Lăng Lạc Dạ cho rằng cuối cùng y cũng đàng hoàng, mới hài lòng buông La Thành ra, liếʍ liếʍ đôi môi bị bản thân cắn sưng đỏ chịu không nổi, hai tay đẩy hai cánh mông của La Thành ra , dùng dươиɠ ѵậŧ của mình càng thêm xâm nhập cắm bên trong hậu huyệt tao mĩ kia.
“Lão sư, thầy thử nói xem , mấy thằng con của thầy , côn ŧᏂịŧ của người nào ăn ngon ?” . Lăng Lạc Dạ cắn vành tai của La Thành , lực tay không giảm bớt chút nào , bày tay cầm cán thon dài của nơi mềm yếu nhất của đối phương , dùng đại lực đánh vào.
“Ừ a ~ a ~” La Thành chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình đều sắp bị đỉnh ra , mồm há to lộ ra đầu lưỡi phấn hồng , thở hổn hển , ngay cả thanh âm rêи ɾỉ cũng bị đứt quãng thành từng khúc.
“A? Nói mau a! Côn ŧᏂịŧ của đứa nào dễ ăn !” Côn ŧᏂịŧ to dài của Lăng lạc Dạ lại đang ở trong cúc huyệt của La Thành hung hăng va chạm, dùng đυ.ng vào chỗ nhô ra nhạy cảm nhất của đối phương, qυყ đầυ ở trên chỗ nhô ra đó từ từ nghiền nát.
“A ~ a ~ của cậu ăn ngon nhất ~ a ~ thịt heo bổng của cậu ăn ngon nhất~” La Thành quyệt cái mông nghênh hợp lực đánh một cạn một sâu của đối phương, côn ŧᏂịŧ tím đỏ ra ra vào vào cúc huyệt hồng phấn , nếp uốn xung quanh cũng bị làm cho giãn ra , còn để lộ ra một ít mị thịt tươi mới ở bên trong .
“Ha ha!” Lăng lạc Dạ hình như rất hài lòng với câu trả lời của La Thành, thnah âm thấp trầm đến bật cười. Phía dưới càng ra sứ đem côn ŧᏂịŧ của mình vùi vào chỗ sâu nhất bên trong tao huyệt của đối phương. Mặc dù biết khi ở trên giường lời nói của đàn ông mười phần thì có tám phần là giả.
“Thịt heo bổng của em ăn ngon như thế nào ?” Lăng lạc Dạ thở ồ ồ lại bắt đầu làm khó đối phương , nhìn vẻ mặt tìиɧ ɖu͙© đầy màu sắc của La Thành, từ trong đôi môi mỏng khiêu gợi kia phun ra không biết bao nhiêu là lời nói dâʍ đãиɠ hạ lưu , nhưng khi nghe vào lại giống như là một câu chuyện vô cùng thú vị.
“Thật to ~ thật dài a ~ chọc vào làm thầy rất thoải mái ~ a ~”
“So với mấy thằng con của thầy chọc vào thì có thoải mái hơn không ?” Hình như Lăng Lạc Dạ cố tình muốn so đo với mấy thằng con của La Thành, vô luận là dưới giường hay ở trên giường .
“Nói mau! Nói thịt heo bổng của em khi chọc vào còn thoải mái hơn mấy côn ŧᏂịŧ của các con thầy!”
La Thành bị côn ŧᏂịŧ to dài kia làm cho cả người lâng lâng , căn bản không hiểu được Lăng lạc Dạ đang hỏi cái gì, chỉ ra sức lắc đầu. Có thể là do thịt huyệt phía sau cực kỳ mẫn cảm, nên đột nhiên cảm thấy căn dương cụ lửa nóng kia lui ra ngoài, khoảng chừng lui đến miệng huyệt thì lại không chịu đi vào . Nội vách trong cúc huyệt sớm đã có thói quen bị côn ŧᏂịŧ nhồi vào bỗng cảm thấy trống rỗng , tiểu huyệt đang bị làm cho cười toe toét nhất thời trương hợp liên tục co rút , miệng huyệt phấn hồng không ngừng phun ra dâʍ ɖị©ɧ nhũ bạch , thấm vào casc nếp uốn xung quanh tạo nên mĩ cảnh vô cùng da^ʍ mĩ.
La Thành quỳ trên giường, theo bản năng phe phẩy cái mông, lấy tay banh hai cánh mông của mình ra, trong miệng da^ʍ kêu : “Chen vào ~ làm thầy ~ làm thầy ~ đem thịt heo bổng thọt vào, hung hăng làm tao huyệt của thầy ~”
Căn dương cụ sắt nóng như lửa kia cứ không ngừng ma sát ở bên ngoài miệng huyệt , giống như trong một giây có thể vọt vào bên trong sóng huyệt khít chặt nhưng đợi thật lâu , kể cả đến khi La Thành dùng ngón tay cắm vào trong tiểu sóng huyệt đói khát mà vẫn không thấy Lăng Lạc Dạ cắm vào thoả mãn y.
