Diệp Phàm điều khiển du thuyền chạy như bay trên biển.
"Diệp thiếu, ta không biết du thuyền này có thể đi nhanh như vậy, hình như nó không có khả năng này mới đúng!" George tràn đầy khó hiểu nói.
Diệp Phàm đắc ý gật đầu: "Nói không sai, du thuyền này đã được ta cải tiến qua, cho nên tốc độ mới tương đối nhanh."
George kích động nhìn Diệp Phàm: "Tốc độ này thật sự quá khốc! Diệp thiếu, ngươi có thể giúp ta cải tiến cái của ta một chút không?"
Diệp Phàm lắc lắc đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Không được!"
"Vì sao?"
"Tốc độ nhanh như vậy, ngươi không khống chế được, ra ngoài đυ.ng phải đá ngầm băng trôi thì làm sao bây giờ?"
George: "......"
Bạch Vân Hi bưng một ly rượu vang đỏ đi ra, lười biếng nói: "Lái chậm một chút, thời gian cũng không gấp."
"Chậm không được a! Có rất nhiều người đang đợi ta đâu, để người khác đợi lâu là không tốt."
Bạch Vân Hi khó hiểu nhìn Diệp Phàm: "Rất nhiều người đang đợi ngươi? Có ai đợi?"
Diệp Phàm cười cười, khí phách hăng hái đáp: "Vân Hi, ngươi phải biết rằng ta chính là nhân tài đi ra từ Thương Thành, địa phương nhỏ như Thương Thành, có một thiên tài tuyệt thế như ta, đây là chuyện khiến nhân dân vui mừng cỡ nào a! Vậy nên ta đã sớm gọi điện thoại cho bạn tốt ở Thương Thành, để bọn họ mở một bữa tiệc chào đón chúng ta, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người."
Bạch Vân Hi nhíu mày lại: "Sẽ có nhiều người nhàm chán bồi ngươi ồn ào vậy sao?"
Diệp Phàm bất mãn nhìn Bạch Vân Hi: "Bọn họ nghênh đón ta, sao có thể nói là ồn ào đâu?"
Bạch Vân Hi bất đắc dĩ nói: "Ta thấy ngươi vẫn đừng nên ôm hi vọng quá lớn, đến lúc đó hải cảng không có ai, ngươi liền mất mặt......"
Diệp Phàm: "......"
----------------------------------------------------------
Có đôi khi Bạch Vân Hi cảm thấy lời Diệp Phàm nói ra không có chút nào đáng tin, nhưng thời điểm tới hiện trường, hắn lại phát hiện lời nói không đáng tin của Diệp Phàm đã trở thành sự thật.
Du thuyền vừa cập bờ liền có người phóng pháo, phóng hoa, gõ chiêng, gõ trống.
Một bến cảng nhỏ bị đám ngươi biến thành cảnh tượng chiêng trống vang trời.
Có không ít người mang theo biểu ngữ, bên trên viết là "Hoan nghênh Diệp Phàm trở về Thương Thành!"
Ngoài bến cảng tụ tập rất nhiều siêu xe, liếc mắt một cái, tên thương hiệu đủ các loại siêu xe liền xuất hiện.
Không biết là chủ ý của ai, cư nhiên còn mời cả đoàn đội vũ sư tới, hiện trường rồng cuốn hổ chồm, quần ma loạn vũ.
Diệp Phàm đứng trên du thuyền, thỏa thuê đắc ý vẫy tay nhìn đoàn thăm hỏi, Bạch Vân Hi nhìn Diệp Phàm diễn xuất bộ dáng nhân sĩ thành công, có loại xúc động muốn tìm một cái khe hở dưới đất chui vào.
Tiểu tử Diệp Phàm này có cần phải tao bao (??) như vậy không a?
"Sao ngươi lại tìm nhiều người như vậy?" Bạch Vân Hi hỏi.
Diệp Phàm lắc đầu: "Không có a! Ta chỉ thông tri cho biểu ca, còn có mấy người Giang Hải Lâm, Tiền Dụ, nói bọn họ chuẩn bị một buổi hoan nghênh đơn giản cho ta, nhưng bọn họ làm phô trương như vậy, thật sự là......!"
Bạch Vân Hi: "......" Tiểu tử Diệp Phàm này ngoài miệng nói vậy, trong lòng không biết đã đắc ý bao nhiêu đi.
