểu tình phòng bị.

“Cậu vừa mới rồi nói với cô hộ sĩ kia là , con của cậu gọi tôi là gia gia!”

“Ha ha, dựa theo quan hệ thầy trò của chúng ta. Thầy sinh con cho em , nó gọi thầy một tiếng gia gia quả thực cũng không quá đáng, là thầy cố ý hiểu lệch ý của em , nên làm sao có thể trách em được!”

La Thành hoảng hốt, y nhớ kỹ có ai đó cũng đã nói với y như vậy, ‘ nếu như baba nguyện ý, nó có thể gọi baba là gia gia ’, có phải hay không mấy đứa trẻ gọi mình là gia gia đều là do y sinh ra?

Tay Lăng Lạc Dạ ở trước mặt La Thành quơ đi quơ lại , ở trong lòng hung tợn nghĩ vào thời điểm này mà thầy còn nghĩ đi đâu được , đợi xem em sẽ làm chết thầy ! Nhưng ngược lại bên ngoài lại biểu hiện ra biểu tình của một học trò ngoan , từng bước dụ dỗ:

“Lão sư, cởϊ qυầи áo ra đi?”

Nói đến cùng, thì trong lòng La Thành vẫn còn có chút ít nhiều mâu thuẫn, chỉ là đôi bàn tay kia cứ ở trên người mình chạy loạn . Tất cả những ý nghĩ ngại ngùng đều biến mất không thấy , cứ mặc cho đồng phục bệnh nhân của mình từng nút từng nút được cởi ra, lộ ra làn da trơn tuột ở trong không khí.

Trước đây trên người luôn có mấy dấu hôn ngân xanh tím , bây giờ đã biến mất sạch sẽ , trên làn da không có một chút tì vết nào . Ngay cả Lăng Lạc Dạ cũng phải tán dương khen đẹp . Nhất là hai viên sữa nhỏ nhạy cảm kia , bởi vì trong thời gian dài được giấu ở dưới lớp quần áo , nay chợt được bại lộ hình như có chút xấu hổ , màu hồng mê người, ở dưới con mắt thị gian của Lăng Lạc Dạ từ từ cứng lên , ngay cả quầng thâm xung quanh đều trở nên đầy đặn hơn , dẫn dụ nam nhân mυ'ŧ vào.

Lăng Lạc Dạ dùng móng tay đâm vào đầṳ ѵú đối phương , đùa bỡn nói: “Đầṳ ѵú của lão sư thật đáng yêu a! Như một quả anh đào, nếu như bị nam nhân mυ'ŧ vào mấy cái , bên trên dính đầy nước bọt sáng bóng trông càng giống hơn !”.

Làm thầy giáo dạy học sinh 3 năm , này được học trò khích lệ là đầṳ ѵú của mình đáng yêu , đáng lẽ La Thành nên cảm thấy thẹn , nhưng bởi vì có … có chút thẹn thùng  nên đầṳ ѵú trong tay đối phương càng cứng rắn lợi hại hơn, như minh chứng cho một điều là đầṳ ѵú của mình quả thật rất đáng yêu.

Vốn đầṳ ѵú có màu hồng nhạt nay chỉ bị sờ soạng hai cái mà đã trở thành màu đỏ thẫm, hồng hồng diễm diễm cực kỳ giống như quả chín, phảng phất như có thể hái xuống được.

Hai tay Lăng Lạc Dạ không cái nào được rỗi rãnh, một tay thì vê nắm 1 bên đầṳ ѵú, còn tay kia thì rà qua rà lại phần bụng, giọng nói âm trầm:

“Cái vυ' dâʍ đãиɠ này, không biết đã bị bao nhiêu nam nhân ăn rồi , bị điều giáo bao nhiêu lần rồi , thế nên nhan sắc mới đạt đến trình độ này !”. Nói xong , dùng sức hung hăng véo một cái.

