Phụ Từ Tử Hiếu

Chương 62: Ngư ông đắc lợi 9

Trong phòng học một trận ồn ào náo động, đối với đám học sinh cấp 3 này mà nói thầy chủ nhiệm lớp không tới trường hẳn một tuần cũng coi là một chuyện trọng đại.

Lăng Lạc Dạ ngồi ở bên cửa sổ, khuôn mặt tuấn mỹ như vậy nhưng chỉ là yên lặng ngồi ở chỗ đó không nhúc nhích. Buổi trưa ngày mùa hè, trong không khí rất xao động thi thoảng từ bên ngoài thổi đến một cơn gió trong lúc vô tình thổi bay mái tóc của hắn , lúc đó mới phát hiện đôi mắt kia mang theo một chút tiếu ý không dễ nào phát giác.

Cậu đang thưởng thức cái bật lửa ở trong tay, nhưng hình như không có chút đếm xỉa tới càng giống như đang chăm chú suy tư về cái gì đó . Đột nhiên cái bật lửa trong tay bùng lên một ngọn lửa , chiếu vào trong mắt , từ con ngươi có thể nhìn ra một đoá hoa hoả diễm vô cùng xinh đẹp . Cậu bật bật mấy cái nữa rồi ném cái bật lửa vào trong thùng rác , đứng lên rồi đi ra ngoài.

Lúc đi qua khúc cua thì bị một cô gái có dáng dấp đẹp đẽ chặn lại , cô gái này cũng coi như là xinh  nhưng trên mặt lại trang điểm rất dày , đồng phục váy của trường cũng bị biến tấu trông quái dị.

“Chờ tôi?” Lăng Lạc Dạ thiêu mi, trên mặt có chút không kiên nhẫn.

“Ngày đó đến cùng thì anh có ý gì ?” Tâm tình cô gái đó hình như không tốt , vừa mới bắt đầu đã hùng hổ hỏi.

“Tôi không hiểu cô muốn chỉ ngày đó là ngày nào ?” Lăng Lạc Dạ thờ ơ nhún vai.

Cô gái đó hình như nổi giận , đẩy Lăng Lạc Dạ lên trên tường, nắm cổ áo đối phương thấp giọng quát: “Con mẹ nhà anh đừng có giả bộ với tôi nữa! Chính là là cái ngày anh đem tôi làm bia đỡ đạn đó !”

“Buông ra!” Lăng Lạc Dạ khinh ghét nhìn đối phương, thấp giọng mắng. Còn có từ trên người đối phương phát ra cái mùi làm gay mũi  thực sự làm cậu không chịu nổi.

Cô gái đó không cam lòng căm tức nhìn đối phương, cuối cùng trong mắt tối sầm lại rồi thả Lăng Lạc Dạ ra.

“Tôi hi vọng cô đã quên chuyện ngày đó, còn nữa, sau này đừng có quấn lấy tôi nữa !” Nói xong, Lăng Lạc Dạ nghiêng khóe miệng, tâm tình vô cùng tốt đi lướt qua người cô gái.

Cô gái nhìn bóng lưng Lăng Lạc Dạ, khuôn mặt trang điểm dày nở một nụ cười ác độc , nửa ngày mới mở miệng nói:

