[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 4 - Chương 27: Cổ Miếu

Edit: P.LNR

Beta: June

—o0o—

Muốn châm loại thổ pháo này thì nhất thiết phải dùng đến bật lửa, mà không thể châm bằng kíp nổ hay là bằng mồi than của điếu thuốc. Tôi nhìn quả thổ pháo trong tay, nhận ra rằng Xa Tổng cũng không định để tôi nổ nó.

Bản thân tôi đã trở thành một mồi nhử thực sự, Long Sáo chỉ là vật che chắn mà thôi.

Tất cả rắn lông đen từ lớn tới bé từ các thanh giáo ở mọi ngõ ngách đã bắt đầu leo lên, tôi kéo Long Sáo và Xa Tổng thoái lui đến cửa. Đóng cửa xong lại phát hiện ra là cửa không có then cài. Thực không còn cách nào khác đành phải dựa người vào cửa, cố gắng hết sức giữ cửa cho vững, không cho lũ rắn bò ra ngoài cửa. Sợi dây thừng bên cạnh chúng tôi hãy còn treo lủng lẳng, từ dưới này leo lên, sợ rằng nếu không có thời gian một, hai tiếng đồng hồ thì khó lòng mà leo lên được. Xa Tổng đã dùng hết tất cả thổ pháo mà chúng tôi có để làm một cái trụ nghiêng chống cửa cho nó đứng vững. Chúng tôi chợt nghe thấy ở ngoài khe cũng bắt đầu truyền đến những âm thanh thưa thớt.

Tôi thấy mà kinh hãi cực kỳ, cái mỏ rắn này khai thác đã lâu như vậy, nhất định đã có không ít rắn xổng ra ngoài trong quá trình khai thác. Những con rắn đó so với những con mới khai thác lên thì khó đối phó hơn rất nhiều, vì so với chúng tôi, chúng đã quá quen thuộc nơi này.

Tôi lấy đèn mỏ chiếu về hướng bụi rậm, Xa Tổng lại ngẩng đầu hướng đèn về phía thân của tháp. Tôi thấy ở trên bề mặt xi măng, bám vào rất nhiều thứ lông màu xám tro gì đó. Nhìn kỹ thì phát hiện ra tất cả đều là lông rắn, thế nhưng nhưng những con rắn này cũng không lớn, hơn nữa sắc lông đen cũng đã biến thành màu xám tro quái dị.

Cứ như thế, từ chỗ đó leo lên không biết bao nhiêu con, hết lớp này đến lớp khác.

Xa Tổng thở dài một hơi, liếc mắt nhìn tôi, như thể muốn nói, bây giờ anh và tôi như nhau. Tôi mở la bàn ra nhìn ngó một chút rồi quay lại nói với hắn:" Đi về hướng bắc, mấy hôm trước tôi có đốt một cây cổ thụ ở đó, hẳn là vẫn còn vết tích, chỗ đó cách mặt đất rất gần, mà trên bề mặt tất cả đều là đá vụn, hẳn là phải có một cửa ra khác ở đó."

Từ nơi này tới chỗ tôi nói, quả thực không phải là quá xa, bất quá vì bị che khuất bởi thung lũng phía trên, dưới thung lũng hẳn là phải có một độ sâu khá lớn, đó là lí do mà chúng tôi phải trèo qua một đoạn núi khá nguy hiểm.

Chỉ một đoạn này thôi mà cũng thực rắc rối muốn chết, thế nhưng cũng may là chúng tôi đang ở sườn núi, cần phải có phản ứng cực nhanh với sự thay đổi về địa hình này, đang bò trên đỉnh tháp xi măng này, nếu như có chết thì sẽ bị treo lủng lẳng ở đây cho đến khi nát vụn.

Xa Tổng lấy thổ pháo của tôi sửa lại một chút, lấy kíp nổ ra, để lộ thuốc nổ ở bên trong, sau đó đưa cho tôi một cái bật lửa. tôi vỗ vỗ thổ pháo trong tay, nói: " Không ngờ thứ này bây giờ lại có ích đến vậy". Xa Tổng liền nói:" Rắn ở đây suy cho cùng thì cũng vẫn là động vật, mà động vật thì luôn sợ tiếng động lớn và thứ gì có sức mạnh hủy diệt, tôi không tin là loài rắn này trước kia lại không có thiên địch, nếu có thì chúng hẳn phải rất đề phòng khi hoạt động, chúng ta có thể nhân cơ hội đó mà trốn thoát khỏi đây."