“A~ ddau~ đừng bóp ~” Trái lái với vẻ hung hăng của Lăng Lạc Dạ khi xuống tay , La Thành bị đối phương bóp đến nỗi nước mắt cũng muốn trào ra, đầṳ ѵú đo đỏ biến thành tím ngắt.

Lăng Lạc Dạ cúi đầu, vươn đầu lưỡi ra, đảo quanh đầṳ ѵú của La Thành một vòng, lúc dùng lực lúc lại ôn nhu.

“Lão sư, thầy thử tính xem , đầṳ ѵú trái này đã bị bao nhiêu nam nhân mυ'ŧ rồi ?”.

La Thành bị đầu lưỡi tinh xảo của Lăng Lạc Dạ phục vụ cực kỳ thoải mái , hai mắt nhắm nghiền , hơi thở dồn dập , gương mặt ửng hồng . Nghe thấy đối phương hỏi như thế , trong đầu mơ mơ hồ hồ xuất hiện liên tiếp những hình ảnh , ở thời thiếu niên ở trong phòng học , y ngồi lên đùi của Lăng Hi Thái , quần bị cởi đến cổ chân , tao huyệt ướt đẫm ngậm chặt lấy thịt heo bổng của đối phương , bản thân không nhừng nhún nhún . Lần đầu tiên ăn trái cấm giống như uống phải độc dược đến nghiện , yêu phải đối phương , tiểu huyệt tham ăn kia chỉ hận một điều là hàng ngày hàng giờ đều có thể hàm thịt heo bổng . Lăng Hi Thái ngậm núʍ ѵú của y , còn đùa giỡn nói , muốn vắt sữa ra uống. Sau đó là cảnh y giang rộng tứ chi nằm trên chiếc giường xa hoa , hai chân ở rộng , hai đứa con trai thay phiên nhau mυ'ŧ 2 đầṳ ѵú của y, còn nữa ở giữa hai chân lộ ra cái đầu của thằng con khác, trêu đùa : baba phía trên không sinh sữa , trái lại phía dưới lại tiết ra không ít tao thuỷ !

“Không biết! Không có ~ không có bị nam nhân mυ'ŧ qua ~ a ~ dùng sức ~ a ~ nhanh một chút a ~”

Lăng Lạc Dạ chẳng những không mυ'ŧ nhanh lên còn cố ý ngừng lại , cậu đem La Thành cả người trần như nhộng ôm đứng lên . Sau đó giúp đối phương mặc vào bộ đồng phục y tá.

“Tôi không muốn mặc cái này! Đây là đồ của con gái!” La Thành khước từ.

“Vậy thì sao ? Lão sư , không phải thầy còn có một cái huyệt động của con gái sao ? Hơn nữa khi mặc vào thầy sẽ càng trở nên xinh đẹp hơn !”. Vừa cưỡng bức vừa dụ dỗ , lúc này La Thành mới bất đắc dĩ mặc vào.

Một nam nhân cao mét 7 mét 8 mặc một bộ quần áo của một cô gái cao mét 6 , không cần phải nghĩ cũng biết , vạt áo chỉ có thể che vừa cái mông , phía trước loáng thoáng lộ ra tiểu côn ŧᏂịŧ , vểnh vểnh , nếu như cúi nhẹ xuống có thể nhìn thấy cánh mông hồng nhạt như ẩn như hiện.

“Chậc chậc ! Lão sư mặc vào quả nhiên rất mê người ! Bây giờ em không thể đợi kịp để ăn thầy rồi !”. Nói xong ôm ngang La Thành lên , ném lên trên giường . Sau đó không kỳ sự mong được cậu cũng mặc vào bộ quần áo bác sĩ.

“Lão sư, chúng ta bắt đầu thôi ! Từ giờ trở đi, em là bác sĩ còn thầy là y tá!”

