[Đạo Mộ Bút Ký] Sa Hải

Quyển 3 - Chương 30: Bầu Bạn

Lê Thốc giật mình nhìn cô bé, cô lại len lén lè lưỡi với nó, sau đó khẽ liếc sang người đang câu cá bên kia.

Lê Thốc theo ánh mắt của cô mà nhìn sang đó, nó bắt đầu cho là người đang câu cá đó có chỗ nào kỳ quái, nhưng cô bé lại lắc đầu, dường như muốn phủ nhận suy nghĩ này.

Lê Thốc lại càng nghĩ không ra, chỗ này cách người kia còn một khoảng kha khá, có chuyện gì không thể nói trực tiếp lại phải đưa giấy cho nó? Lẽ nào là thư tình cô bé này chuyển cho mình nên mới thấy khó nói ra?

Nếu vậy thì khiếu thưởng thức của cô bé này cũng quá quái đản rồi, bản thân là một kẻ có chút dung mạo cũng đã bị hủy, một thân tàn phế lại thêm xương sọ sứt mẻ, phải thích một người như thế chính bản thân nó cũng thấy thật khó khăn. Huống chi hai người cũng chỉ mới quen biết, hay nói đúng hơn thì là hai kẻ đáng thương cùng rơi vào một cái hố mà thôi.

“Khi nào về nhớ phải xem kỹ một chút.” Cô bé nháy mắt với nómột cái.

Lê Thốc phản xạ có điều kiện mà lập tức muốn hỏi lại, nhưng cô bé đã vội ra dấu yên lặng cho nó: “Nói chuyện khác đi.”

Lê Thốc nhìn cô, bỗng nghĩ tại sao tôi phải nghe cậu, thế nhưng lập tức đã nghĩ đến hậu quả mà loại ý nghĩ này đã mang đến cho mình trước đây, vội vàng kiềm chế lại . Nó nghĩ đối phương làm như vậy nhất định là có lý do riêng, nó cũng không nên gây phiền phức gì cho người ta.

Xem ra loại tâm tình chống đối này cũng không phải không thể sửa đổi, nhất quyết không chịu thay đổi cũng chỉ vì hậu quả chưa đủ thảm mà thôi. Hơn nữa nó bỗng nhiên ý thức được, loại tâm tình đối nghịch này của nó vốn dĩ chẳng hề có lí lẽ, người ta chỉ là một cô bé, cũng đâu thể nào có ý chống đối gì với nó.

Vì sao bản thân nó luôn có sự căm ghét đối với những lời yêu cầu của người khác? Là bởi sợ hãi bản thân không đáp ứng được những yêu cầu đó sao.

Lê Thốc gật đầu, lại tiếp tục dùng đề tài mới nãy để trò chuyện với cô bé, nhưng đồng thời cũng vẫn luôn mang tâm thế phòng bị như cũ. Đặc biệt khi cô bé hỏi đến chuyện về cái mũi của nó.

Có điều nó vẫn nói với cô, bản thân nó cũng không nắm rõ chuyện về cái mũi của mình.

Cô nàng khẽ trề môi nhìn nó, “Nếu như giọng nói của cậu không bình tĩnh đến vậy, tôi đã nghĩ rằng cậu nhất định là định lừa gạt tôi. Có điều dù sao thì tôi vẫn tin cậu, cậu có lẽ cũng thực sự là không biết gì.”

“Tôi có muốn cũng chẳng còn hơi sức đâu mà đi gạt người khác.” Lê Thốc nói.

Hai người trầm mặc trong giây lát, dường như sau khi cô bé bỏ mảnh giấy vào, cũng không thể nào nói thêm gì với Lê Thốc. Việc này khiến Lê Thốc nghĩ, việc mà cô bé muốn cũng không phải là làm bạn với nó mà có thể chỉ là muốn gửi cho nó chút tin tức.Thế nên sau khi đã lén đưa mảnh giấy cho nó, cô bé cũng không biết phải tiếp tục trò chuyện với Lê Thốc như thế nào.

“Cậu tên gì thế?” Lê Thốc nhìn về phía mặt hồ, nó cũng không phải là người am hiểu mấy loại chuyện trò ong bướm này cho lắm, thứ cảm giác xấu hổ này khiến nó có chút cảm giác vô dụng. Nó nhớ lại những lời cô bé kia vừa mới nói, chọn một đề tài đã qua để tiếp tục.

“Tôi là Uông Tiểu Viện.” Cô bé nói: “Một cái tên rất bình thường, không có lai lịch như cái tên “Lê Cô Lỗ” của cậu, cha cậu lúc cậu ra đời vẫn còn rất thương cậu đấy.”

Uông Tiểu Viện.

Quả thực rất tầm thường, thế nhưng nghe ra lại rất thân thiết, bởi vì đó mới chính là cái tên của một người, so với những cái tên Hoắc Đạo Phu từng nói thì bình thường hơn nhiều. Có điều, nó vẫn khá bất ngờ, nó nghĩ những người này lợi hại như vậy, chí ít cũng có thể gọi như kiểu Tây Môn Xuy Tuyết các loại gì đó.

Hơn nữa nó từ trong lời của cô bé, bỗng như thấy được một loại cảm giác rất quen thuộc, thậm chí giọng điệu của cô cũng chẳng khác nào là của bề trên nói với bề dưới, thế nhưng cô nàng cũng chỉ mới có chút tuổi thôi mà?