Tôi lại không nghĩ vậy, dù là ở Tháp Mộc Đà hay ở Mặc Thoát, tôi đã thấy những bức bích họa vẽ về vòng luân hồi nhân sinh, ở đó, rắn và người đều có chung một nguồn gốc và gắn liền với vòng tròn đó, bây giờ chúng giống như là bị bắt buộc bị nhốt trong lòng đất, khi được giải phóng sẽ lập tức tấn công con người.

Có điều không cần cùng với Xa Tổng ở đó suy đoán linh tinh, chúng tôi vừa không chút do dự mà xoay người chuẩn bị rời đi thì lại không thấy Long Sáo đâu nữa.

Quay lại tìm một lượt, thấy hắn đã leo lên sợi dây từ bao giờ, leo lên như bay trên đỉnh thạch tháp, cả người hắn giống như người điên vậy.

Tôi gào lên hai tiếng bảo hắn nhanh chóng xuống dưới, thính giác của hắn vốn dĩ đã không tốt, mà cơ bản là cũng chẳng thèm để ý đến chúng tôi, cứ một mực leo lên phía trên.

Tôi đang tính leo lên phía trên thì bị Xa Tổng cản lại, vỗ vỗ tôi, vừa đưa tay lên đầu vừa xoa đầu mình. Nói nếu đã không khống chế được hắn, thì có đi lên cũng vẫn sẽ như vậy mà thôi.

Tôi thấy Long Sáo đã leo lên khá cao, bây giờ hắn đang nghỉ, nếu như hắn có vận khí tốt, còn có thể may mắn mà sống sót ra ngoài, hơn nữa tôi cũng không có đủ sức khỏe để có thể truy đuổi hắn, không thể làm gì khác ngoài việc cùng Xa Tổng đi vào trong rừng.

Bốn phía ngọn tháp xi-măng đều là đầm nước, theo dòng chảy của đầm nước là rừng cây đã khô héo, tôi thoáng thấy trong nước còn có mấy thứ nấm và vi khuẩn, so với những gì tôi đã thấy trước kia thì đúng là quá nhiều, đủ loại màu sắc kỳ quái từ màu đen cho tới cầu vồng, thật bắt mắt. Trên mặt đất cũng có, nhiều đến khó tin, trước kia có học qua về môn sinh vật nên tôi biết, chỗ này hẳn là đầy những bào tử nấm, cũng vì thế mà khiến cho tôi có cảm giác hít thở cực kỳ khó khăn.

Tuy nhiên, hiện tại tôi chẳng thể ngửi thấy chút mùi gì cả, nọc độc của rắn tạm thời đã làm tê liệt khứu giác của tôi. Toàn bộ cánh rừng này thật quá yên tĩnh, tôi đang nghi ngờ rằng lũ rắn lông đen này liệu có phải bị nhiễm bào tử nấm ở nơi này không, sau đó bị loại nấm này ký sinh mà lông của chúng lại có màu xám tro đặc biệt đến vậy?

Xa Tổng đốt một quả pháo, ném về phía trước, những mạt sắt và sóng xung kích phát ra đánh bay toàn bộ mấy thứ nấm kia ở trước mặt chúng tôi tới sáu bảy mét, tôi có thể nhìn thấy một loại bột phấn kỳ quái dần tỏa ra bốn phía.

"Nếu phổi bị nhiễm phải bụi nấm mốc, chúng ta sẽ chết đấy." tôi bịt miệng bịt mũi, khó khăn lắm mới nói được câu này.

Hắn đáp: "Không phải là nấm sao? Bệnh nấm chân cũng là do bị nhiễm khuẩn, phổi cũng có thể sao? Vậy thì tốt quá." Nghe hắn nói mà tôi ngây cả người.

Những bào tử nấm bay tản ra khắp không gian, chúng tôi thấy những cây rừng chết khô ở rất gần với chân núi, ở đây xuất hiện những công trình kiến trúc mà con người để lại.

Phía trước là một bức tường đá, trên bề mặt tường đá tất cả đều bám đầy bào tử nấm, chúng tôi chui qua một cái hốc nhỏ trên tường tiến vào bên trong, liền thấy phía trước xuất hiện nấm bao trùm khắp đá ở lầu.