La Thành nằm ở trên giường, ngại ngùng quay đi chỗ khác gập đầu, ngoại trừ bên ngoài là bộ quần áo y tá thì bên trong cái gì cũng không có . Lớp vải bên ngoài thật mỏng có thể nhìn xuyên thấu vào trong , thậm chí có thể nhìn thấy hai điểm nhô ra ở trước ngực, sâu về phía dưới ,hai bắp đùi  đều bại lộ ở trong không khí , làm sao cũng không thể che giấu được cảnh xuân lộ ra bên ngoài.

“Đo nhiệt độ cơ thể  !” Nhập vai vào nhân vật trong trò chơi , khẩu khí của Lăng Lạc Dạ bỗng trở nên nghiêm túc , dùng cồn sát trùng nhiệt kế , rồi lắc lắc trước mắt một chút . Nhìn rất có dáng dấp của bác sĩ, nhìn bộ dáng nghiêm túc của Lăng Lạc Dạ , trong lòng y thầm nghĩ đây không phải là phân cảnh trong trò chơi bác sĩ vào bệnh nhân hay sao ? Sao lại biến thành phân cảnh trong trò chơi bác sĩ cùng y tá rồi ? Nhưng ngược lại mặt vẫn trở nên vui tươi , vung cánh tay lên chuẩn bị đem nhiệt kế trong tay Lăng Lạc Dạ kẹp dưới nách.

“Đem chân mở rộng ra !” Cầm nhiệt kế, Lăng Lạc Dạ mặc áo blouse ra lệnh.

“Tại ~ tại sao lại phải mở rộng chân?” Sau khi hỏi xong, La Thành liền cảm thấy bản thân thật ngu , dĩ nhiên trong nội tâm lại nóng lòng muốn thử, chờ mong chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo . Dựa theo yêu cầu của đối phương y mở rộng chân ra , bởi vì quá cố sức mà đồng phục y tá lại chật nên trong lúc không chú ý một tiếng xoẹt hai bên áo bị xé rách . Lúc này đừng nói hai bắp đùi không che được ngay cả cái bụng trắng nõn cũng bị lộ ra , y quẫn bách nhìn Lăng Lạc Dạ cười cười . Nhưng mà nụ cười này lại làm cho cơn thú tính trong cơ thể Lăng Lạc Dạ bộc phát!.

“Mở rộng hơn chút nữa, để em có thể nhìn bộ dáng tiểu huyệt của thầy co rút!” Thanh âm trầm thấp của Lăng Lạc Dạ có chút khàn khàn , giống như đang đè nén cái gì đó , ngay cả thở cũng là khí tức nóng rực.

Tuy rằng rất không chịu, nhưng La Thành chỉ có thể ngoan ngoãn mở rộng hai bắp đùi , tiểu huyệt ở trong tầm mắt lửa nóng của đối phương cố gắng kẹp chặt lại , rất sợ da^ʍ thuỷ bên trong chảy ra.

“Thật ngoan! Lão sư!” Lăng Lạc Dạ thở dài, vuốt ve thịt non trên đùi La Thành , còn nói thêm: “Đem tao huyệt mở lớn hơn một chút, khiến em nhìn hình dạng tao vách bên trong của thầy!”

La Thành lấy tay che mắt lại, y cảm giác vô cùng xấu hổ , so với chuyện lσạи ɭυâи cùng con trai còn xấu hổ gấp trăm lần . Thế nhưng tiểu huyệt nhi cũng không chịu sự khống chế hai mảnh đại âm thần cứ mở rộng thành đại hoa môi , từ tao khe ở giữa có thể nhìn thấy dòng suối trong suốt đang chảy ra dâʍ ɖị©ɧ.

Lăng Lạc Dạ hài lòng nhìn tiểu huyệt kia cứ khép vào rồi mở ra , lấy nhiệt kế đẩy mạnh vào trong tao huyệt.

“A ~ lạnh quá a ~ a ~” cồn trên bề mặt nhiệt kế còn chưa khô , nên có chút lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến tao huyệt một tuần rồi chưa có bất cứ vật gì tiến nhập vào , nhiệt kế vừa dài vừa nhỏ vẫn chưa đi vào hết , La Thành không được bắt đầu kêu lên.

