[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 3 - Chương 29: Bạn Học Nữ

Tiết học kết thúc sau đó, cũng bởi Lê Thốc không thể tập trung chú ý được nữa. Người trung niên giao bài tập cho nó, yêu cầu nó tự phân tích toàn bộ chi tiết kế hoạch của Chu Mục Vương, nghĩ biện pháp phá vỡ bố cục của kế hoạch kinh thiên này. Nghe đâu nếu nó có thể tự mình phá vỡ được sẽ có tác dụng rất lớn đối với vận mệnh sau này và toàn bộ chương trình học.

Buổi học ngày mai sẽ nói về lịch sử của nhóm người áo đen kia, người trung niên trước khi đi hãy còn để lại cho Lê Thốc một cái đề mục bí ẩn. Ông ta nói với nó, bọn họ cũng không phải nhóm người đã mở cái hộp kia ra, nhưng lại chứng kiến tất cả sự việc xảy ra sau đó.

Sau khi ông ta rời đi, Lê Thốc cố sức bò lên trên xe lăn, chuyển động bánh xe đi tới bên ngoài phòng bệnh. Phía ngoài là một bãi tập, nơi đó không có ai đang đá cầu, chỉ cô bé nó vừa nhìn thấy kia, đang cùng một cậu trai khác đánh cầu lông.

Bọn họ ở bãi tập phía đối diện, nó thấy không rõ lắm. Lê Thốc vô thức sờ lên mặt mình, vết thương vẫn còn trên mặt, bản thân bây giờ nhất định là xấu như quỷ, ngay từ đầu cũng đã chẳng dễ nhìn gì rồi.

Nó ở dưới mái hiên mà nhìn về hai người phía xa. Thảm cỏ xanh non, ánh nắng vàng, gió nhẹ, không khí mát mẻ. Nó mải chìm đắm trong mớ tâm tình kỳ quái của bản thân, bỗng thấy cực kỳ áp lực.

Nó tin tưởng lời nói của người trung niên, tuy rằng tất cả đều quá mức kỳ bí. Thế nhưng nó vẫn tin tưởng, nó tin số phận sẽ an bài một số người vào những số mệnh kỳ lạ không thể tưởng tượng nổi.

Chờ nó phục hồi lại tinh thần, cô bé kia đã đi tới trước mặt nó, cô chắc chắn đã vận động rất mạnh, trên vầng trán đầy mồ hôi, còn cậu trai vừa đánh cầu với cô thì đang khoác trang bị lên lưng, đi đến một nơi giống như là phòng học.

“Cậu đã khỏe hơn chưa?” Cô bé hỏi nó: “Bọn họ cho phép cậu ra ngoài phơi nắng rồi à?”

“Họ nói ánh mặt trời rất có lợi đối với tôi.” Lê Thốc nói, cho dù sự thực thì không ai nói vậy cả, chỉ có người đẩy xe lăn đến bên mép giường, cho nó có thể tự mình đi tới nhà vệ sinh.

Được người hầu hạ xách bô cho tiểu tiện cũng chẳng phải thể nghiệm vui vẻ gì.

“Cậu đã nằm rất lâu.” Cô bé nói: “Lúc đầu tôi còn tưởng cậu đã chết rồi.”

Lê Thốc nhìn chung quanh, việc không biết rõ thời gian khiến nó khá lo âu, bèn hỏi cô bé: “Bọn họ cho phép cậu nói chuyện với tôi, hay là nói cậu tới để quan sát tôi đây?”

“Có ý gì vậy chứ?” Cô bé hỏi: “Cậu đang nhắc tôi đã làm trái quy định sao? Sau này nếu vì việc này mà tôi bị phạt thì cậu sẽ coi như chẳng liên quan gì chứ gì.”

Lời này của cô mang theo vài phần địch ý, nhìn đến vẻ mặt lại có chút kɧıêυ ҡɧí©ɧ, Lê Thốc thầm nghĩ cô bé này dường như rất hứng thú với nó.

“Được rồi, cậu có thể nói cho tôi biết bây giờ là ngày mấy rồi không?”

“Cậu hỏi là dương lịch, hay là hỏi theo phương pháp tính ngày giờ ở nơi này?” Cô bé hỏi hắn.

Lê Thốc hơi sửng sốt, lòng thầm nói cái gì là phương thức tính thời gian ở nơi này? Chỗ này không dùng dương lịch, chẳng lẽ là vẫn dùng âm lịch.

“Cậu còn chưa học sao. Ở đây không có mấy người ngoài đến, chúng tôi bình thường cũng không cần giải thích mấy thứ này. Chúng tôi có phương thức tính toán thời gian của riêng mình, có điều cũng chẳng phải thứ gì đặc sắc hay huyền ảo gì. Lịch của chúng tôi không giống như những loại lịch pháp khác, mà nó là lịch đếm ngược.” Cô bé lại nói tiếp.”Có điều thực ra chính chúng tôi cũng không thường dùng, bởi vì nó cũng không thực tế, có điều nơi này vẫn cần loại lịch này, nó có thể tính được còn có bao nhiêu thời gian.”

“Thời gian gì?” Lê Thốc càng ngày càng nghi hoặc. Cô bé đi tới phía sau nó, bắt đầu đẩy xe lăn của nó tới bãi tập, “Tôi không phải giáo viên, lại càng không dạy được cho cậu những thứ này, dù sao thì cậu có lẽ ngày mai cũng sẽ được học thôi. Tôi đưa cậu đi thăm thú một lát, phong cảnh bên kia khá được đấy.”

Xe lăn trên con đường đến bãi tập, ánh nắng vàng phủ lên trên người Lê Thốc, nó cảm thấy thật ấm áp, cô bé lại nói ra một ngày, đó là ngày hôm nay.