Một đường đi lên chỉ khoảng chừng hơn chục thước, trước mặt chúng tôi xuất hiện một tòa cổ miếu, bị che khuất ở phía sau những cây khô.

Quá tối, đèn pin chiếu xuống dưới cũng chỉ có thể thấy một phần mái cong của cổ miếu, đã mục nát hòa vào với tường thành một màu đen đặc quánh, đỉnh miếu nhìn như đã sụp xuống phân nửa.

Trong nháy mắt đó, tôi có cảm giác như mình vừa quay lại Vân Đỉnh Thiên Cung ở trong lòng núi, thấy được ngôi hoàng lăng quỷ dị và phế tích nơi cư ngụ của các Vạn Nô Vương.

Cổ miếu không lớn, chỉ có chính điện. hai bên sườn núi đều cực kỳ dốc, nói vậy tức là nếu muốn từ nơi này leo lên đến chỗ cái cây cổ thụ bị tôi đốt trụi ấy thì chỉ có một con đường duy nhất là đi vào bên trong ngôi cổ miếu này.

Theo quy tắc thông thường, cổ miếu sẽ có cửa hậu thông ra bên ngoài, nhất định sẽ có đường mòn lên núi, thế nhưng khi nìn thấy ngôi cổ miếu này tôi liền như bị tê dại đi, dựa theo thể chất của tôi lúc này mà tiến vào bên trong thì khong phải là việc tốt lành gì.

Xa Tổng sắc mặt cũng biến đổi, chúng tôi liếc mắt nhìn nhau, bất chấp khó khăn, nguy hiểm tiến lên bậc tam cấp, đi tới cửa cổ miếu.

Cửa đã mục nát hết, tôi đến gần đưa chân lên định đạp cho một cước thì bị Xa Tổng ngăn lại, tự mình đến gần nhẹ nhàng nắm lấy cách cửa tách nó ra thành 2 mảnh, quăng lên mặt đất rồi dùng đèn pin chiếu đi vào bên trong.

Ở bên trong có một gian miếu chính thờ thần, bốn phía đều vẽ bích họa, tất cả đều cực kỳ tinh tế, tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, tôi có hơi giật mình, loại miếu trong núi này khá nhỏ, phần lớn đều do chính nhân dân địa phương đào núi mà xây dựng nên, nhân công có trình độ thô sơ, nhưng từ những chỗ bị hư hỏng trên bức bích họa ở đây, từ màu sắc và các nét vẽ, hiển nhiên đây không phải là hình thức làm qua loa của thôn dân địa phương. những bức bích họa này hẳn là thành quả của những người thợ có tay nghề cao. Loại màu sắc và nét vẽ này, người hiện đại muốn phỏng theo cũng không được.

Xem ra ngôi cổ miếu này cũng có lai lịch không tầm thường, đèn pin chiếu đến điện thờ phía dưới, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ không thấy lại cái thứ đó nữa, nhưng thật không ngờ, thứ tôi thấy lại chính là nó.

Điện thờ hướng về phía thượng cung, chính xác là một con hồ ly có biểu cảm gương mặt trông giống như một đạo sĩ, mặc quần áo chỉnh tề như một người thật, ngồi ngay ngắn ở phiến đá màu đen ở mâm trên. Trước mặt con hồ ly có đặt một lư hương kỳ quái, tôi định bụng sẽ xử lý con này giống như con tôi đã gặp ở thung lũng phía ngoài.

Toàn bộ bên trong miếu thờ đầy chân khuẩn, thế nhưng con hồ ly này lại hết sức sạch sẽ, ngoại trừ lớp bụi dày trên người thì không hề có bất cứ một chút nấm nào mọc trên người nó.

Tôi muốn đến tận nơi, biết mình không tránh khỏi, chi bằng tiên hạ thủ vi cường, Xa Tổng lôi tôi lại, nhất định không cho tôi bước vào bên trong miếu.

"Tôi cho anh biết, nếu là hồ ly, tôi đây cũng đã từng gϊếŧ qua." Tôi quay lại nói với hắn. Xa Tổng liền nói:" Trước khi tới huyện này, anh có nghe qua truyền thuyết của người dân ở đây về mộ hồ ly rồi chứ?"

Tôi thật không có xem qua, liền lắc đầu, Xa Tổng liền nói:" Tôi nói cho anh biết, hồ ly chôn trong mộ đều không phải là hồ ly. Loài này chỉ là lớn lên trông giống hồ ly mà thôi."