“Đem tao huyệt kẹp chặt vào! Không thì phần nhiệt kế bên ngoài cũng không nhét vào nữa !”. Lăng Lạc Dạ vừa nói vừa từ phía sau ôm lấy La Thành theo tư thế ôm trẻ con đi tiểu , đi đến cái gương bên cạnh.

“Lão sư phải nhìn cho kỹ! Làm sao đo nhiệt độ cái miệng nhỏ phía dưới của thầy !”. Lăng Lạc Dạ ngồi chồm hổm dưới đất, vẫn ôm La Thành theo tư thế cũ hai chân mở rộng đối mặt với gương . Trong gương, tuy rằng thân trên  La Thành có mặc đồng phục y tá nhưng so với không mặc thì không khác nhau là mấy , cái áo bị Lăng Lạc Dạ vén đến trước ngực , lộ ra hai điểm tròn tròn , hai bắt đùi tuyết trắng vắt ở trên đầu gối của Lăng Lạc Dạ , ở giữa lộ ra hoa huyệt ,  béo mập non mềm thưa thớt lông  mao . Tuy rằng đã trải qua nhiều lần điều giáo nhưng nhan sắc vẫn tươi mới như cũ , chỉ có điều hai mảnh đại hoa môi có chút mập mạp , vừa nhìn đã biết quanh năm đều bị nam nhân mυ'ŧ vào , hoa môi khép cũng một chỗ , ở trong lộ ra một cái nhiệt kế nho nhỏ . Mà hai tay của Lăng Lạ Dạ vòng qua hai chân của y rồi mò xuống dưới , một tay cầm nhiệt kết đang cắm hững hờ trong tao huyệt của La Thành đâm thẳng vào còn một tay thì vân vê đầṳ ѵú y.

“A ~ từ bỏ ~ không nên nhìn a ~ a ~ ~ thật là mất mặt ~ nhìn đi nơi khác ~” đây đúng là một hình ảnh vô cùng tục tĩu . Quả thực ngoài miệng La Thành kêu không muốn , nhưng có thể hình ảnh trong gương giống như một loại ma lực làm cho ánh mắt của y cứ nhìn chằm chằm động tác của Lăng Lạc Dạ ở trong gương làm sao đùa bỡn tiểu tao sữa của mình , cảm thụ được nội vách trong tao huyệt bị nhiệt kế đâm cho vui sướиɠ , còn có Lăng Lạc Dạ đang ngậm vành tai của y, rồi có đúng hay không đang mυ'ŧ chỗ mẫn cảm ở cổ của y , thật là muốn y dằn vặt đến điên rồi !.

“A ~ a ~ nhanh một chút a ~ nhanh một chút ~ ô ô ~” nhiệt kế căn bản là khong chọc được đến hoa tân ! Bây giờ y muốn một cái to hơn xỏ xuyên vào! .

“Bảo bối, cái này không mau được a! Còn phải đợi một chút nữa mới có thể!” Lăng Lạc Dạ cố ý xấu xa xuyên tạc ý tứ của đối phương, dùng ngón tay trỏ đỉnh vào phần còn lại của nhiệt kế đang nhô ra ngoài , làm cho nhiệt kế chui sâu hơn vào trong tao huyệt , sau đó hỏi “ Bây giờ đã chọc đến hoa tâm chưa ?”.

“A ~ chọc vào ~ chọc vào đến rồi ~ ô ô ~ không chọc vào đến a ~ a ~ a ~ sâu hơn chút nữa a ~ a ~”

“Mẹ nó! Rốt cuộc là đã cắm vào hoa tâm hay chưa?”