"Thang lão bản Thang Vĩnh Kim cùng Chương lão bản Chương Tư Lượng đều tới, đúng là kỳ quái, hình như hai người này đều không phải người Thương Thành a! Ai nha, chẳng lẽ bọn họ là đặc biệt tới đón tiếp ta?" Diệp Phàm hoang mang nói.
Bạch Vân Hi gật đầu, cười khổ một tiếng: "Đúng vậy, ta nghĩ bọn họ hẳn là đặc biệt tới đón tiếp ngươi."
Diệp Phàm tràn đầy xấu hổ cười cười: "Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, người ta bận trăm công nghìn việc, còn bớt cả thời giờ tới đây."
Bạch Vân Hi: "......"
"Thật kỳ quái, rất nhiều người tới ta đều không quen a! Tấm tắc, nhất định là mộ danh mà đến!"
"Hình như thị trưởng cũng tới." Bạch Vân Hi nhíu mày, trong đám người đón tiếp có mấy người là quan viên, cũng không biết bọn họ tới làm gì.
George đứng ở bên cạnh Diệp Phàm, ánh mắt sáng lấp lánh, "Diệp thiếu, thật nhiều người tới hoan nghênh ngươi! Ngươi quá khốc, ta càng ngày càng sùng bái ngươi, ta kính ngưỡng ngươi giống như nước sông cuồn cuộn, liên miên không dứt."
Bạch Vân Hi: "......" Tên người ngoại quốc này đúng là biết vuốt mông ngựa.
Diệp Phàm vẫy vẫy tay: "Không dám, không dám, ta xưa nay luôn lấy giúp mọi người làm niềm vui, vậy nên nhân duyên tương đối tốt."
Bạch Vân Hi: "......"
------------------------------------------------------------
Khương Mộng đứng trong đám người, có chút không xác định nhìn Diệp Phàm đứng trên du thuyền: "Trưởng lão, Diệp Phàm chúng ta muốn tìm có phải người này không, hay là còn một Diệp Phàm khác?"
Khương Hà cau mày nói: "Hẳn chính là Diệp Phàm này."
Thời điểm Khương Hà nhận được tin tức về Diệp Phàm, Diệp Phàm mới vừa rời đi, bởi vì Diệp Phàm đi đường thủy, mà đám người Khương Hà lại ngồi phi cơ, cho nên bọn họ mới đuổi tới Thương Thành trước Diệp Phàm một bước, hơn nữa, bọn họ còn đuổi kịp buổi tiệc hoan nghênh Diệp Phàm.
"Vì sao nơi này lại có nhiều người như vậy?" Khương Mộng tràn đầy khó hiểu hỏi.
Thần Nông Gia cũng coi như là gia tộc cổ võ, vì đảm bảo linh dược trong gia tộc không bị người bên ngoài mơ ước, người Thần Nông Gia bình thường đều phi thường điệu thấp.
Trải nhiệm tới khoa trương trong tiệc hoan nghênh của Diệp Phàm, Khương Mộng có loại cảm giác mở rộng tầm mắt.
Từ Nguyên Thanh nhíu mày nói: "Những người này hẳn là đều tới hoan nghênh Diệp Phàm."
Du thuyền của Diệp Phàm vừa cập bến, một chúng lãnh đạo lập tức thâu lại.
Khương Hà nguyên bản còn muốn nói mấy câu với Diệp Phàm, nhưng người ở hiện trường quá đông, mấy người Khương Hà lập tức liền bị đẩy sang một bên.
Khương Hà muốn chen lên phía trước, lập tức liền bị một tiểu tử tóc vàng quở trách, "Lão nhân gia, đừng chen ngang! Ta tới trước, bên trong đã không còn vị trí, ngài tay chân già cả, vẫn nên ở bên ngoài xem thì hơn."
Từ Nguyên Thanh bất đắc dĩ nhìn Khương Hà bị chọc tức tới đỏ mặt tía tai, thấm thía an ủi: "Khương Hà trưởng lão, hiện tại chúng ta tìm một nơi gần chỗ ở của Diệp Phàm dừng chân, có cơ hội rồi gặp hắn sau đi."
Khương Hà gật đầu: "Được rồi."
-------------------------------------------------------