Lê Thốc khẽ lắc đầu, cũng không tiếp tục dây dưa với sự nhạy cảm đột ngột của bản thân, “Cái đó cũng đâu có quan hệ gì với việc có yêu hay không, ông ấy cũng chỉ vì muốn để người khác biết ông ta là một kẻ từng trải mà thôi.”

“Tên và kinh nghiệm thì liên quan gì? Nói như vậy cậu nghĩ từ cái tên của tôi cũng có thể biết được những gì cha mẹ tôi đã trải qua?”

Lê Thốc cũng không trả lời cô, lại đẩy vấn đề trở lại, “Nghe lời cậu nói, có vẻ cậu có đôi chút bất mãn với cha mẹ mình nhỉ?”

Uông Tiểu Viện liếc qua Lê Thốc, vốn há miệng muốn nói lại thôi.

Cô lập tức đứng lên, bắt đầu đẩy Lê Thốc trở về, nói: “Một cái tên bình thường là để không gây nên chú ý. Tên cậu cho dù là xuất hiện ở nơi đâu cũng không được để cho bất kỳ ánh mắt kẻ nào lưu lại. Thế cho nên, cậu rất có thể sẽ bị bọn họ đổi cho một cái tên khác đấy.”

Tôi ư?

Lê Thốc thở dài, họ Lê vốn đã rất hiếm, cái họ này bản thân nó đã khá gây chú ý rồi, rốt cuộc là cái tên như thế nào mới có thể khiến mình trở nên rất bình thường đây? Lê Minh?

Hay là ngay cả họ cũng sẽ bị bỏ đi. Họ gì mới tốt đây? Mẹ mình họ Quách, Quách Tiểu Minh?

Lê Thốc lắc đầu, những người này chẳng lẽ là đang bồi dưỡng đặc công trong này chăng? Ngay cả cái tên cũng phải trở nên tầm thường nhất có thể, nó đã xem qua không ít phim ảnh, điều quan trọng nhất để trở thành một đặc công là khi ở lẫn vào trong đám đông thì không kẻ nào có thể nhận ra nổi.

“Tôi sẽ cố nghĩ thử xem, nếu như cậu phải đổi tên, tôi sẽ giúp cậu đặt một cái tên khá dễ nghe như tên tôi vậy.” Uông Tiểu Viện khẽ cười, nói.”Thí dụ như, Uông Tiểu Viện đại mỹ nhân chẳng hạn.”

Lê Thốc biết cô bé đang nói đùa, Uông Tiểu Viện còn nói thêm: “Nếu như cậu muốn hút thuốc lá, tôi cũng có cách đó. Ngày mai tôi sẽ mang thuốc tới, cậu thích hút loại nào?”

Lê Thốc thấy khá kinh ngạc, Uông Tiểu Viện cúi người thấp xuống bên cạnh lỗ tai của nó: “Có điều nếu như cậu bị bắt được, nhất định không thể nói là của tôi đưa cho đâu đấy.”

Lê Thốc quay đầu lại, cô nàng cười rất đắc ý, tựa như đang có thể nắm giữ mạch máu của Lê Thốc vậy.

Nhưng cô bé lại không biết, Lê Thốc thực ra cũng không nghiện thuốc lá, hút thuốc chỉ là một cách để nó giải tỏa cảm xúc, nếu như bản thân không nhớ tới, có khi cả mấy tháng cũng không hút lấy một điếu, có điều hút thuốc quả thực đối với nhiều quyết định và suy tính của nó có sự trợ giúp rất lớn.

Nó suy nghĩ một lát mới bảo với Uông Tiểu Viện: “Trung Nam Hải.”

(chú thích: Trung Nam Hải ở đây là một nhãn hiệu thuốc lá nổi tiếng lâu đời của Bắc Kinh, ở Bắc Kinh thậm chí trên khắp cả nước TQ đều có danh tiếng rất lớn)

Uông Tiểu Viện gật đầu, dường như cô cũng không có chút gì ngoài ý muốn với đáp án của nó, hai người đi rất chậm, Uông Tiểu Viện chậm rãi đẩy Lê Thốc, lại tiếp tục hàn huyên mấy loại chuyện về sở thích linh tinh, như là phim điện ảnh yêu thích các loại khiến Lê Thốc bỗng cảm thấy trọng tâm câu chuyện trở nên có chút kì quái.

Lê Thốc chỉ thích đá bóng, cố gắng xoay đi xoay lại mấy đề tài, thứ này một chút thứ kia một chút, thật khó nhọc mới về đến được phòng bệnh.

Nó không để Uông Tiểu Viện đi vào, bởi không muốn để cô bé thấy bộ dạng lên giường trầy trật của nó, hai người nói lời tạm biệt, Uông Tiểu Viện lại cúi người xuống, dặn nó nhất định phải xem kỹ những gì cô đã ghi trong tờ giấy kia.

Sau khi vào cửa, Lê Thốc thấy Uông Tiểu Viện đã đi, lập tức tựa vào cửa , vội vã lấy tờ giấy từ trong bít tất ra.

Vừa đọc được vài chữ nó đã sợ đến ngây người, trên mặt giấy chằng chịt những nét chữ, dễ thấy nhất chính là mấy chữ lớn phía đầu trang: “Lúc chọn người đi chung, nhất định phải chọn tôi.”