La Thành kịch liệt lắc đầu, ô ô ~ thiếu một chút nữa~ còn chưa đủ ~ muốn thứ càng to lớn hơn chọc vào ~

“Tiểu da^ʍ huyệt của lão sư đúng là không đáy ! Xem ra dù là côn ŧᏂịŧ cũng không thoả mãn được thầy , trách không được cả ba thằng con đều phải cùng tiến lên, thật là quá tao ! Nói cho em biết , mỗi lần bọn họ cùng nhau cắm vào tiểu hoa huyệt hay cắm vào tiểu cúc huyệt ?” Lăng Lạc Dạ vừa hỏi vừa chọc ngoáy thịt mềm phía trong , da^ʍ thuỷ chảy không ít ra bên ngoài làm ướt hề hề.

“uhm ~ a ~ không có ~ không có ~ bị chọc qua ~ ô ô ~ ngứa quá ~ a ~ a ~ a ~ưm a ~ a ~”

La Thành lại kịch liệt lắc đầu, trong đầu đột nhiên xuất hiện một bộ hình ảnh, mình ngồi ở trên người La bân , từ chính diện nuốt vào cây côn ŧᏂịŧ to dài của đối phương , La Húc ôm lấy mình từ phía sau , lại là một cây côn ŧᏂịŧ to dài dọc theo tao thuyệt cùng dương cụ của La Bân chậm dãi chen vào tao huyệt , qυყ đầυ lúc nặng lúc nhẹ ma sát vách tràng của y , kí©ɧ ŧɧí©ɧ bên trong làm dâʍ ɖị©ɧ dinh dính cuồn cuộn không ngừng chảy ra . Sau đó 2 căn côn ŧᏂịŧ bắt đầu chuyển động theo quy luật, hoặc là đồng thời tiến nhập hoặc thay phiên nhau thao hoa tâm , thao miệng huyệt , ma sát âʍ ɦộ của y , đùa giỡn đến khi mình da^ʍ khiếu rêи ɾỉ liên tục . Rồi lại một đợi cùng nhau cắm vào trong hoa tâm , nhưng hai con lại tranh thủ tình cảm cũng nhau hổ báo nghiền nát xung quanh hoa tâm , không biết là đang dằn vặt hay là lấy lòng , làm thẳng đến khi mình dục tiên dục tử mới thôi. Rồi sau đó một căn côn ŧᏂịŧ cắm thẳng vào hoa tâm còn căn kia thì rời đến miệng huyệt , ngươi đến thì ta ra , ngươi ra thì ta đến , vô luận là dùng loại phương thức vào thì tao huyệt cùng lắm chỉ bị hai căn côn ŧᏂịŧ thao qua chưa bao giờ có 3 căn cùng tiến vào . Mỗi căn côn ŧᏂịŧ của các con đều dũng mãnh vô địch, vừa to vừa dài . Nếu như tất cả cùng chen vào chẳng phải y sẽ bị xuyên rách hay sao! Nhưng mà lúc này y lại đang ảo tưởng đến biểu hiện dũng mãnh phi thường của các con , tao huyệt càng thêm ngứa ngáy . Hết lần này đến lần khác nhiệt kế không thể có giải được cơn ngứa trái lại càng làm cho tính da^ʍ của y nổi lên.

“Chậc chậc! Trong đầu lão sư lại muốn thứ da^ʍ gì rồi , nhiệt kế đều bị da^ʍ thuỷ ngâm cho trơn tuồn tuột ! Nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của thầy trong gương , trong tiểu huyệt non mềm chảy đầy dâʍ ɖị©ɧ !”.

La Thành hữu khí vô lực giương mí mắt lên , hình ảnh trong gương quả nhiên vô cùng da^ʍ mĩ , đuôi lông mày nheo lại, khóe mắt đều là mị ý, một bộ xuân tâm nhộn nhạo, đầṳ ѵú bên trái bị Lăng Lạc Dạ đùa bỡn đến độ có chút sưng lên, rõ ràng lớn hơn bên phải rất nhiều , nhiệt kế bên trong tao huyệt cũng bị dâʍ ŧᏂủy̠ làm cho chui ra được một đoạn, mặt trên dính đầy dâʍ ɖị©ɧ tục tĩu của mình tiết ra.