Thời gian đã trôi qua đã được rất lâu, nó nhớ kỹ cái ngày mà nó tiến vào sa mạc, thời gian trong lòng đất có phần mơ hồ, đến giờ cũng được khoảng hơn nửa tháng rồi, không biết những người khác thế nào.

Trong lòng nó thoáng qua cảm giác có lỗi với Dương Hảo, lý trí của nó tự nói với bản thân rằng kỳ thực nó cũng bất lực, thế nhưng vẫn cảm thấy dường như nó đã làm sai.

Cho dù nói như thế nào, nó ít ra đã không có quý trọng mối quan hệ với Dương Hảo. Đây là một loại kết cục thảm hại, tỉnh táo mà suy xét lại, trong lòng nó rất khó chịu.

Nó nỗ lực bỏ qua những suy nghĩ này, nó muốn hỏi cô bé một vài vấn đề trong chương trình học mà nó mới được dạy, nhưng lại không biết có nên khỏi hay không.

Thế nhưng người trung niên kia cũng không nói nó cần phải giữ kín chuyện này, nó suy nghĩ một chút, nhưng còn chưa mở miệng, cô bé đã hỏi hắn: “Tên của cậu là Lê Thốc đúng không.”

Lê Thốc gật đầu, cô bé lại hỏi hắn: “Còn có ý nghĩa đặc biệt sâu xa gì sao?”

“Đó là một loại nhạc khí, thời gian cha tôi về nông thôn đã học được một loại nhạc khí của dân tộc Lê, bởi vì ông họ Lê, lúc sinh tôi cảm thấy rất đúng dịp, bèn dùng chữ đó làm tên. Thứ kia rất ít được biết đến, cậu có biết hay không.”

“Biết, nhạc khí đó kêu ra tiếng trầm đùng đυ.c, nhũ danh của cậu lẽ nào cũng là đùng đυ.c chăng.”

“Gọi là Vịt Lê.” Lê Thốc cười nói, chợt nhớ tới cha của mình.

Lê Thốc cẩn thận quan sát lại cái hộp lần nữa. Sau khi có được lời gợi ý, cuối cùng nó cũng thấy được huyền cơ ẩn dưới những hoa văn hình rồng.

Nó kinh ngạc, điều kinh ngạc thứ nhất là nó vậy mà giờ mới nhớ tới ông, điều kinh ngạc thứ hai là nó cuối cùng cũng đã bắt đầu nhớ đến rồi.

“Cậu là học sinh ở đây?” Lê Thốc lại hỏi, nó ở cái tuổi của những cậu thanh niên vốn dĩ không hế có chút sức khác cự đối với những cô nàng xinh đẹp. Thế nhưng hiện giờ nó lại có đôi chút mâu thuẫn, một mặt, chương trình vừa mới được học khiến tâm tình của nó vô cùng rối loạn, một mặt khác, nó thật sự rất thích cảm giác bỗng được một cô bé xa lạ đẩy xe lăn trên bãi tập.

“Học sinh? Ở đây đâu phải một trường học.” Cô bé nói: “Đây chỉ là sân vận động mà thôi, nơi có sân vận động cũng đâu nhất định phải là trường học. Bản lĩnh chân chính cũng đâu thể học được trong nhà trường chứ.”

“Vậy đây là nơi nào?” Lê Thốc hỏi đến vấn đề này lần thứ hai.

“Đây là ‘Nhà’ .” Cô bé trả lời.”Tôi ở chỗ này, mỗi một lần chạy bộ cũng đều sẽ chạy qua trước phòng bệnh của cậu, lần nào chạy qua cũng thấy rèm của sổ trong phòng được kéo lên, rèm cửa sổ nơi này rất ít khi kéo lên. Nếu như đã được kéo lên, vậy bên trong chắc chắn có người.”

“Ồ.” Lê Thốc gật đầu, bọn họ đã đến phía bên kia bãi tập, Lê Thốc trước đây không thấy được góc khuất này, nơi đây không ngờ lại có một cái hồ lớn phía sau rừng cây nho nhỏ.

Lê Thốc nhìn thấy thủ lĩnh đám người áo đen trước kia đang ở bên hồ, cô bé dường như không hề sợ hắn, đẩy Lê Thốc tới một chỗ cách hắn không xa, vẫn tiếp tục hỏi: “Vịt Lê, cậu tới nơi này để làm gì? Tôi nghĩ có lẽ bọn họ rất xem trọng cậu.”

Lê Thốc vừa thấy người áo đen quay đầu nhìn bọn họ, lập tức có phần căng thẳng, đối phương đã đã thay ra trang phục màu đen, mặc một chiếc áo phông đơn giản, đứng ở bên hồ câu cá. Có điều nếu hắn đã không để ý quá mức thì dường như Lê Thốc và cô bé này cũng không bị ngăn cấm gì nhiều.

Lê Thốc ở bên hồ nói cho cô bé kia, rằng nó cũng không biết tại sao mình lại tới nơi này, thế nhưng nó cũng nói ra một chút sự tình mà nó nghĩ là không quan trọng, một vài chuyện mờ nhạt mà nó trải qua trước khi bị đem tới đây nói ra, cô bé có lẽ không tin cho lắm, cô để Lê Thốc ngồi bên bờ, còn mình thì ngồi lên bờ đê bên cạnh nó, thả chân buông xuống, “Cậu đang đề phòng tôi đấy hả, tôi biết cậu cũng vì cái mũi của mình mà phải đến đây. Cậu thực sự có thể cảm giác được những thứ kia sao?”

Lê Thốc vừa định nói chuyện, cô bé bỗng sờ sờ cái chân gãy của Lê Thốc, sau đó nhét một mảnh giấy gì đó vào trong bít tất của nó.