Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 399

Mộ Liên Bình nhìn về phía Từ Nguyên Thanh, Từ Nguyên Thanh hơi gật đầu: "Liên Bình, ngươi cứ đưa đan dược cho Khương trưởng lão xem một chút đi, bản thân Khương trưởng lão chính là đan sư lợi hại, có thể chế ra được rất nhiều đan dược xuất sắc, cao nhân như Khương trưởng lão có thể thiếu một viên đan dược của ngươi sao?"

Mộ Liên Bình lấy đan dược ra tới, Khương Hà vừa nhìn thấy đan dược, hai mắt lập tức sáng lên, "Đan dược tốt, thủ pháp luyện đan cũng tốt, dược tính của linh thảo được sử dụng tới cực hạn. Đan dược này hình như là mới ra lò gần đây, không phải đan dược từ viễn cổ lưu truyền."

"Trong thiên hạ cư nhiên vẫn còn đại sư luyện đan lợi hại như vậy, quả nhiên thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân ( trên trời có trời, trên người có người), Thần Nông Gia chúng ta mấy năm nay vẫn luôn ẩn mình trong bí cảnh, thật đúng là ếch ngồi đáy giếng!"

Khương Hà nhẹ nhàng ngửi ngửi, mê hoặc nói: "Bên trong đan dược hình như có một cỗ uy áp, có thể là do thêm máu của thần thú viễn cổ vào hoặc là do chính nguyên đan."

Mộ Liên Bình thầm nghĩ: Người thạo nghề vừa ra tay liền biết, Khương Hà thật sự rất lợi hại, chỉ dựa vào một viên đan dược liền có thể đoán ra nhiều thứ như vậy.

"Tiền bối, đan dược."

Khương Hà sửng sốt một chút, lưu luyến trả đan dược lại cho Mộ Liên Bình, "Tiểu hữu, vận khí tốt a! Cư nhiên có thể kiếm tới một viên đan dược tốt như vậy."

Mộ Liên Bình cười cười: "Vận khí của ta quả thật tương đối tốt."

"Không biết tiểu hữu có thể dẫn ta diện kiến vị đại sư luyện đan kia một chút không?" Khương Hà hỏi.

Mộ Liên Bình nhíu mày: "Vị đại sư này, các ngươi cũng biết đấy, hắn chính là Diệp Phàm."

Chuyện Diệp Phàm biết luyện đan không phải là bí mật không thể nói gì, Khương Hà hỏi thăm một chút liền biết, vậy nên Mộ Liên Bình cũng không có dấu diếm.

"Là hắn!" Trên mặt Khương Hà nhịn không được dâng lên vài phần xấu hổ, Từ Nguyên Thanh từng nhiều lần nói tới người này, năng lực quỷ thần khó lường, bản lĩnh luyện đan cũng xuất thần nhập hoá còn nói, thương thế của Mộ Liên Bình lúc trước chính là nhờ có Diệp Phàm mới được chữa khỏi.

Bất quá, sau khi hắn nghe nói Diệp Phàm chỉ là một người trẻ tuổi mới qua hai mươi liền đánh mất ý niệm.

"Nghe nói hắn đang ở kinh đô, ta có thể đi bái phỏng hắn được không?" Khương Hà hỏi.

Từ Nguyên Thanh lắc đầu: "Chỉ sợ không được, nghe nói sáng sớm hôm nay hắn đã mở du thuyền trở về."

"Trở về?" Khương Hà khó hiểu nhìn Từ Nguyên Thanh.

Từ Nguyên Thanh gật đầu: "Đúng vậy, Diệp thiếu là người Thương Thành, hiện tại lại sắp tân niên, hắn mang theo Bạch tam thiếu trở về."

Khương Hà cau mày nói: "Như vậy sao! Hiện tại ta liền đuổi qua đi, bản lĩnh luyện đan của người này cao minh như thế, hẳn là sẽ có biện pháp cứu được Khương Chấp trưởng lão."

Mộ Liên Bình tò mò hỏi: "Tiền bối, luyện đan thuật của Diệp thiếu rất lợi hại sao?"

Khương Hà gật đầu: "Quả thật quỷ thần khó lường, có thể thôi phát linh dược đến trình độ như thế, trước giờ ta quả thật chưa từng gặp qua, dược lực của viên đan dược này rất cân đối, dùng vào sẽ không phát sinh tác dụng phụ, cũng không mang theo độc. Vận khí của Mộ thiếu thật tốt a, cư nhiên có thể lấy được từ trong tay luyện đan sư một viên đan dược trân quý như vậy."

Mộ Liên Bình cười cười, trong lòng dâng lên vài phần may mắn, từ sau khi kết bạn với Diệp Phàm, hình như hắn vẫn luôn gặp được vận số tốt.

Từ Nguyên Thanh không khỏi cảm giác cùng chung vinh dự, trước đây hắn đã nhắc tới Diệp Phàm trước mặt người Thần Nông Gia mấy lần, bọn họ vẫn luôn mang thần sắc cho rằng hắn nói ngoa, hiện tại đã biết hắn không khoa trương một chút nào.

-----------------------------------------------------------