“A ~ a ~ thật là nhột a ~ đừng đùa ~ a ~ đừng đùa ~ ô ô ~ tiểu tao huyệt thật là khổ sở a ~ thật là khổ sở a ~ a ~ uhm a ~”

“Bởi vì tiểu huyệt khó chịu, cho nên mới muốn dùng nhiệt kế xem tiểu huyệt nhi có phát sốt hay không , tìm được bệnh mới có khả năng chữa được !”.

“A ~ hỗn đản ~ ô ô ~ tiểu huyệt rõ ràng là bởi vì ~ a ~ bởi vì nhiệt kế cắm vào~ a ~ a ~ cho nên mới khó chịu ~ ô ô ~ a ~ uhm a ~”

“Ngoan nào ~ vậy thì tốt rồi ~” Lăng Lạc Dạ hôn một cái lên khoé mắt ướŧ áŧ của La Thành, một lần nữa đem đối phương ôm đến trên giường,  rồi mới từ trong tao huyệt lấy nhiệt kế ra, trong lúc lấy nhiệt kế ra đồng thời Lăng Lạc Dạ còn cố ý  đem dâʍ ŧᏂủy̠ móc ra một ít, sau đó lại bôi lung tung lên bên ngoài.

“Tiểu huyệt của lão sư quả nhiên ngã bệnh rồi! Nhiệt độ thật là cao ! 37, 5 độ! Xem ra phải cho lão sư tiêm một liều hạ sốt mới được ! Lão sư , đem mông của thầy chổng lên, chúng ta bắt đầu tiêm !”.

“Hỗn đản ~ cậu lại muốn chơi trò gì nữa đây!” La Thành tức giận bất bình  lẩm bẩm, nhưng vãn nghe lời xoay người leo lên giường , đầu vùi xuống gối mông chổng thạt cao . Bởi vì không mặc đồ lót nên hai cánh mông đắm chìm trong ánh nắng như đậu hũ mượt mà mà trơn tuột , đặc biết là cúc huyệt ở giữa , nếp gấp màu hồng hợp lại một chỗ rồi xung quanh toả ra hai bên !

Y vùi đầu chết chôn ở trong gối cho nên không biết Lăng Lạc Dạ đang làm cái gì , mong đợi hơn nửa ngày thế nhưng không thấy động tĩnh gì . Đột nhiên một bàn tay đẩy hai cánh mông của mình ra , sau đó một luồng khí ấm áp phả vào chỗ mẫn cảm xung quanh miệng cúc huyệt, tiếp theo từng có cái ống gì đó bằng nhựa chui vào bên trong tiểu cúc huyệt của y.

“A ~ a ~ là ~ là cái gì ~  ~?” Lăng Lạc Dạ đang cầm một ống tiêm lớn, bên trong ống tiêm chưa một loại dịch thể, lúc này ống tiêm kia đang cắm vào trong hậu huyệt của y, Lăng Lạc Dạ chậm rãi bơm dịch thể vào bên trong.

“A ~ không muốn ~ không muốn a ~ tôi không muốn bị tiêm ~ mau ~ mau rút ra đi a ~ a ~ nhanh rút ra đi ~ a ~” Từ nhỏ La Thành đã sợ bị tiêm , đặc biết là thời điểm ống tiêm sáng loé đâm vào da thịt , loại cảm giác đó có thể làm y ngất đi . Từ lúc đó y trở nên sợ hãi với ống tiêm , bây giờ nhìn ống tiêm to dài cắm vào trong hậu huyệt của mình , bên trong từ từ được bơm đầy dịch thể , làm sao mà y không sợ cho được , vô tình kẹp chặt hậu huyệt lại càng làm cho ống tiêm tiến vào sâu hơn.

“Ba ba ” hai tay Lăng Lạc Dạ ba đánh vào cánh mông của La Thành, bàn tay nắn bóp hai mảnh đồn biện , mong muốn làm cho y thả lỏng , ống tiêm cũng bị rút ra thay vào đó là ngón tay của cậu, chậm rãi đem ngón tay cắm vào chỗ sâu bên trong cúc huyệt của La Thành.