“Lăng đại thiếu gia thật là quái si tình đi! Thật không biết nếu như Lăng Lão gia biết con trai mình thích thầy giáo của mình , hơn nữa vị thầy giáo này còn là một người đàn ông hơn 40 tuổi , không biết sẽ lộ ra biểu tình gì ? Kinh ngạc ? Phẫn nộ ? Nhưng mà thật đáng tiếc , ngày đó thiếu chút nữa đã bị Lăng lão gia phát hiện ra !  Tôi tò mò muốn biết ngày đó Lăng thiếu gia muốn mang người trong lòng đi đâu ?’. Cô gái như biến thành ác ma , cười khanh khách , từng bước từng bước đi đến gần Lăng Lạc Dạ , “ Thuê phòng ? Hay là đánh dã chiến ? Thật không hiểu nổi đàn ông các người nghĩ gì ? Cái loại thân thể rắn chắc thế kia thì ôm có cái gì sướиɠ ? A nhất định là như  vậy , anh chắc là người như thế .”Cô gái đứng ở phía sau Lăng Lạc Dạ , hai tay vòng ra phía trước ôm hông của cậu , mặt tựa lên tấm lưng rắn chắc , nhắm mắt lại bộ dáng trầm mê “ Hành động của Lăng thiếu đúng là làm người ta đau lòng mà , lợi dụng người ta xong rồi thì ném đi . Nếu không phải đúng lúc đó ta đứng dậy làm tấm bia cho các người , thì không biết chắc cái lão già kia đã bị Lăng lão gia cho thành tấm xi măng rồi ấy chứ ? Anh nói đi ? Lăng thiếu ?”.

Thân thể Lăng Lạc Dạ  cứng đờ, hít sâu một hơi, nhắm mắt lại, cảm giác đau đầu, cậu còn đang thừa dịp người kia sinh bệnh mà muốn chen vào, làm cho mối quan hệ giữa hai người càng thêm khăng khít . Một kế hoạch vô cùng tốt đẹp không ngờ lại bị cô gái đáng ghét này phá hư.

Nửa ngày, Lăng Lạc Dạ mới xoay người, đem cô gái ôm vào trong ngực của mình, ánh mắt lạnh băng , trên mặt lại mang theo nụ cười nhàn nhạt: “Sao lại tức giận với anh như thế ? Em biết là gần nhất hội học sinh có rất nhiều chuyện cần anh phải xử lý mà , nên mới bỏ rơi em .”

“Hừ! Anh đừng có dùng những lời ngon ngọt đó để lấp liếʍ sự tắc trách của mình ! Em không mắc lừa đâu ! Không có thời gian cho em ? Mà lại có thời gian đi bồi lão già kia ah? ”. Ngoài miệng thì nói không mắc lừa đâu nhưng lại cố ý dựa sát hơn vào trong lòng đối phương , trong l*иg ngực kiên cố toả ra mùi hương thơm ngát làm cho cô mê muội.

Ở một góc cô gái kia không nhìn thấy , sự căm ghét trong mắt Lăng Lạc Dạ càng thêm chồng chết  nhưng giọng nói lại vô cùng ôn như “ Ông ấy dù sao cũng là thầy giáo của anh . Thầy giáo bị ốm học sinh sao có thể không đi thăm một chút được cơ chứ ! Đừng có quậy phá nữa , ngoan ngoãn học đi , buổi tối anh sẽ dành thời gian cho em có được hay không ?”.

Cô gái kia vẫn bám chặt ở trong lòng Lăng Lạc Dạ không tha , không còn cách nào Lăng Lạc Dạ đành phải kéo cằm cô gái lên , hôn lên môi đối phương một nụ hôn chuồn chuồn nước, rồi mỉm cười nói: “ Buổi tối , anh nhất định sẽ cùng em , bây giờ ngoan ngoãn đi học đi . Anh nhìn em vào học mới đi”.

Trên mặt cô gái hiện lên một tầng đỏ ửng, mặc dù biết lời nói của đối phương không phải là thật tâm nhưng bản thân vẫn cam tâm tình nguyện trầm luân ở trong âm mưu ôn như của  đối phương.

“Nói phải giữ lời a!”

“Nhất định.”

Nhìn bóng lưng cô gái ngày một xa , nụ cười hoàn mỹ nguỵ trang trên mặt từ từ biến mất , ánh mắt cũng dần trở nên âm lãnh sâu thẳm.

Chuyện này sao cô ta lại biết? Xem ra sự tình đã vượt quá xa so với mình tưởng tượng càng ngày càng phức tạp rồi.

Từ trong túi lấy điện thoại ra, chọn một dãy số.

“Lớp 36, Anna, buổi tối đưa vào trong kho hàng đi, còn nữa cẩn thận một chút, đừng để bị phát hiện.”