Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 719

Thẩm Mạn Thanh mệt mỏi ứng phó công kích của Diệp Phàm, Thẩm Mạn Thanh trước khi Diệp Phàm tới đã đánh với Thịnh Chí Hạo một trận, hiện tại lại đi đối phó với Diệp Phàm liền có vẻ quá sức.

Trọng lực ở Hắc Thạch Cốc cao hơn bên ngoài mấy chục lần, phi thường hạn chế khả năng phát huy năng lực của Thẩm Mạn Thanh, Diệp Phàm càng đánh càng kích động, Thẩm Mạn Thanh lại dần dần chống đỡ hết nổi.

Thẩm Mạn Thanh kiệt lực, nghĩ đến sẽ thua trên tay một Kim Đan mà nàng chướng mắt, da đầu sắp phải nổ tung.

Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm cùng Thẩm Mạn Thanh đối chiến trên không trung, trong lòng bỗng dâng lên một cỗ dự cảm bất an, Bạch Vân Hi không rõ loại cảm giác này từ đâu mà đến, rõ ràng Diệp Phàm hoàn toàn chiếm thượng phong, nhưng cảm giác bất an này lại đang nhanh chóng lan rộng ra trong lòng Bạch Vân Hi.

Bạch Vân Hi theo bản năng triệu hồi ra Dung Thiên Kính, phát động công kích về phía một khối không trung u ám.

Một đạo hồng quang từ Dung Thiên Kính bắn ra, hồng quang xuyên thấu tầng mây, bị một đạo bóng kiếm chặn lại, một thân ảnh nguy nga từ chân trời hạ xuống.

"Liễu Vân Hà!" Thịnh Chí Hạo nhìn người tới, ánh mắt nồng đậm hận ý.

Diệp Phàm nhìn thấy người đột nhiên xuất hiện, mới phát hiện lúc trước hắn đánh quá nhập thần, ngay cả có người ở bên cạnh nhìn trộm cũng không nhận ra, nếu không phải Vân Hi phát hiện sớm, nói không chừng hắn đã bị kẻ không biết xấu hổ này đánh lén.

Bạch Vân Hi cuối cùng cũng minh bạch bất an trong lòng là từ đâu mà đến, cư nhiên có người trốn trong tầng mây, Bạch Vân Hi lúc trước cũng không có phát hiện Liễu Vân Hà, chỉ là bằng vào bản năng hành động.

Liễu Vân Hà nhìn Bạch Vân Hi, ánh mắt thâm thúy.

Nhìn Liễu Vân Hà, Diệp Phàm nghiến răng nghiến lợi thối lui đến bên người Bạch Vân Hi.

Thẩm Mạn Thanh nhìn thấy Liễu Vân Hà xuất hiện, tiếng lòng hơi hơi buông lỏng.

Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Thẩm Mạn Thanh thật sự có chút lo lắng, nếu Liễu Vân Hà không xuất hiện, nàng sẽ lại lần nữa thua trong tay Diệp Phàm, danh dự quét rác.

Diệp Phàm không vui nhìn Liễu Vân Hà: "Lão già thối, đừng nhìn chằm chằm lão bà của ta, nhìn tình nhân của ngươi đi, nàng ở bên kia kìa!"

Diệp Phàm chỉ kiếm về phía Thẩm Mạn Thanh, Thẩm Mạn Thanh tức đến đỏ mặt.

Quan hệ của Thẩm Mạn Thanh cùng Liễu Vân Hà không tồi, nhưng cũng chỉ là lui tới trên một ít việc vặt vãnh, không đề cập đến tư tình.

"Tiểu bối, lá gan của ngươi thật lớn!" Liễu Vân Hà lạnh lùng nói.

Diệp Phàm nhìn Liễu Vân Hà cười cười: "Nơi này là Hắc Thạch Cốc, ở nơi này lá gan của ta còn không lớn, ở nơi nào mới lớn đây?"

"Không nghĩ tới ngươi ngoại trừ là đan sư, phù sư, còn làm ra một cái thân phận trận pháp sư!"

"Ta là thiên tài mà! Tùy tùy tiện tiện là có thể làm trưởng lão! Không giống nhi tử bao cỏ giả mạo thân thể Lục Dương Đỉnh Viêm của ngươi!"

"Trên đời này có câu nói là trời cao đố anh tài, đại đa số thiên tài đều không đợi được đến khi trưởng thành, liền chết." Liễu Vân Hà trầm mặt xuống, lao về phía Diệp Phàm.

Diệp Phàm vung tay lên, một con rối Thiên cấp được thả ra.

Con rối vừa xuất hiện, một cỗ uy áp mênh mông cuồn cuộn quét qua toàn trường, Liễu Vân Hà nhìn con rối Diệp Phàm tế ra, không khỏi biến sắc mặt.

"Lên a!" Diệp Phàm linh hồn lực vừa động, con rối linh hoạt đánh về phía Liễu Vân Hà.

Thẩm Mạn Thanh nhìn con rối Diệp Phàm lấy ra, trong lòng khẽ động.

Lúc trước Thẩm Mạn Thanh đối chiến với Diệp Phàm liền lo lắng Diệp Phàm sẽ đột nhiên tế ra pháp khí Thiên cấp, nhưng Thẩm Mạn Thanh không nghĩ tới, trên tay Diệp Phàm ngoại trừ có pháp khí Thiên cấp, cư nhiên còn có một con rối Thiên cấp.

Thẩm Mạn Thanh thầm nghĩ: Nếu lúc trước Diệp Phàm đã lấy ra con rối Thiên cấp, nàng có lẽ đã sớm thua, bất quá, Diệp Phàm không làm vậy, ngay cả pháp khí Thiên cấp cũng không sử dụng, có lẽ là vì cảm thấy nàng không đáng sợ.

_____________________