“Ngoan a ~ không đau , thầy xem có phải là rất thoải mái đúng hay không ?” Ngón tay của Lăng Lạc Dạ ở trong cúc huyệt La Thành đảo quanh, bên trong đầy dịch ruột non vừa nóng lại vừa chặt, như miệng nhỏ bình thường mυ'ŧ chặt ngón tay của mình, quậy cho nội tâm của cậu một trận tâm phiền khí loạn.

“Ừ a ~ ừ ~ thật thoải mái ~ a ~ đừng có ngừng a ~ sâu hơn một chút ~ nhanh một chút a ~ a ~ uhm a ~ a ~” La Thành thấy ống tiêm kia đã đổi thành  ngón tay của Lăng Lạc Dạ , hơn nữa ngón tay dài nhỏ chọc vào hậu huyệt làm cho y thoải mái khó mà nhịn được , liền buông xuống cảnh giác , yên tâm thoải mái  nhắm hai mắt lại, hưởng thụ sự đùa bỡn của đối phương, thời điểm vô cùng thoải mái còn không quên hừ hừ hai tiếng, biểu hiện kì thực bản thân rất hài lòng.

Lăng Lạc Dạ nhìn bộ dáng dâʍ đãиɠ của La Thành, lại bỏ thêm hai ngón tay, ba ngón tay vào bên trong hậu huyệt của La Thành khuấy đảo, cũng không lâu lắm, tiểu huyệt cũng đã xốp mềm co dãn, bên trong còn tự động tiết ra không ít dâʍ ɖị©ɧ nhớp nhúa, chảy dọc theo ngón tay của mình.

Hừ hừ! Đồ tiểu tao hàng này bị ngón tay làm  mà có thể thoải mái như thế ! Lăng Lạc Dạ ở trong lòng nghĩ, thấy tiểu huyệt xốp mềm đã có thể nuốt ống tiêm kia rồi , liền đem ngón tay của mình rút ra, lại đem ống tiêm lúc trước chậm rãi đẩy vào.

Mặc dù ống tiêm không có to và dài như côn ŧᏂịŧ của mình , nhưng ít ra có uy lực lớn hơn của ba ngón tay rất nhiều , cũng có thể xuyên đến điểm nhạy cảm của La Thành.

Bởi vì cúc huyệt mở rộng kĩ càng, bản thân cúc huyệt của La Thành cũng có chút công năng, bỏ vào bao nhiêu thì có thể ăn vào bấy nhiêu , tuyệt không giống như của các tiểu thụ khác , không chỉ không đau trái lại còn có thể thoải mái ngất trời ! Quang trọng hơn nữa vô luận là bị đùa bỡn như thế nào , lần sử dụng sau vẫn chặt như xửa nữ , hơn nữa còn không có chút tác dụng phụ nào . Cho nên Lăng Lạc Dạ dễ dàng đem ống tiêm đẩy đến chỗ sâu nhất trong cúc huyệt của La Thành.

La Thành chỉ cảm thấy dị vật trong hậu huyệt trở nên to dài , cũng không để ý đến , mãi đến khi hậu huyệt tràn ra dịch thế , mới chợt cảnh giác : “Hỗn đản ~ cậu , cậu lại nhét cái gì vào bên trong thế !” Đợi đến khi quay đầu lại mới phát hiện, bên trong cúc huyệt của mình đang bị một ống tiêm nhựa cắm vào , mà tên cầm thú Lăng Lạc Dạ kia còn đang dùng ống tiêm bơm dịch thuỷ vào trong.

“A ~ a ~ rút ~ ô ô ~ rút ra ~ nhanh lên một chút ~ a ~ rút ~ ô ô ~” Dịch thuỷ trong hậu huyệt càng ngày càng nhiều , có thể là do Lăng Lạc Dạ bơm không dừng tay , nên khi ống tiêm đẩy vào một cái , không khí trong động trào ra , chất lỏng lành lạnh rót vào chỗ sâu nhất trong hậu huyệt.

