Xuyên Qua Thành Khí Tử Hoành Hành

Chương 398

Mộ Liên Bình đi vào phòng mình, đóng cửa lại, vận hành công pháp trong cơ thể mấy lần.

Mộ Liên Bình mở mắt ra, cầm lấy một bình dược.

Đan dược luyện chế từ trứng Huyền Điểu, Diệp Phàm chỉ phân cho Mộ Liên Bình một viên.

Sau khi Mộ Liên Bình nhận được đan dược liền coi như trân bảo, ngày thường chỉ dám lấy ra xem một chút, không dám dùng một cách dễ dàng.

Mộ Liên Bình rất rõ ràng, cơ hội có được loại đan dược như này là cực kỳ nhỏ, ăn hết, phần đời còn lại không biết có thể có được viên thứ hai hay không, vậy nên hắn chờ rồi lại chờ, muốn nỗ lực điều chỉnh cơ thể đến trạng thái tốt nhất rồi mới dùng, mà hiện tại Mộ Liên Bình cảm thấy chính là lúc này.

Đan dược vừa lấy ra, một cỗ đan hương nồng đậm liền tràn ngập khắp phòng.

Sắc mặt Mộ Liên Bình dâng lên vài phần đỏ ửng, hắn có thể cảm giác được, viên đan dược trên tay ẩn chứa dược lực nồng đậm, cỗ dược lực này hơn xa mười viên Đại Hoàn Đan, có lẽ hắn ngay lâp tức liền có thể trở thành cao thủ cổ võ tầng sáu, hắn còn trẻ, nếu hiện tại đạt tới tầng sáu, thành tựu sinh thời của hắn nhất định không thấp hơn gia chủ.

Từ khi nào, gia chủ là tồn tại mà hắn chỉ có thể nhìn lên, hiện tại lại trở thành đối tượng theo đuổi siêu cường của hắn.

"Phanh!" Cửa phòng chớp mắt liền bị đẩy ra.

Mộ Liên Bình nhanh chóng thu hồi đan dược, đứng lên.

Từ Nguyên Thanh đuổi theo tới, thấy một đám người tụ tập trước cửa phòng Mộ Liên Bình, sắc mặt không tốt một chút nào.

Mộ Liên Bình xụ mặt, trong lòng hiện lên vài phần hối hận.

Mộ Liên Bình cau mày, thầm nghĩ: Hắn quá lỗ mãng, cư nhiên không có đi cầu Diệp Phàm giúp đỡ một chút, nếu hiện tại hắn đang dùng đan dược ở quỷ trạch của Diệp Phàm, chắc chắn sẽ không có chuyện tự tiện xông vào phòng như này.

Người Thần Nông Gia đột nhiên chạy tới, hẳn là phát hiện ra đan dược của hắn, thất sách a! Người Thần Nông Gia mẫn cảm với đan dược cùng linh thảo nhất, người bình thường không cảm nhận được hơi thở của linh thảo cùng đan dược, người Thần Nông Gia lại khác. Mộ Liên Bình đột nhiên nghĩ tới, ngoại gia gia từng nói khứu giác của người Thần Nông Gia dị thường, có thể nhận ra được hơi thở của linh dược cách xa cả cây số.

"Liên Bình, ngươi không sao chứ?" Từ Nguyên Thanh nhíu mày, lo lắng hỏi.

Mộ Liên Bình lắc đầu: "Không có việc gì." Hắn còn chưa kịp dùng đan dược, những người này đã xông vào.

Khương Hà xấu hổ nhìn Mộ Liên Bình, đại khái cũng phát hiện bản thân quá lỗ mãng.

Khương Hà quay đầu lại, đuổi người Khương gia chạy tới ra ngoài.

"Xin lỗi, xin lỗi, Mộ thiếu, quấy rầy ngươi rồi, vừa rồi ta mới cảm nhận được hơi thở của đan dược, hơi thở này là từ phòng ngươi truyền tới." Khương Hà chà xát tay, có chút ngượng ngùng.

Mộ Liên Bình gật đầu: "Đúng vậy, là đan dược của ta."

Mộ Liên Bình rõ ràng đối phương cảm giác nhanh nhạy, giấu cũng không thể giấu được, vậy nên liền trực tiếp thừa nhận.

Từ Nguyên Thanh nhịn không được nhíu mày, quan hệ của hắn cùng mấy người Thần Nông Gia không tồi, nhưng so với máu mủ tình thâm, hắn đương nhiên là đứng về phía Mộ Liên Bình.

"Tiểu hữu, có thể cho ta xem đan dược một chút không?" Khương Hà ngượng ngùng nói.

Mộ Liên Bình có chút không cao hứng nhíu mày: "Đan dược này là ta dùng rất nhiều tâm tư lấy tới tay."

"Ta không cần ngươi cho ta, ta chỉ là muốn nhìn xem một cái." Khương Hà bảo đảm nói.