“Ô ô ~ đừng ~ đừng như vậy đối với thầy ~ thầy a ~ thật khổ sở ~ tao huyệt thật là khổ sở ~ tiến vào ~ đem thịt heo bổng chen vào a ~”
Lăng lạc Dạ bẻ cằm đối phương lại , nhìn thẳng vào đôi mắt đẫm lệ mơ hồ của đối phương hỏi : “Em là ai? Nói tên của em thì em sẽ cho thầy ăn côn ŧᏂịŧ !”
Đang trong mơ hồ bỗng nhiên xuất hiện một khuôn mặt tuấn tú ở trước mặt mình, La Thành mở to đôi mắt, cắn chặt môi, một trận ai oán ủy khuất trừng mắt nhìn Lăng lạc Dạ.
“Kêu tên của em thì em sẽ cho thầy ăn thịt heo bổng!” Lăng lạc Dạ từng bước từng bước dụ dỗ, hai tay còn vô cùng sắc tình vuốt ve giữa hai cánh mông , nhưng vẫn không chịu chạm vào cúc huyệt.
“Lăng ~ Lăng đồng học ~” phải mất nửa ngày, La Thành mới bất đắc dĩ kêu lên tên khiến y cảm thấy vô cùng hổ thẹn , chỉ cảm thấy hai gò má nóng rực như bị thiêu đốt , tuy rất thẹn cử động nhưng đã bị cậu làm cho vô cùng dâʍ đãиɠ nên vừa kêu cái tên đó lên là không chờ được nữa quyệt cao cái mông nghênh đến qυყ đầυ cứng rắn lửa nóng vừa mới chạm vào miệng cúc huyệt , chỉ cần đυ.ng vào một cái thì thân thể bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mềm nhũn , như tiểu miêu phát xuân , ưm ửm da^ʍ kêu :”Tiến vào, a ~ tao huyệt thật là nhột, nhanh lên đem côn ŧᏂịŧ chen vào!”
Lăng lạc Dạ ý tứ hàm xúc không rõ hừ một tiếng, lạnh giọng ra lệnh: “Kêu tên! Tên đầy đủ của em!”
Hỗn đản!
La Thành tuy rằng sớm đã bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, nhưng hai cái thịt huyệt trước sau đều vô cùng ngứa ngáy khó chịu, nên đầu óc vẫn còn một chút thanh tỉnh , y ở trong lòng hung hăng mắng một tiếng hỗn đản , làm con mẹ ngươi ấy! Biểu tình không chịu khuất phục , hai mắt ướt nhẹp lã chã – bộ dạng sắp khóc , giống như bị đối phương hung hăng khi dễ!
“Không muốn côn ŧᏂịŧ vĩ đại của em sao? Không muốn bị côn ŧᏂịŧ to dài dùng sức xuyên vào tao huyệt của thầy sao sao? Làm nát hoa tâm của thầy? Dùng côn ŧᏂịŧ chữa ngứa cho thầy, rồi sau đó sẽ đem tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong tử ©υиɠ, đả thương tao vách của thầy!” Thanh âm hùng dũng thấp trầm giống như rượu ngon ngâm nghìn năm làm người ta trầm say , chỉ có nghe thế thôi La Thành đã tưởng tượng ra căn dương cụ cứng rắn nóng bỏng kia sẽ cắm vào trong tao huyệt của mình , dùng sức ma sát tao vách , nhất thời tìиɧ ɖu͙© mà mình đã khó khăn lắm mới khống chế được một chút lại bắt đầu bộc phát.
Rất muốn ~ a ~ rất muốn bị chen vào ~ rất muốn bị hung hăng thao làm ~ rất muốn cảm thụ khi bị tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào~
“Có muốn em cắm vào hay không ? Lão sư, như vậy sẽ vô cùng thoải mái a! Côn ŧᏂịŧ của em tại sao lại vừa thô lại vừa dài như thế! Tuyệt đối sẽ cắm thẳng vào hoa tâm của thầy, sau đó đem chọc nát hoa tâm!”
“A ~ đừng ~ đừng nói nữa ~ nhanh chen vào ~ a ~ chịu không nổi ~ tao huyệt thật là nhột a ~”
“Gọi tên em, Lạc Dạ ~”
“A ~ a ~ Lạc Dạ ~ chen vào ~ dùng côn ŧᏂịŧ của em hung hăng làm tao huyệt của thầy đi ~a~ Lạc Dạ ~ Xin em đó ~ thao thầy ~~ đi ~”.
Đôi mắt Lăng lạc Dạ híp lại giống như dã báo nguy hiểm trong rừng , đang tràn đầy năng lượng.
“Lão sư, học trò như em đây, cung kính không bằng tuân mệnh!” Dứt lời, côn ŧᏂịŧ to dài thế như chẻ tre vọt vào cúc huyệt âm nóng của đối phương!