La Thành cảm giác mình chống đỡ đến phá hủy, bên trong thí mắt tràn đầy , bên ngoài thí mắt còn đang mắt một chốt nhựa to dài , mà vật to dài kia như muốn thông qua tầng mỏng da thịt chui vào bên trong tao huyệt của mình.

“Ô ô ~ thật là khó chịu a ~ mau buông ~ ô ô ~ chọc hư rồi ~ tiểu thí mắt cũng bị chọc hư ~ ô ô ~ cứu tôi ~ A Bân cứu baba a ~ A húc ~ A Định ~ rút ra đi ~ a ~” La Thành thật sự  không chịu nổi nữa, chưa bao giờ ở trong tình ái lại phải chịu loại cực hình này, trằng vách giống như bị bạo nứt nhưng không phải cảm giác sung mãn khi côn ŧᏂịŧ chen vào ,mà là dịch thuỷ cùng ống tiêm ở bên trong khẩy đảo , loại cảm giác như xé rách.

Lăng Lạc Dạ vốn có nhìn thấy bộ dạng lê hoa đái vũ của La Thành mà có chút thương cảm, trái tim có chút đau đớn . Nhưng ai ngờ khi nghe thấy đối phương gọi tên các con trai , thì khoảng cách giữa cậu và y lại gia tăng , trong lúc nhất thời ghen tuông dữ dội , rút ống tiêm ra , theo tư thế cẩu giao , đem côn ŧᏂịŧ của mình cắm vào trong hậu huyệt của La Thành.

Địa phương kia của La Thành vốn luôn ấp áp , siết chặt , mỗi lần đều có thể làm mấy thằng con thoải mái sống đi chết lại . Hơn nữa bây giờ bị rót vào bao nhiêu dịch thuỷ , làm cho không gian trong thiên đường càng thêm hẹp lại , kẹp cho Lăng Lạc Lạ thiếu chút nữa sung sướиɠ bắn ra.

“Làm! Bình thường ăn 2 căn thịt heo bổng cũng không thấy thầy kêu đau, sao vậy? Một mình em đã không chịu nổi ?” Lăng Lạc Dạ hung tợn vặn qua cằm La Thành  lại , mạnh bạo cắn bờ môi của y.

La Thành nhắm mắt lại, lông mi thật dài rung động, bởi vì bị nước mắt ngâm ướt, dính hợp cùng một chỗ, càng thêm vẻ nồng đậm. Y cắn chặt môi, quay đầu đi chỗ khác, muốn thoát khỏi sự hôn môi của Lăng Lạc Dạ.

Lăng Lạc Dạ nổi giận, một tay đè đầu La Thành xuống La Thành, một tay nắm lấy hai gò má của La Thành , mở ra môi của đối phương, đầu lưỡi thoáng cái chui vào, liếʍ hết một vòng lợi của y, rồi cái lưỡi mập mạp, đầu lưỡi thô bạo quấn lấy cái lưỡi của y kéo sang khoang miệng của mình.

Lần đầu, ở trong quá trình hoan ái, mà cổ họng của La Thành khó chịu.

Bởi vì mới bệnh nặng mới khỏi, thân thể vốn đã cực kỳ suy yếu, bị Lăng Lạc Dạ dũng mãnh như sài lang hổ đói hôn, hô hấp có chút bị đoạt đi, trong đầu càng trở nên choáng váng . Cuối cùng ngay cả một điểm phản kháng cũng không có, ngồi phịch ở trong lòng Lăng Lạc Dạ.

Lăng Lạc Dạ cho rằng cuối cùng y cũng đàng hoàng, mới hài lòng buông La Thành ra, liếʍ liếʍ đôi môi bị bản thân cắn sưng đỏ chịu không nổi, hai tay đẩy hai cánh mông của La Thành ra , dùng dươиɠ ѵậŧ của mình càng thêm xâm nhập cắm bên trong hậu huyệt tao mĩ kia.